Khán Giả Xuyên Phim Sở Kiều Truyện
Chương 4
Hoa Lan Nhỏ
10/09/2017
Từ lúc Ngọc Lan xuyên không đến đây, chỉ gặp Vũ Văn Nguyệt hai lần, lần thứ hai nàng gặp là
đêm trước khi y xuất phát đi biên cương. Y ngoài hỏi nàng mọi chuyện có
quen không còn có căn dặn không được để lộ bất cứ tin gì liên quan đến
thân thế của nàng. Càng không thể để người khác nhìn thấy được máy ipad
nếu không bản thân nàng sẽ gặp nguy hiểm. Y còn nói mọi việc phải nghe
theo Nguyệt Thất, sau này y trở về sẽ tìm cách hỗ trợ nàng trở về thế
giới của mình. Ngọc Lan cảm thấy cảm động vô cùng Nguyệt mặt lạnh ngoài
lạnh trong nóng, y luôn giúp đỡ người khác mà không cần đền đáp và lại
càng không kể công măc, kệ dù người y giúp hiểu lầm y cũng mặc, miễn
người đó an toàn là tốt rồi. Như vậy nên mới có chuyện Yến Tuân và Sở
Kiều hiểu lầm xem y như kẻ thù nhưng y mới thật sự là ân nhân của họ.
Sau khi Nguyệt Thất tiễn chân công tử của hắn, hắn quay trở lại phủ ở cửa gặp được hai tiểu nha đầu lén la lén lút trốn trong bụi cây gần đó. Tâm trạng không tốt của hắn bỗng có chút thay đổi, hắn đi lại gần bụi cây đằng hắng hai tiếng: “Hai con chuột lớn như vậy trốn trong bụi rậm không nhìn thấy cũng khó”.
“Ngươi mới là chuột cả nhà ngươi đều là chuột”.
“Lén lút thập thò ở đó không phải chuột thì là gì?”
“Chúng ta đang chơi trốn tìm ngươi để ý làm gì?”
“Ân, ta theo lệnh công tử định dẫn ngươi ra dạo phố ngươi muốn chơi trò chơi gì đó cũng tốt vậy ta không cần đi nữa”
“Uầy, Nguyệt Thất đẹp trai hào hoa phong nhã, ngươi đại nhân đừng trách tiểu nhân a.... ....”
Ngọc Lan dưới chân như có lò xo nhảy thật nhanh đến bên cạnh Nguyệt Thất còn cười tươi như hoa lấy lòng hắn. Nguyệt Thất từ nhỏ đã theo cạnh công tử vào sinh ra tử nên tính tình theo đó mà cứng nhắc vô cùng, nhưng hắn không hiểu sao khi đứng cạnh tiểu nha đầu trước mặt lại cảm thấy mình giống như đàn bà chanh chua ngoài chợ, nhất định phải cùng nàng ta tranh cãi mới có cảm giác thành tựu. Thôi thôi, dù sao tiểu nha đầu còn ngây thơ không hiểu sự đời hắn mới không thèm quan tâm nàng luôn đối nghịch với hắn. Hắn không có huynh đệ tỷ muội bây giờ xem như có một muội muội tinh nghịch vậy cũng cảm thấy có chút vui vẻ ngày qua ngày, hắn cũng không cảm thấy tịch mịch nữa.
Ngọc Lan hào hứng vô cùng nàng không quan tâm tới Nguyệt Thất đang đánh giá mình, nàng kề sát lại hai tay còn ôm lấy cánh tay Nguyệt Thất giống như đang vui mừng gặp được bạn thân thiết, vừa đi vừa hỏi Nguyệt Thất bây giờ đi luôn có được không, lại huyên thuyên hỏi nơi này có gì vui nơi kia có bán gì ngon không, mặc kệ Nguyệt Thất mấy lần muốn bỏ tay nàng ra còn nói cái gì nam nữ thọ thọ bất thân.
