Khám Phá Mỹ Thực Tại Phủ Khai Phong
Chương 12: Thịt Gà Và Thịt Thỏ Kho (3)
Thiếu Địa Qua
12/02/2023
Nhưng anh ta tuyệt đối là người công tư phân minh, rõ nhất là việc ở Từ gia lúc sáng nay,cũng tuyệt không khả năng chịu đựng được chỗ ở đơn sơ như này……
Cô lắc đầu, khóe mắt thoáng thấy Nguyên Bồi giơ tay chém xuống, sau đó kia thỏ đầu toàn bộ bay đi ra ngoài!
Mã Băng: “……”
Ngươi dừng tay đi!
Cuối cùng, không thể nhịn được nữa Mã Băng cướp lấy quyền nấu nướng.
Mọi người liền thấy cô từ trong mấy cái túi nhỏ bên lưng ngựa lấy ra tới một đống lớn chai lọ hiếm lạ cổ quái. Sau đó mở ra, mùi hương cay độc và mằn mặn liền tràn ra.
Cuối cùng, cô thậm chí còn từ bên trong móc ra một cái nồi sắt ra.
Bọn nha dịch cùng phát ra âm thanh kinh ngạc cảm thán, “Ồ!”
Mã Băng khó nén đắc ý mà giương lông mày lên, yên tâm thoải mái mà chỉ huy mọi người.
Đầu tiên, cô sai người đem con thỏ cùng gà rừng chặt ra thành miếng nhỏ, chần qua nước để loại bỏ máu bẩn. Lại như ảo thuật lấy ra tới một cái muỗng bạc hình tròn, múc ra một thìa mỡ lợn từ cái bình gốm tròn i hệt, rồi cho vào trong nồi
Đáy nồi đã rất nóng, mỡ lợn vừa rơi xuống nồi giống như đóa tuyết trắng tan rã vào buổi chiều. Trong không khí tràn ngập hương vị thơm ngon.
Thịt thú hoang dã mùi rất tanh, cần phải dùng hương liệu mạnh mới có thể xử lí được.Ban đầu Mã Băng vốn định cho thêm chút ớt cùng hạt tiêu, nhưng liếc mắt thấy bệnh nhân đang bịt mắt ở phía sau, vẫn là tiếc nuối mà từ bỏ.
Mọi người thấy kì lạ nên nhìn chăm chú vào thao tác trơn tru như nước chảy mây trôi của Mã Băng
Mấy miếng thịt ở đáy nồi được đảo qua đảo lại, số lượng mỡ dần tan chảy đọng lại ở đáy nồi, hoà cùng nước mỡ trong veo,khiến cho mùi hương ngày càng đậm đà.
Khi các mặt của miếng thịt dần xém lại, khoang mũi của mọi người lại có thêm một phần hương vị mê người.
Ngay cả Tạ Ngọc cách xa, cũng mịt mờ động động cổ họng.
Thịt kho khối màu nâu đỏ sáng bóng, hương vị mềm mại, nước dùng đậm đà, sền sệt, khiến mọi người nước miếng chảy ròng khi ngửi thấy.
Mỗi này thôi cũng chưa đủ, Mã Băng thậm chí còn tranh thủ lúc kho thịt, từ trong rừng hái rất nhiều cây tể thái non, dùng trứng chim lúc nãy Nguyên Bồi đưa làm một nồi canh đầy rau tể thái và trứng.
Mã Băng tự mình mang đến cho Tạ Ngọc, nói đầy ẩn ý: “Đừng xem thường bữa cơm đơn giản này,ta thật vất vả vơ vét tất cả những nguyên liệu mà tôi vất vả tích góp được.”
Tạ Ngọc đang bưng chén: “…… Hoắc Bình, thêm tiền.”
Cô lắc đầu, khóe mắt thoáng thấy Nguyên Bồi giơ tay chém xuống, sau đó kia thỏ đầu toàn bộ bay đi ra ngoài!
Mã Băng: “……”
Ngươi dừng tay đi!
Cuối cùng, không thể nhịn được nữa Mã Băng cướp lấy quyền nấu nướng.
Mọi người liền thấy cô từ trong mấy cái túi nhỏ bên lưng ngựa lấy ra tới một đống lớn chai lọ hiếm lạ cổ quái. Sau đó mở ra, mùi hương cay độc và mằn mặn liền tràn ra.
Cuối cùng, cô thậm chí còn từ bên trong móc ra một cái nồi sắt ra.
Bọn nha dịch cùng phát ra âm thanh kinh ngạc cảm thán, “Ồ!”
Mã Băng khó nén đắc ý mà giương lông mày lên, yên tâm thoải mái mà chỉ huy mọi người.
Đầu tiên, cô sai người đem con thỏ cùng gà rừng chặt ra thành miếng nhỏ, chần qua nước để loại bỏ máu bẩn. Lại như ảo thuật lấy ra tới một cái muỗng bạc hình tròn, múc ra một thìa mỡ lợn từ cái bình gốm tròn i hệt, rồi cho vào trong nồi
Đáy nồi đã rất nóng, mỡ lợn vừa rơi xuống nồi giống như đóa tuyết trắng tan rã vào buổi chiều. Trong không khí tràn ngập hương vị thơm ngon.
Thịt thú hoang dã mùi rất tanh, cần phải dùng hương liệu mạnh mới có thể xử lí được.Ban đầu Mã Băng vốn định cho thêm chút ớt cùng hạt tiêu, nhưng liếc mắt thấy bệnh nhân đang bịt mắt ở phía sau, vẫn là tiếc nuối mà từ bỏ.
Mọi người thấy kì lạ nên nhìn chăm chú vào thao tác trơn tru như nước chảy mây trôi của Mã Băng
Mấy miếng thịt ở đáy nồi được đảo qua đảo lại, số lượng mỡ dần tan chảy đọng lại ở đáy nồi, hoà cùng nước mỡ trong veo,khiến cho mùi hương ngày càng đậm đà.
Khi các mặt của miếng thịt dần xém lại, khoang mũi của mọi người lại có thêm một phần hương vị mê người.
Ngay cả Tạ Ngọc cách xa, cũng mịt mờ động động cổ họng.
Thịt kho khối màu nâu đỏ sáng bóng, hương vị mềm mại, nước dùng đậm đà, sền sệt, khiến mọi người nước miếng chảy ròng khi ngửi thấy.
Mỗi này thôi cũng chưa đủ, Mã Băng thậm chí còn tranh thủ lúc kho thịt, từ trong rừng hái rất nhiều cây tể thái non, dùng trứng chim lúc nãy Nguyên Bồi đưa làm một nồi canh đầy rau tể thái và trứng.
Mã Băng tự mình mang đến cho Tạ Ngọc, nói đầy ẩn ý: “Đừng xem thường bữa cơm đơn giản này,ta thật vất vả vơ vét tất cả những nguyên liệu mà tôi vất vả tích góp được.”
Tạ Ngọc đang bưng chén: “…… Hoắc Bình, thêm tiền.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.