Khán Giả Xuyên Phim Sở Kiều Truyện
Chương 3
Hoa Lan Nhỏ
10/09/2017
Ngọc Lan đi vào tiểu
viện nơi Nguyệt Thất sắp xếp cho nàng, phòng ở nằm trong một cái viện
nhỏ thật không tệ, phía trước có sân nhỏ, phía sau cũng có cây xanh bao
phủ. Thời cổ đại không khí đúng là thật tốt, không ô nhiễm không bụi
bẩn, con người như sống hoà mình vào trong thiên nhiên vậy. Không gian
cũng thật yên ắng không ồn ào đông đúc như ở thành thị luôn luôn nghe
được tiếng xe chạy đinh tai nhức óc suốt cả ngày. Nàng thích thú dạo một vòng sân trước sau đó mới bước vào gian phòng dành cho mình.
Vừa vào cửa đã thấy một bàn tròn có bốn cái ghế gỗ hình tròn nhỏ khắc hoa xinh xắn. Sát tường còn kê một trường kỷ dài phía trên còn có một bàn gỗ nhỏ đang để bàn cờ và hai chiếc hộp gỗ nhỏ phân biệt chứa đựng quân cờ đen trắng. Bên phải phòng khách có một kệ nhỏ đang trưng bày vài thứ đồ trang trí mà phía sau kệ chừng hai ba thước là giường ngủ khắc hoa còn phía trước giường hai bên là bàn trang điểm và tủ quần áo.
Ngọc Lan vô cùng hài lòng xem xét căn phòng, nàng thật sự cảm kích đối với sự sắp xếp của Nguyệt mặt lạnh và Nguyệt Thất. Họ không những cho nàng chổ ở tốt nhất mà Nguyệt mặt lạnh còn cho nàng thân phận rất tốt nữa. Phải biết ở Đại Nguỵ này không gì quan trọng bằng thân phận. Theo như trong phim Sở Kiều và gia đình nàng ta chỉ vì bị coi là nô tì thấp hèn nên chịu phải mọi đắng cay đau khổ đến nỗi kết cục nhận được là cái chết bi thảm của tỷ tỷ và ca ca nàng ấy. Ngọc Lan nàng may mắn dựa được quý nhân nên không đến nỗi bị xem là nô tì, dù sao trên danh nghĩa là biểu tiểu thư của Vũ Văn phủ sẽ không bị người ức hiếp.
Ngọc Lan đi vài vòng quanh phòng sau đó mới nằm lên giường. Thời đại này không có nệm nhưng họ cũng có trải giường giống như phủ một lớp mền dày lên trên vậy. Tuy không được thoải mái như nằm trên nệm nhưng cũng không quá tệ. Nằm duỗi thẳng lưng được một chốc Ngọc Lan mới cảm thấy hai lòng bàn chân đau nhói, nàng nhìn xuống chân mới nhận ra thì ra mình chỉ đi vớ mà không có giày, khi nãy nàng chạy một mạch đến Vũ Văn phủ rồi lại bị Nguyệt Thất dẫn đi bộ hơn nửa canh giờ nên chân sớm đau không chịu được. Nhưng lúc tình thế cấp bách nàng không nhận ra bây giờ mới cảm thấy đau đớn. Ngọc Lan thở dài nếu biết xuyên không kì lạ như vậy nàng nên mang theo đôi giày Adidas mới mua để đi ngủ cho rồi. ( ^___^)
Nằm trằn trọc một lúc Ngọc Lan mới chụp lấy ipad bên cạnh trượt mở khoá, sau đó mới kiểm tra xem còn bao nhiêu pin. Nàng hơi kinh ngạc khi thấy pin vẫn y như trước lúc nàng ngủ, con số phần trăm hiển thị là 88. Khi nãy nàng đã chỉ cho Vũ Văn Nguyệt rất nhiều thứ còn cho y xem một đoạn phim Đặc công hoàng phi mà nàng đã tải về máy, nhưng tại sao pin vẫn không có tín hiệu suy giảm. Kì lạ như vậy khiến nàng kích động không thôi. Ngọc Lan vui vẻ vô cùng ít ra nàng có thể có cái tiêu khiển ở thời đại này rồi. Lúc trước nàng tải về rất nhiều truyện ngôn tình, chúng có thể giúp nàng giải trí một khoảng thời gian nữa. Nghĩ đến đây nàng cảm thấy hơi tiếc nếu có thể còn sóng 4G thì tốt quá, như vậy nàng vẫn có thể vào mạng tra cứu thêm thông tin về truyện này, vì phim nàng xem chỉ mới ra hết phần một, nàng lại không xem truyện này trước đó nên thật sự không rõ chi tiết của cốt truyện. Phải chi lúc trước có tải truyện này là tốt rồi, vì nàng xem phim trước lại nghe nhiều người bình luận phim và truyện không giống nhau lắm nên cũng lười vào đọc. Giờ nàng mới chân chính cảm thấy lười biếng mới thật là tai hại.