Nàng mặc kệ hắn nàng nghĩ bạn bè đều như vậy ôm cánh tay quàng vai là chuyện bình thường nhưng nàng lại quên mất nàng đang ở cổ đại, hành động của nàng thật làm người ta miên man suy nghĩ. Còn có tiểu nha hoàn tội nghiệp đã bị biểu tiểu thư lo ăn chơi mà quăng ra sau đầu mất rồi.
Nguyệt Thất dẫn nàng tham quan một vài khu vực nổi tiếng của thành Trường An rồi mới dẫn nàng vào một tửu lâu ở phía Tây thành. Ngọc Lan buổi sáng do tìm cách ra ngoài nên bữa sáng không ăn gì nhiều lại mới cùng Nguyệt Thất đi dạo một vòng lớn nên đã sớm bụng đói dính vào lưng. Nàng vừa định hỏi tiểu nhị thực đơn đâu đã bị Nguyệt Thất lườm một cái, hắn nhanh chóng đọc ra tên vài món ăn nghe có vẻ rất ngon lại bảo tiểu nhị cho thêm bình trà nữa. Đợi tiểu nhị đi khỏi Ngọc Lan mới hỏi hắn: “Sao ngươi không cho ta hỏi hắn đưa thực đơn cho ta chọn món?”
Lúc này hắn mới lạnh nhạt lên tiếng: “Ngươi nghĩ đây là quê nhà hiện đại gì đó của ngươi? Ở đây chúng ta không có thực đơn gì như ngươi nói, toàn bộ món ăn đều khắc trên bảng gỗ treo trên tường, nhưng ta cũng tò mò ngươi biết đọc chữ của chúng ta sao?”
“Ngươi....” Ngọc Lan cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng dù sao cũng là học sinh giỏi ở Việt Nam, sau đó lại được ba mẹ cho đi du học ở Úc, tuy chưa tốt nghiệp nhưng dù sao đã học đại học được hai năm, nay lại bị cổ nhân chê cười không biết đọc chữ. Nàng tức giận muốn đứng dậy vỗ bàn nhưng lại sợ lời nói ra làm hắn mất hứng lại bắt nàng hồi phủ, nên đành lườm nguýt hắn cho đỡ tức.
Nàng đảo mắt về phía bảng gỗ treo trên trường bỗng nàng mở lớn hai mắt kinh ngạc vô cùng. Những chữ điêu khắc trên gỗ kia giống như có một phép lạ nào đó mà khi nó đi vào mắt nàng nàng như nhìn thấy được phụ đề như trong phim vậy. Phát hiện kì lạ này khiến nàng vừa lo sợ vừa mừng rỡ vô cùng. Ít ra nàng không phải là một kẻ thất học một chữ bẻ đôi cũng không biết nữa rồi. Lại nói nàng cũng sực nhớ ra từ lúc nàng xuyên qua phim đến nay, nàng luôn nói ngôn ngữ của người nơi này, nàng dễ dàng nghe và hiểu họ nói nhưng điều kì quái là trước đó nàng không hề học tiếng hoa nha. Đúng là mọi chuyện xảy ra thật thần kì vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Vui mừng qua đi, Ngọc Lan mới cười gian nhìn về phía Nguyệt Thất. Nàng nói: “ Thất ca, chúng ta đánh cuộc không?”.
Nguyệt Thất có hơi giật mình khi nghe “thất ca” từ miệng tiểu nha đầu, khi nào lại trở nên lễ phép như vậy. Nhưng hắn trấn định rất nhanh sau đó mới nhàn nhã rót trà vào chung rồi mới nhướng mắt ý hỏi muốn đánh cuộc cái gì. Ngọc Lan chỉ chỉ bảng thực đơn trên tường: “Đánh cuộc xem ta biết đọc chữ hay không, nếu ngươi thua chỉ cần đưa ta 10 lạng bạc là được”.
Nguyệt Thất uống một ngụm trà mới thong ở thả nói: “Ngươi biết đọc biết viết liên quan gì tới bạc của ta”.
