Khám Phá Mỹ Thực Tại Phủ Khai Phong
Chương 11: Thịt Gà Và Thịt Thỏ Kho (2)
Thiếu Địa Qua
12/02/2023
Edit: Freeze
Bởi vì có thêm người phiền phức này, hôm nay anh ta chạy thật sự chậm rồi.
Nguyên Bồi đi nhìn một hồi, “Đại nhân, khoảng cách đến chỗ dịch trạm* tiếp theo ước chừng khoảng bốn mươi dặm. Phụ cận cũng không có nhà dân hay quán ăn nào.”
*Dịch trạm (hay nhà trạm) là một trạm ngựa, biên chế có từ 30 đến chừng 100 người gọi là Phu trạm, mỗi trạm được cấp bốn con ngựa có nhiệm vụ việc tiếp nhận và vận chuyển công văn giấy tờ từ triều đình tới địa phương và ngược lại. Ngoài ra dịch trạm còn có nhiệm vụ đón tiếp và phục vụ các đoàn sứ bộ và các quan lại kinh lý đi qua.
Nói xong, lại hung tợn trừng mắt liếc Từ Mậu Tài một cái.
Tạ Ngọc nghe bên tai quanh quẩn tiếng chim mỏi về rừng, suy nghĩ một chút rồi trầm ngâm nói, “Tìm nơi nào nghỉ tạm.”
Suốt cả hành trình con ngựa chưa được dừng lại nghỉ ngơi tí nào, lúc này sắc trời đã tối, nếu người không mệt, thì ngựa cũng muốn ăn cỏ uống nước.
Nguyên Bồi há miệng thở dốc, “Ngài……”
“Không sao,” Tạ Ngọc nhìn về phía sau,
“Mã cô nương, tạm thời ủy khuất một chút .”
Mã Băng trầm mặc một lát, giục ngựa tiến lên, “Ta ở bên này.”
Mọi người: “……”
Vành tai của Tạ Ngọc nhất thời đỏ bừng, lại xoay đầu hư không có việc gì xảy ra, hai chân một kẹp bụng ngựa, “Đi!”
Sau khoảng ba mươi phút, sắc trời dường như tối hản, mọi người rốt cuộc tìm được một miếng đất bằng phẳng an toàn, liền tại đây nghỉ tạm.
Khai Phong Phủ có rất nhiều sông suối, cách đó không xa liền có một cái sông nhỏ. Nhóm người Hoắc Bình tách ra mấy tổ, đốt lửa, lấy nước, lại từ dưới yên ngựa lấy ra nhúm khô để trên mặt đất, mời Tạ Ngọc ngồi, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, vội mà không loạn.
Còn Từ Mậu Tài, chỉ cần còn mạng sống là được rồi, ai thèm quan tâm đến ông ta!!!
Qua một lát, Nguyên Bồi vui vẻ mang về hai con thỏ, một con gà rừng cùng mấy quả trứng chim tới,
“Vừa lúc thêm đồ ăn!”
Đáng tiếc vừa qua khỏi đông, con thỏ không đủ béo.
Ngọn lửa màu đỏ cam bốc lên, chiếu vào mặt Tạ Ngọc lúc sáng lúc tối, khiến cho hình dáng càng rõ ràng.
Tuy đang dã ngoại ở vùng hoang vu , hắn lại không có nửa phần co quắp, thậm chí còn có thể vui vẻ thoải mái mà dựa nghiêng trên trên thân cây. Nghe tiếng củi gỗ thiêu đốt phát ra, tùy tay ném vào bên trong mấy cây củi lửa.
Thực chính xác !!!!
Mã Băng xem đến ngây người, cảm thấy người này thật sự có chút mâu thuẫn:
Bình thường nói hắn là vị quan công tư phân minh, lúc này bộ dáng khoang tay dựa trên da thú. Tư thái cực kỳ giống như những vị quan tham nhũng ham mê lợi lộc.
Bởi vì có thêm người phiền phức này, hôm nay anh ta chạy thật sự chậm rồi.
Nguyên Bồi đi nhìn một hồi, “Đại nhân, khoảng cách đến chỗ dịch trạm* tiếp theo ước chừng khoảng bốn mươi dặm. Phụ cận cũng không có nhà dân hay quán ăn nào.”
*Dịch trạm (hay nhà trạm) là một trạm ngựa, biên chế có từ 30 đến chừng 100 người gọi là Phu trạm, mỗi trạm được cấp bốn con ngựa có nhiệm vụ việc tiếp nhận và vận chuyển công văn giấy tờ từ triều đình tới địa phương và ngược lại. Ngoài ra dịch trạm còn có nhiệm vụ đón tiếp và phục vụ các đoàn sứ bộ và các quan lại kinh lý đi qua.
Nói xong, lại hung tợn trừng mắt liếc Từ Mậu Tài một cái.
Tạ Ngọc nghe bên tai quanh quẩn tiếng chim mỏi về rừng, suy nghĩ một chút rồi trầm ngâm nói, “Tìm nơi nào nghỉ tạm.”
Suốt cả hành trình con ngựa chưa được dừng lại nghỉ ngơi tí nào, lúc này sắc trời đã tối, nếu người không mệt, thì ngựa cũng muốn ăn cỏ uống nước.
Nguyên Bồi há miệng thở dốc, “Ngài……”
“Không sao,” Tạ Ngọc nhìn về phía sau,
“Mã cô nương, tạm thời ủy khuất một chút .”
Mã Băng trầm mặc một lát, giục ngựa tiến lên, “Ta ở bên này.”
Mọi người: “……”
Vành tai của Tạ Ngọc nhất thời đỏ bừng, lại xoay đầu hư không có việc gì xảy ra, hai chân một kẹp bụng ngựa, “Đi!”
Sau khoảng ba mươi phút, sắc trời dường như tối hản, mọi người rốt cuộc tìm được một miếng đất bằng phẳng an toàn, liền tại đây nghỉ tạm.
Khai Phong Phủ có rất nhiều sông suối, cách đó không xa liền có một cái sông nhỏ. Nhóm người Hoắc Bình tách ra mấy tổ, đốt lửa, lấy nước, lại từ dưới yên ngựa lấy ra nhúm khô để trên mặt đất, mời Tạ Ngọc ngồi, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, vội mà không loạn.
Còn Từ Mậu Tài, chỉ cần còn mạng sống là được rồi, ai thèm quan tâm đến ông ta!!!
Qua một lát, Nguyên Bồi vui vẻ mang về hai con thỏ, một con gà rừng cùng mấy quả trứng chim tới,
“Vừa lúc thêm đồ ăn!”
Đáng tiếc vừa qua khỏi đông, con thỏ không đủ béo.
Ngọn lửa màu đỏ cam bốc lên, chiếu vào mặt Tạ Ngọc lúc sáng lúc tối, khiến cho hình dáng càng rõ ràng.
Tuy đang dã ngoại ở vùng hoang vu , hắn lại không có nửa phần co quắp, thậm chí còn có thể vui vẻ thoải mái mà dựa nghiêng trên trên thân cây. Nghe tiếng củi gỗ thiêu đốt phát ra, tùy tay ném vào bên trong mấy cây củi lửa.
Thực chính xác !!!!
Mã Băng xem đến ngây người, cảm thấy người này thật sự có chút mâu thuẫn:
Bình thường nói hắn là vị quan công tư phân minh, lúc này bộ dáng khoang tay dựa trên da thú. Tư thái cực kỳ giống như những vị quan tham nhũng ham mê lợi lộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.