Ngọc Lan khoá máy để qua một bên giường mới ngồi dậy đi ra gian phòng ngoài, vừa ngồi xuống muốn rót trà uống thì có người gõ cửa. Nàng đứng dậy đi đến mở cửa liền thấy một cô nương nhỏ tuổi hơn mình tóc búi hai bên, trên búi tóc còn đeo trâm có chuông sắt , trên tay còn bưng một khay quần áo cùng giày thêu hoa. Cô nương vô cùng tò mò nhìn Ngọc Lan, nhưng rất nhanh liền cuối đầu hành lễ: “Biểu tiểu thư, nô tì là A La, được phái tới đây hầu hạ tiểu thư”.
Ngọc Lan biết cô nương tên A La này là một nô tì thường xuyên giúp đỡ Sở Kiều là một cô bé tốt bụng. Nàng vui mừng vô cùng cảm thấy nhưng đã quen biết từ trước mới kéo A La vào phòng xoay nàng ta vài vòng. Nàng nhìn ngắm tiểu nha hoàn một hồi mới nói: “A La trong phim ta thấy ngươi thật ngốc nghếch dễ thương không ngờ nhìn ở ngoài đời càng thấy ngươi dễ nhìn như vậy”.
A La bị Ngọc Lan làm cho rối loạn một hồi mới sực tỉnh: “Biểu tiểu thư biết nô tì sao? Còn có cái gì là ở trong phim?”
Ngọc Lan biết mình luống cuống rồi nàng cười gượng hai tiếng: “Không có gì ta chính là nói ngươi là một cô nương tốt bụng dễ thương” nàng còn thêm vào “ Sau này ta coi ngươi như chị em không cần câu nệ tiểu tiết ngươi gọi ta là Lan tỷ tỷ được rồi, còn gọi tiểu thư gì đó ta nghe không quen”.
“Nô tì không dám, biểu tiểu thư cô tha cho nô tì đi” A La lập tức quỳ xuống. Ngọc Lan thấy vậy tim đập thon thót. Trời a nàng nhớ lại lúc nàng ở Úc, sống đối diện nhà có một gia đình người Hàn Quốc, có một ngày có người em của họ đến chơi, gặp nàng người đó cuối gập người chín mươi độ chào nàng làm nàng giật bắn cả người. Nay A La còn quỳ xuống đất dập đầu với nàng nữa chứ, cái cảm giác quái lạ bất an này làm nàng hơi sợ hãi, thật khó thích ứng.
Nàng mới nâng tiểu nha hoàn dậy rồi mới lựa lời nói: “Ta nay sống nhờ Vũ Văn phủ ta lại cùng trang lứa với em, em không cần quá e dè, ta cũng chỉ muốn có thêm một người bạn mà thôi”.
Vừa dứt lời đã thấy A La lệ tuôn như trân châu trong suốt nàng còn sụt sùi nói: “Biểu tiểu thư người thật tốt không coi rẻ bọn nô tì như chúng em, phải biết nô tì sinh mạng như cỏ rác. Biểu tiểu thư đối với em tốt em nhất định cắn cỏ ngậm vành quyết hầu hạ tiểu thư thật tốt”.