“... ...... ...... ...... ...... .......”
Muốn đấu với cổ nhân vậy phải xem ngươi có bản lĩnh hay không a.
=== ==== Đây là giải ngăn cách thời gian hai năm sau==== =======
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đây mà Ngọc Lan đã ở Đại Nguỵ hơn hai năm, nàng cũng luôn lưu ý tin tức bên ngoài ví như tin liên quan đến Thế tử Yến Tuân và người hầu của hắn Sở Kiều, tình hình của Nguyệt công tử, cũng như thời cuộc bên ngoài. Những tin tức nàng thu thập được đều giống như những gì trong phim miêu tả, nàng cũng chưa thấy có gì đi lệch quỹ đạo.
Còn ở nơi nào nàng thu thập tin tức, dĩ nhiên đều do tiểu A La của nàng buôn chuyện cùng các nữ nô trong phủ, trong hai năm qua nàng là biểu tiểu thư hoà đồng thân thiện trong mắt của hạ nhân Thanh Sơn viện. Họ vô cùng yêu thích vị chủ tử này vì nàng không bao giờ vô cớ giận chó mắng mèo với hạ nhân, hơn nữa nàng hay trổ tài nấu nướng, cho họ nếm thử những món ăn mới lạ ngay cả tửu lâu nổi tiếng thành Trường An cũng chưa từng làm qua.
Mà hiện tại biểu tiểu thư của họ đang ngồi rầu rĩ trong phòng, thời gian đầu đến đây nàng hào hứng vô cùng vì nghĩ ở đây du lịch một thời gian rồi chắc một đêm nào đó, sau khi tỉnh ngủ nàng lại trở lại căn phòng trọ bé xinh của mình ở Úc châu, nào ngờ nàng lăn lộn qua hai năm mỗi sáng tỉnh lại vẫn thấy màn treo rèm phủ giường gỗ khắc hoa như cũ. Ngọc Lan ngồi tại bàn gỗ hai tay chống cằm mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nàng suy nghĩ thật nhiều, cảm giác mơ hồ không biết mình hiện tại ở Đại Nguỵ chỉ là giấc mộng hay là cuộc sống của nàng ở hiện đại mới là mộng. May mắn nàng vẫn còn giữ lại bằng chứng liên quan tới hiện đại như quần áo và máy tính bảng của nàng, bằng không nàng cũng mơ hồ không rõ thế giới nào mới là chân thật.
Nàng ở đây một thời gian nên biết được cái khổ cực của người nghèo có thân phận thấp kém, mạng sống của bản thân cũng không do mình định đoạt. Nàng tuy trên danh nghĩa là tiểu thư ở phủ Vũ Văn nhưng cũng không thể suốt đời ăn nhờ ở đậu như vậy được. Còn lấy chồng sinh con nàng cũng không nghĩ tới và cũng dám nghĩ. Nếu một ngày nàng thật sự yêu một người rồi thành gia lập thất sau khi ngủ một đêm lại biến mất không thấy tung tích vậy chồng con nàng phải làm sao bây giờ. Ngọc Lan mơ mơ hồ hồ nghĩ tới nhức đầu còn nằm dài ở trên bàn thở sườn sượt, bỗng cửa bật mở, tiểu A La lao vào phòng như tên bắn còn kích động vô cùng: “Lan tỷ tỷ, Lan tỷ tỷ, Nguyệt công tử về rồi”.
“Hắn hồi phủ rồi sao?” Ngọc Lan ngồi bật dậy trên ghế hỏi lại.
“Công tử vào hoàng cung trước chắc trong chốc lát sẽ hồi phủ thôi, Lan tỷ tỷ có cần sửa soạn lại để gặp công tử không?” Tiểu A La hào hứng vô cùng.
