Khám Phá Mỹ Thực Tại Phủ Khai Phong
Chương 41:
Thiếu Địa Qua
17/02/2023
Món điểm tâm này là món mặn, mà kích thước chỉ bằng nắm tay lớn nhỏ của trẻ mới sinh, cắn hai miếng là hết cái bánh, sẽ không làm dơ quần áo, thích hợp nhất là để ăn lót dạ.
Mà bánh đậu vuông còn lại được làm bằng nhân đậu khấu hấp nhuyễn với lớp bột nếp bọc bên ngoài, dùng khuôn đúc thành hình vuông lả lướt đáng yêu, sau khi hấp chín lớp bột bên ngoài trong suốt lộ ra nhân bên trong, rất hợp với khuôn đúc hoa văn, thập phần mỹ lệ.
Hương vị của bánh đậu vuông thanh nhã lại đậm đà, ăn một miếng lại muốn ăn nữa, thoạt nhìn hương vị không có gì đặc sắc, nhưng lại để dư vị thơm ngon kéo dài đến bất ngờ. Trong khoang miệng còn lưu lại hương thơm, chỉ khiến người ta lại muốn ăn đi ăn lại nhiều lần nữa.
Tạ Ngọc từ từ ăn mấy khối điểm tâm, lại uống thêm một chén chè, nghe thấy Đồ Hào ở phía đối diện nói: “Ta thấy ngươi hình như có lời muốn nói, nếu muốn nói cái gì, thì cứ nói đi.”
Tạ Ngọc cũng biết không thể gạt được ông ấy, vì vậy hơi trầm ngâm, liền nói: “Sự việc thuốc phiện kia, có lẽ Từ Lãng không nói dối.”
Đồ Hào cũng suy nghĩ như vậy, nếu không sẽ không thể phát hiện thêm manh mối nào cho vụ án này nữa.
“Ngươi có manh mối gì à?”
Tạ Ngọc cầm lấy khăn tay, thong thả ung dung lau đầu ngón tay, “Ta hoài nghi một người.”
Đồ Hào ngẩn ra, nghe qua liền hiểu ý, “Vị Mã cô nương kia sao?”
Tạ Ngọc nói: “Từ Mậu Tài là người làm quan lâu năm, lời hắn nói không thể tin được, nhưng Từ Lãng lại là một người ngu xuẩn, bên cạnh người cũng không có thân tín gì, hơn nữa sáng sớm bị ngăn cách hỏi chuyện, không có khả năng cùng nhau thông đồng trước đó……”
Cho nên,lời bọn họ nói có thể là thật.
Từ Lãng ở bên ngoài ương ngạnh, nhưng lại không kiên trì được bao lâu đối với người ở Phủ Khai Phong, căn bản không cần sử dụng hình phạt nặng nề gì, hắn ta đã thú nhận sạch sẽ tất cả tội trạng của mình rồi.
Ba năm trước đây, hắn từng hút thuốc phiện, sau lại bị Từ Mậu Tài phát hiện, nổi giận đánh hắn tới chết khiếp còn không nói, còn tìm cớ âm thầm tiêu diệt một nhà quan chế tác thuốc phiện, cũng thuận thế đem tất cả sưu thuế, tiền tài của vị quan kia thu vào túi tiền riêng.
Từ Lãng- người không có lai lịch, lại bị phụ thân hung hăng quản thúc một phen, thực sự an phận hai năm.
Nhưng ước chừng một tháng trước, hắn vô tình nhặt được một bao thuốc phiện!
Không hút thuốc phiện thì không sao, nhưng một khi đụng tới, thân thể sẽ tự động nhớ lại cái loại cảm giác điên cuồng, mê ly và ngây ngất đã trải qua……
Mà bánh đậu vuông còn lại được làm bằng nhân đậu khấu hấp nhuyễn với lớp bột nếp bọc bên ngoài, dùng khuôn đúc thành hình vuông lả lướt đáng yêu, sau khi hấp chín lớp bột bên ngoài trong suốt lộ ra nhân bên trong, rất hợp với khuôn đúc hoa văn, thập phần mỹ lệ.
Hương vị của bánh đậu vuông thanh nhã lại đậm đà, ăn một miếng lại muốn ăn nữa, thoạt nhìn hương vị không có gì đặc sắc, nhưng lại để dư vị thơm ngon kéo dài đến bất ngờ. Trong khoang miệng còn lưu lại hương thơm, chỉ khiến người ta lại muốn ăn đi ăn lại nhiều lần nữa.
Tạ Ngọc từ từ ăn mấy khối điểm tâm, lại uống thêm một chén chè, nghe thấy Đồ Hào ở phía đối diện nói: “Ta thấy ngươi hình như có lời muốn nói, nếu muốn nói cái gì, thì cứ nói đi.”
Tạ Ngọc cũng biết không thể gạt được ông ấy, vì vậy hơi trầm ngâm, liền nói: “Sự việc thuốc phiện kia, có lẽ Từ Lãng không nói dối.”
Đồ Hào cũng suy nghĩ như vậy, nếu không sẽ không thể phát hiện thêm manh mối nào cho vụ án này nữa.
“Ngươi có manh mối gì à?”
Tạ Ngọc cầm lấy khăn tay, thong thả ung dung lau đầu ngón tay, “Ta hoài nghi một người.”
Đồ Hào ngẩn ra, nghe qua liền hiểu ý, “Vị Mã cô nương kia sao?”
Tạ Ngọc nói: “Từ Mậu Tài là người làm quan lâu năm, lời hắn nói không thể tin được, nhưng Từ Lãng lại là một người ngu xuẩn, bên cạnh người cũng không có thân tín gì, hơn nữa sáng sớm bị ngăn cách hỏi chuyện, không có khả năng cùng nhau thông đồng trước đó……”
Cho nên,lời bọn họ nói có thể là thật.
Từ Lãng ở bên ngoài ương ngạnh, nhưng lại không kiên trì được bao lâu đối với người ở Phủ Khai Phong, căn bản không cần sử dụng hình phạt nặng nề gì, hắn ta đã thú nhận sạch sẽ tất cả tội trạng của mình rồi.
Ba năm trước đây, hắn từng hút thuốc phiện, sau lại bị Từ Mậu Tài phát hiện, nổi giận đánh hắn tới chết khiếp còn không nói, còn tìm cớ âm thầm tiêu diệt một nhà quan chế tác thuốc phiện, cũng thuận thế đem tất cả sưu thuế, tiền tài của vị quan kia thu vào túi tiền riêng.
Từ Lãng- người không có lai lịch, lại bị phụ thân hung hăng quản thúc một phen, thực sự an phận hai năm.
Nhưng ước chừng một tháng trước, hắn vô tình nhặt được một bao thuốc phiện!
Không hút thuốc phiện thì không sao, nhưng một khi đụng tới, thân thể sẽ tự động nhớ lại cái loại cảm giác điên cuồng, mê ly và ngây ngất đã trải qua……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.