Ngọc Lan trên đầu giống như có quạ đen bay qua, trời ạ nàng chỉ sợ người ta quỳ gối trước mặt mình và lại không quen xưng hô như thời phong kiến vậy, chứ nàng chưa có làm gì tốt mà tiểu cô nương trước mặt nhìn nàng như nhìn thấy thánh sống vậy a. Nàng nuốt mấy ngụm nước bọt, nhờ A La giúp mình đem đến một ít thuốc chữa thương cho chân của nàng, lại hỏi nàng ta có thể hay không đem một cái bình lớn chứa đầy nước sôi để nguội vào đặt ở trong phòng để nàng uống mỗi ngày. Ngọc Lan thật không hiểu sao cổ nhân có thể uống trà thay nước như vậy, lại còn sử dụng chung trà bé tí nước trà còn không đủ thấm giọng a.
A La nghe theo lời sai bảo của Ngọc Lan sau khi thu xếp xong xuôi mới giúp Ngọc Lan thay đổi y phục và chải đầu cho nàng. Ngọc Lan ngại ngùng không muốn để A La giúp đỡ nhưng nàng nhìn thấy tầng tầng lớp lớp áo váy như vậy đành bất lực đứng im cho tiểu nha hoàn làm hết thẩy. Lúc trước nàng xem phim chỉ thấy y phục của người xưa đẹp vô cùng, nhất là của các tiểu thư đài các thì ôi thôi đủ màu đủ sắc, áo váy dài thướt tha tà áo phiêu phiêu theo gió thật lãng mạn. Bây giờ nàng được khoát lên bộ áo như vậy mới cảm thấy được cái gian nan của quý bà quý cô thời xưa. Nàng phải mặc lên người ít nhất bốn lớp áo nào là yếm, trung y, váy dài, rồi sau cùng mới đến áo khoát ngoài. Mặc y phục và chải đầu thôi cũng gần một canh giờ, chưa kể tiểu A La vô cùng ngạc nhiên cái áo ngực hiện đại của Ngọc Lan, còn hỏi sao nàng lại có cái yếm kì lạ như vậy, làm cho Ngọc Lan phải đau đầu suy nghĩ cách ứng phó để làm thỏa mãn sự tò mò của tiểu nha hoàn mới nhậm chức của nàng.
Vừa vào cửa đã thấy một bàn tròn có bốn cái ghế gỗ hình tròn nhỏ khắc hoa xinh xắn. Sát tường còn kê một trường kỷ dài phía trên còn có một bàn gỗ nhỏ đang để bàn cờ và hai chiếc hộp gỗ nhỏ phân biệt chứa đựng quân cờ đen trắng. Bên phải phòng khách có một kệ nhỏ đang trưng bày vài thứ đồ trang trí mà phía sau kệ chừng hai ba thước là giường ngủ khắc hoa còn phía trước giường hai bên là bàn trang điểm và tủ quần áo.
Ngọc Lan vô cùng hài lòng xem xét căn phòng, nàng thật sự cảm kích đối với sự sắp xếp của Nguyệt mặt lạnh và Nguyệt Thất. Họ không những cho nàng chổ ở tốt nhất mà Nguyệt mặt lạnh còn cho nàng thân phận rất tốt nữa. Phải biết ở Đại Nguỵ này không gì quan trọng bằng thân phận. Theo như trong phim Sở Kiều và gia đình nàng ta chỉ vì bị coi là nô tì thấp hèn nên chịu phải mọi đắng cay đau khổ đến nỗi kết cục nhận được là cái chết bi thảm của tỷ tỷ và ca ca nàng ấy. Ngọc Lan nàng may mắn dựa được quý nhân nên không đến nỗi bị xem là nô tì, dù sao trên danh nghĩa là biểu tiểu thư của Vũ Văn phủ sẽ không bị người ức hiếp.