Ngọc Lan nhìn tiểu nha hoàn của nàng đang vui vẻ không nỡ dập tắt lửa của nàng ta. Hạ nhân trong phủ hầu hết đều nghĩ nàng là chủ mẫu tương lai của Thanh Sơn viện vì trước giờ ngoài Sở Kiều ra chỉ có nàng là nữ nhi trụ lại ở trong viện lâu nhất, lại mang danh biểu tiểu thư có họ hàng với Nguyệt công tử, mà thời này biểu ca biểu muội lấy nhau nhiều như sao trên trời a.
Nàng tuy giải thích rất nhiều lần với đám tam cô lục bà này nhưng họ chẳng hề đoái hoài tới mà còn tự nghĩ ra là do nàng ngại ngùng không dám nhận. Qua một thời gian nàng mới mặc kệ lời đồn đó, khi nào Sở Kiều và Nguyệt mặt lạnh ở bên nhau thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi. Ngọc Lan lại đi vào nội thất nhìn qua gương thấy đầu tóc mình nhếch nhác vô cùng có lẽ khi nàng suy nghĩ lơ đãng vò tóc mới lộn xộn như vậy.
“Vậy phiền tiểu A La yêu quý sửa sang lại giùm ta nhé”, Ngọc Lan nói rồi phối hợp ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm. Nàng bảo tiểu nha hoàn chải một kiểu tóc nhẹ nhàng tết tóc hai bên đầu rồi phía sau lại để buông thả tự nhiên.Tiểu A La còn giúp nàng dùng dây lắc kết hợp chuông bạc nhỏ treo ở hai bên búi tóc, khi nàng di chuyển phát ra âm thanh vui tai vui mắt. Sau đó nàng lại thay một bộ váy kết hợp hai màu trắng và xanh lục , hai ống tay áo có độ rộng vừa phải, tà áo nhẹ nhàng rũ xuống bên dưới là giày trắng đế bồi có thêu thêm hai cụm mây nho nhỏ đáng yêu như phim hoạt hình ở hiện đại. Một canh giờ sau liền có hồi báo của gia nhân là Nguyệt công tử trở lại. Tiểu A La mau chóng thúc giục Ngọc Lan đi gặp Vũ Văn Nguyệt, đúng là hoàng thượng không lo nhưng thái giám vội, bất quá thái giám này cũng lựa sai phi tử cho hoàng thượng rồi a.
Ngọc Lan thong thả đi qua chính viện của Vũ Văn Nguyệt, nàng vừa đi vừa hồi tưởng lại những chi tiết trong phim. Nếu Nguyệt mặt lạnh trở về rồi thì Tương Vương và tên Vũ Văn Hạo chết tiệt kia cũng đã trở lại Trường An. Như vậy sắp xảy ra nhiều chuyện khiến nhiều người mất mạng, mà tất cả đều do sự an bài của Yến Tuân và Sở Kiều để họ có thể thoát hiểm trở về Bắc Yến.
Vừa đi vừa nghĩ nên chẳng mấy chốc mà nàng đã bước đến cửa chính viện, nàng nhìn quanh một lượt mới thấy Vũ Văn Nguyệtđang ngồi trong đình hóng mát thưởng trà. Nhìn qua khung cảnh chung quanh và người ngồi trong đình như trích tiên đúng là cảnh đẹp ý vui khiến cho tâm trạng lo âu của Ngọc Lan cũng vơi bớt phân nửa. Nàng cười híp mắt đi vào trong đình chào hỏi y, lại tự nhiên ngồi xuống đối diện: “Nguyệt công tử chúc mừng ngài công thành danh toại bình an trở lại Trường An nha”.
Sau đó nàng chớp mắt mấy cái mới hỏi hắn: “Ngài gặp qua Tinh Nhi?”
