Khám Phá Mỹ Thực Tại Phủ Khai Phong
Chương 40:
Thiếu Địa Qua
17/02/2023
Nếu không tra ra manh mối của vụ này, mặt mũi của bệ hạ, mặt mũi của triều đình và của cả quan viên không biết giấu ở chỗ nào?
Lúc tạm biệt ở Phủ Khai Phong Phủ, Tạ Hiển nhìn nhi tử nói: “Nếu con bận rộn việc của triều đình, không về nhà cũng được, chỉ mong con tự chăm lo cho bản thân mình là được. Chờ một chút, phụ thân sẽ gọi người đưa cho con mấy con ngỗng quay mà con thích ăn, buổi tối có thể ăn và nhâm nhi chút rượu để ngủ cho ngon.”
Tạ Ngọc âm thầm cảm động, lại thấy ông ấy vuốt mặt, lấy ngữ khí của người từng trải, sung sướng nói: “Ngủ ngon lành sẽ không bị vết nhăn trên trán.”
Tạ Ngọc: “……”
Lại nghe Tạ Hiển chưa từ bỏ ý định mà nói tiếp, “Cô nương mới vừa rồi……”
Tạ Ngọc tức giận nói: “Nghi phạm!”
Tạ Hiển gật đầu, “Nghi phạm cũng phải?”
Số lượng nha môn ở Phủ Khai Phong Phủ rất đông đảo, bao phủ một khu vực rộng lớn, đại khái có thể chia thành vùng trung tâm và các vùng đông tây. Trong đó Tây Khóa Viện là nơi sinh sống và làm ngày của các vị quan văn và phán quan. Đông Khóa Viện là để các vị quan võ do Tạ Ngọc cầm đầu sử dụng, ở phía sau được kết hợp với nhà lao.
Một hàng dài theo trục trung tâm được dùng làm nơi thẩm án, tiếp khách, lưu trữ hồ sơ hồ sơ và tài liệu, đồng thời còn có phòng nấu thuốc, nơi chữa bệnh cùng nhà bếp của Phủ Khai Phong.
Hoắc Bình vừa mới dẫn người từ sòng bạc ngầm trở về, dùng dây thường trói tất cả nhân viên có liên quan đến vụ việc này trói lại, đứng đầy cả sân.
Tạ Ngọc hỏi qua vài câu, liền đi gặp Đồ Hào.
Nghe anh ta nói xong tình hình một cách cụ thể và tỉ mỉ, Đồ Hào cũng có chút ngoài ý muốn nói,
“Theo lời con nói, vị kia Mã cô nương quả nhiên là một nhân tài.”
Một nhân tài như thế lại lưu lạc dân gian, chẳng phải quá đáng tiếc sao?
Tạ Ngọc gật đầu, “Đúng vậy.”
Đồ Hào kêu Tạ Ngọc ngồi xuống, đem một mâm điểm tâm trong tay đưa cho anh ta, “Thím của con mới vừa làm xong, còn nóng, ăn thử xem nào.”
Tạ Ngọc nhìn vào mâm bánh, sở trường của thím đúng là làm bánh tam tiên và bánh đậu vuông, cười cười, quả nhiên đi tới chỗ thau đồng rửa tay kĩ càng, lúc này mới ngồi xuống ăn.
Bánh tam tiên ở vỏ bên ngoài được xoa một lớp mỡ heo, nhân của bánh là thịt chân giò hun khói và tôm tươi,sau khi bánh nướng xong, vỏ bánh có màu vàng ruộm, xốp giòn, bên ngoài nhìn béo ngậy mà bên trong nhân bánh lại là hương thơm mê người, ngon ngọt mà không hề ngấy.
Lúc tạm biệt ở Phủ Khai Phong Phủ, Tạ Hiển nhìn nhi tử nói: “Nếu con bận rộn việc của triều đình, không về nhà cũng được, chỉ mong con tự chăm lo cho bản thân mình là được. Chờ một chút, phụ thân sẽ gọi người đưa cho con mấy con ngỗng quay mà con thích ăn, buổi tối có thể ăn và nhâm nhi chút rượu để ngủ cho ngon.”
Tạ Ngọc âm thầm cảm động, lại thấy ông ấy vuốt mặt, lấy ngữ khí của người từng trải, sung sướng nói: “Ngủ ngon lành sẽ không bị vết nhăn trên trán.”
Tạ Ngọc: “……”
Lại nghe Tạ Hiển chưa từ bỏ ý định mà nói tiếp, “Cô nương mới vừa rồi……”
Tạ Ngọc tức giận nói: “Nghi phạm!”
Tạ Hiển gật đầu, “Nghi phạm cũng phải?”
Số lượng nha môn ở Phủ Khai Phong Phủ rất đông đảo, bao phủ một khu vực rộng lớn, đại khái có thể chia thành vùng trung tâm và các vùng đông tây. Trong đó Tây Khóa Viện là nơi sinh sống và làm ngày của các vị quan văn và phán quan. Đông Khóa Viện là để các vị quan võ do Tạ Ngọc cầm đầu sử dụng, ở phía sau được kết hợp với nhà lao.
Một hàng dài theo trục trung tâm được dùng làm nơi thẩm án, tiếp khách, lưu trữ hồ sơ hồ sơ và tài liệu, đồng thời còn có phòng nấu thuốc, nơi chữa bệnh cùng nhà bếp của Phủ Khai Phong.
Hoắc Bình vừa mới dẫn người từ sòng bạc ngầm trở về, dùng dây thường trói tất cả nhân viên có liên quan đến vụ việc này trói lại, đứng đầy cả sân.
Tạ Ngọc hỏi qua vài câu, liền đi gặp Đồ Hào.
Nghe anh ta nói xong tình hình một cách cụ thể và tỉ mỉ, Đồ Hào cũng có chút ngoài ý muốn nói,
“Theo lời con nói, vị kia Mã cô nương quả nhiên là một nhân tài.”
Một nhân tài như thế lại lưu lạc dân gian, chẳng phải quá đáng tiếc sao?
Tạ Ngọc gật đầu, “Đúng vậy.”
Đồ Hào kêu Tạ Ngọc ngồi xuống, đem một mâm điểm tâm trong tay đưa cho anh ta, “Thím của con mới vừa làm xong, còn nóng, ăn thử xem nào.”
Tạ Ngọc nhìn vào mâm bánh, sở trường của thím đúng là làm bánh tam tiên và bánh đậu vuông, cười cười, quả nhiên đi tới chỗ thau đồng rửa tay kĩ càng, lúc này mới ngồi xuống ăn.
Bánh tam tiên ở vỏ bên ngoài được xoa một lớp mỡ heo, nhân của bánh là thịt chân giò hun khói và tôm tươi,sau khi bánh nướng xong, vỏ bánh có màu vàng ruộm, xốp giòn, bên ngoài nhìn béo ngậy mà bên trong nhân bánh lại là hương thơm mê người, ngon ngọt mà không hề ngấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.