Ngọc Lan đi vài vòng quanh phòng sau đó mới nằm lên giường. Thời đại này không có nệm nhưng họ cũng có trải giường giống như phủ một lớp mền dày lên trên vậy. Tuy không được thoải mái như nằm trên nệm nhưng cũng không quá tệ. Nằm duỗi thẳng lưng được một chốc Ngọc Lan mới cảm thấy hai lòng bàn chân đau nhói, nàng nhìn xuống chân mới nhận ra thì ra mình chỉ đi vớ mà không có giày, khi nãy nàng chạy một mạch đến Vũ Văn phủ rồi lại bị Nguyệt Thất dẫn đi bộ hơn nửa canh giờ nên chân sớm đau không chịu được. Nhưng lúc tình thế cấp bách nàng không nhận ra bây giờ mới cảm thấy đau đớn. Ngọc Lan thở dài nếu biết xuyên không kì lạ như vậy nàng nên mang theo đôi giày Adidas mới mua để đi ngủ cho rồi. ( ^___^)
Nằm trằn trọc một lúc Ngọc Lan mới chụp lấy ipad bên cạnh trượt mở khoá, sau đó mới kiểm tra xem còn bao nhiêu pin. Nàng hơi kinh ngạc khi thấy pin vẫn y như trước lúc nàng ngủ, con số phần trăm hiển thị là 88. Khi nãy nàng đã chỉ cho Vũ Văn Nguyệt rất nhiều thứ còn cho y xem một đoạn phim Đặc công hoàng phi mà nàng đã tải về máy, nhưng tại sao pin vẫn không có tín hiệu suy giảm. Kì lạ như vậy khiến nàng kích động không thôi. Ngọc Lan vui vẻ vô cùng ít ra nàng có thể có cái tiêu khiển ở thời đại này rồi. Lúc trước nàng tải về rất nhiều truyện ngôn tình, chúng có thể giúp nàng giải trí một khoảng thời gian nữa. Nghĩ đến đây nàng cảm thấy hơi tiếc nếu có thể còn sóng 4G thì tốt quá, như vậy nàng vẫn có thể vào mạng tra cứu thêm thông tin về truyện này, vì phim nàng xem chỉ mới ra hết phần một, nàng lại không xem truyện này trước đó nên thật sự không rõ chi tiết của cốt truyện. Phải chi lúc trước có tải truyện này là tốt rồi, vì nàng xem phim trước lại nghe nhiều người bình luận phim và truyện không giống nhau lắm nên cũng lười vào đọc. Giờ nàng mới chân chính cảm thấy lười biếng mới thật là tai hại.
Ngọc Lan khoá máy để qua một bên giường mới ngồi dậy đi ra gian phòng ngoài, vừa ngồi xuống muốn rót trà uống thì có người gõ cửa. Nàng đứng dậy đi đến mở cửa liền thấy một cô nương nhỏ tuổi hơn mình tóc búi hai bên, trên búi tóc còn đeo trâm có chuông sắt , trên tay còn bưng một khay quần áo cùng giày thêu hoa. Cô nương vô cùng tò mò nhìn Ngọc Lan, nhưng rất nhanh liền cuối đầu hành lễ: “Biểu tiểu thư, nô tì là A La, được phái tới đây hầu hạ tiểu thư”.
Ngọc Lan biết cô nương tên A La này là một nô tì thường xuyên giúp đỡ Sở Kiều là một cô bé tốt bụng. Nàng vui mừng vô cùng cảm thấy nhưng đã quen biết từ trước mới kéo A La vào phòng xoay nàng ta vài vòng. Nàng nhìn ngắm tiểu nha hoàn một hồi mới nói: “A La trong phim ta thấy ngươi thật ngốc nghếch dễ thương không ngờ nhìn ở ngoài đời càng thấy ngươi dễ nhìn như vậy”.
A La bị Ngọc Lan làm cho rối loạn một hồi mới sực tỉnh: “Biểu tiểu thư biết nô tì sao? Còn có cái gì là ở trong phim?”