“Khụ khụ...” Vũ Văn Nguyệt ho khan không ngừng, nước trà vừa đi xuống yết hầu lại như bị cản trở lại. Cái tiểu nha đầu à không tiểu cô nương tinh quái ở trước mặt giống như gián điệp của y, chuyện gì cũng biết. Y hôm qua bí mật đi hoàng lăng trông chừng Vũ Văn Hoài, nào ngờ gặp phải Tinh Nhi trộm mộ, lại bị tráo kiếm với nàng ta, hắn không nói với ai nào ngờ tiểu cô nương này lại biết rồi. Vũ Văn Nguyệt không tự nhiên rót thêm một đợt trà mới, qua một lúc mới nói: “Đã gặp qua”.
“Lần sau ngài nên yêu cầu nàng đến đây gặp ngài đi, ta thật mong gặp được nàng ấy một lần, không phải ngài có khế ước bán thân của nàng ta sao?” Hai mắt của Ngọc Lan cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, nàng thật mong Sở Kiều và Nguyệt mặt lạnh sớm ở bên nhau nha, hai người này thật đẹp đôi hơn nữa cũng chỉ có y là thật tâm đối đãi Sở Kiều, y có thể vì nàng ta mà vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, vậy mới biết thế nào là yêu không hối tiếc.
Nàng hâm mộ Sở Kiều có được người yêu mình chân thành như vậy, không biết sau này liệu có thể có người nào đối xử tốt với nàng giống vậy hay không?
Sau khi Nguyệt Thất tiễn chân công tử của hắn, hắn quay trở lại phủ ở cửa gặp được hai tiểu nha đầu lén la lén lút trốn trong bụi cây gần đó. Tâm trạng không tốt của hắn bỗng có chút thay đổi, hắn đi lại gần bụi cây đằng hắng hai tiếng: “Hai con chuột lớn như vậy trốn trong bụi rậm không nhìn thấy cũng khó”.
“Ngươi mới là chuột cả nhà ngươi đều là chuột”.
“Lén lút thập thò ở đó không phải chuột thì là gì?”
“Chúng ta đang chơi trốn tìm ngươi để ý làm gì?”
“Ân, ta theo lệnh công tử định dẫn ngươi ra dạo phố ngươi muốn chơi trò chơi gì đó cũng tốt vậy ta không cần đi nữa”
“Uầy, Nguyệt Thất đẹp trai hào hoa phong nhã, ngươi đại nhân đừng trách tiểu nhân a.... ....”
Ngọc Lan dưới chân như có lò xo nhảy thật nhanh đến bên cạnh Nguyệt Thất còn cười tươi như hoa lấy lòng hắn. Nguyệt Thất từ nhỏ đã theo cạnh công tử vào sinh ra tử nên tính tình theo đó mà cứng nhắc vô cùng, nhưng hắn không hiểu sao khi đứng cạnh tiểu nha đầu trước mặt lại cảm thấy mình giống như đàn bà chanh chua ngoài chợ, nhất định phải cùng nàng ta tranh cãi mới có cảm giác thành tựu. Thôi thôi, dù sao tiểu nha đầu còn ngây thơ không hiểu sự đời hắn mới không thèm quan tâm nàng luôn đối nghịch với hắn. Hắn không có huynh đệ tỷ muội bây giờ xem như có một muội muội tinh nghịch vậy cũng cảm thấy có chút vui vẻ ngày qua ngày, hắn cũng không cảm thấy tịch mịch nữa.
Ngọc Lan hào hứng vô cùng nàng không quan tâm tới Nguyệt Thất đang đánh giá mình, nàng kề sát lại hai tay còn ôm lấy cánh tay Nguyệt Thất giống như đang vui mừng gặp được bạn thân thiết, vừa đi vừa hỏi Nguyệt Thất bây giờ đi luôn có được không, lại huyên thuyên hỏi nơi này có gì vui nơi kia có bán gì ngon không, mặc kệ Nguyệt Thất mấy lần muốn bỏ tay nàng ra còn nói cái gì nam nữ thọ thọ bất thân.