Ngọc Lan biết mình luống cuống rồi nàng cười gượng hai tiếng: “Không có gì ta chính là nói ngươi là một cô nương tốt bụng dễ thương” nàng còn thêm vào “ Sau này ta coi ngươi như chị em không cần câu nệ tiểu tiết ngươi gọi ta là Lan tỷ tỷ được rồi, còn gọi tiểu thư gì đó ta nghe không quen”.
“Nô tì không dám, biểu tiểu thư cô tha cho nô tì đi” A La lập tức quỳ xuống. Ngọc Lan thấy vậy tim đập thon thót. Trời a nàng nhớ lại lúc nàng ở Úc, sống đối diện nhà có một gia đình người Hàn Quốc, có một ngày có người em của họ đến chơi, gặp nàng người đó cuối gập người chín mươi độ chào nàng làm nàng giật bắn cả người. Nay A La còn quỳ xuống đất dập đầu với nàng nữa chứ, cái cảm giác quái lạ bất an này làm nàng hơi sợ hãi, thật khó thích ứng.
Nàng mới nâng tiểu nha hoàn dậy rồi mới lựa lời nói: “Ta nay sống nhờ Vũ Văn phủ ta lại cùng trang lứa với em, em không cần quá e dè, ta cũng chỉ muốn có thêm một người bạn mà thôi”.
Vừa dứt lời đã thấy A La lệ tuôn như trân châu trong suốt nàng còn sụt sùi nói: “Biểu tiểu thư người thật tốt không coi rẻ bọn nô tì như chúng em, phải biết nô tì sinh mạng như cỏ rác. Biểu tiểu thư đối với em tốt em nhất định cắn cỏ ngậm vành quyết hầu hạ tiểu thư thật tốt”.
Ngọc Lan trên đầu giống như có quạ đen bay qua, trời ạ nàng chỉ sợ người ta quỳ gối trước mặt mình và lại không quen xưng hô như thời phong kiến vậy, chứ nàng chưa có làm gì tốt mà tiểu cô nương trước mặt nhìn nàng như nhìn thấy thánh sống vậy a. Nàng nuốt mấy ngụm nước bọt, nhờ A La giúp mình đem đến một ít thuốc chữa thương cho chân của nàng, lại hỏi nàng ta có thể hay không đem một cái bình lớn chứa đầy nước sôi để nguội vào đặt ở trong phòng để nàng uống mỗi ngày. Ngọc Lan thật không hiểu sao cổ nhân có thể uống trà thay nước như vậy, lại còn sử dụng chung trà bé tí nước trà còn không đủ thấm giọng a.
A La nghe theo lời sai bảo của Ngọc Lan sau khi thu xếp xong xuôi mới giúp Ngọc Lan thay đổi y phục và chải đầu cho nàng. Ngọc Lan ngại ngùng không muốn để A La giúp đỡ nhưng nàng nhìn thấy tầng tầng lớp lớp áo váy như vậy đành bất lực đứng im cho tiểu nha hoàn làm hết thẩy. Lúc trước nàng xem phim chỉ thấy y phục của người xưa đẹp vô cùng, nhất là của các tiểu thư đài các thì ôi thôi đủ màu đủ sắc, áo váy dài thướt tha tà áo phiêu phiêu theo gió thật lãng mạn. Bây giờ nàng được khoát lên bộ áo như vậy mới cảm thấy được cái gian nan của quý bà quý cô thời xưa. Nàng phải mặc lên người ít nhất bốn lớp áo nào là yếm, trung y, váy dài, rồi sau cùng mới đến áo khoát ngoài. Mặc y phục và chải đầu thôi cũng gần một canh giờ, chưa kể tiểu A La vô cùng ngạc nhiên cái áo ngực hiện đại của Ngọc Lan, còn hỏi sao nàng lại có cái yếm kì lạ như vậy, làm cho Ngọc Lan phải đau đầu suy nghĩ cách ứng phó để làm thỏa mãn sự tò mò của tiểu nha hoàn mới nhậm chức của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.