Nàng mặc kệ hắn nàng nghĩ bạn bè đều như vậy ôm cánh tay quàng vai là chuyện bình thường nhưng nàng lại quên mất nàng đang ở cổ đại, hành động của nàng thật làm người ta miên man suy nghĩ. Còn có tiểu nha hoàn tội nghiệp đã bị biểu tiểu thư lo ăn chơi mà quăng ra sau đầu mất rồi.
Nguyệt Thất dẫn nàng tham quan một vài khu vực nổi tiếng của thành Trường An rồi mới dẫn nàng vào một tửu lâu ở phía Tây thành. Ngọc Lan buổi sáng do tìm cách ra ngoài nên bữa sáng không ăn gì nhiều lại mới cùng Nguyệt Thất đi dạo một vòng lớn nên đã sớm bụng đói dính vào lưng. Nàng vừa định hỏi tiểu nhị thực đơn đâu đã bị Nguyệt Thất lườm một cái, hắn nhanh chóng đọc ra tên vài món ăn nghe có vẻ rất ngon lại bảo tiểu nhị cho thêm bình trà nữa. Đợi tiểu nhị đi khỏi Ngọc Lan mới hỏi hắn: “Sao ngươi không cho ta hỏi hắn đưa thực đơn cho ta chọn món?”
Lúc này hắn mới lạnh nhạt lên tiếng: “Ngươi nghĩ đây là quê nhà hiện đại gì đó của ngươi? Ở đây chúng ta không có thực đơn gì như ngươi nói, toàn bộ món ăn đều khắc trên bảng gỗ treo trên tường, nhưng ta cũng tò mò ngươi biết đọc chữ của chúng ta sao?”
“Ngươi....” Ngọc Lan cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng dù sao cũng là học sinh giỏi ở Việt Nam, sau đó lại được ba mẹ cho đi du học ở Úc, tuy chưa tốt nghiệp nhưng dù sao đã học đại học được hai năm, nay lại bị cổ nhân chê cười không biết đọc chữ. Nàng tức giận muốn đứng dậy vỗ bàn nhưng lại sợ lời nói ra làm hắn mất hứng lại bắt nàng hồi phủ, nên đành lườm nguýt hắn cho đỡ tức.
Nàng đảo mắt về phía bảng gỗ treo trên trường bỗng nàng mở lớn hai mắt kinh ngạc vô cùng. Những chữ điêu khắc trên gỗ kia giống như có một phép lạ nào đó mà khi nó đi vào mắt nàng nàng như nhìn thấy được phụ đề như trong phim vậy. Phát hiện kì lạ này khiến nàng vừa lo sợ vừa mừng rỡ vô cùng. Ít ra nàng không phải là một kẻ thất học một chữ bẻ đôi cũng không biết nữa rồi. Lại nói nàng cũng sực nhớ ra từ lúc nàng xuyên qua phim đến nay, nàng luôn nói ngôn ngữ của người nơi này, nàng dễ dàng nghe và hiểu họ nói nhưng điều kì quái là trước đó nàng không hề học tiếng hoa nha. Đúng là mọi chuyện xảy ra thật thần kì vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Vui mừng qua đi, Ngọc Lan mới cười gian nhìn về phía Nguyệt Thất. Nàng nói: “ Thất ca, chúng ta đánh cuộc không?”.
Nguyệt Thất có hơi giật mình khi nghe “thất ca” từ miệng tiểu nha đầu, khi nào lại trở nên lễ phép như vậy. Nhưng hắn trấn định rất nhanh sau đó mới nhàn nhã rót trà vào chung rồi mới nhướng mắt ý hỏi muốn đánh cuộc cái gì. Ngọc Lan chỉ chỉ bảng thực đơn trên tường: “Đánh cuộc xem ta biết đọc chữ hay không, nếu ngươi thua chỉ cần đưa ta 10 lạng bạc là được”.
Nguyệt Thất uống một ngụm trà mới thong ở thả nói: “Ngươi biết đọc biết viết liên quan gì tới bạc của ta”.
“... ...... ...... ...... ...... .......”
Muốn đấu với cổ nhân vậy phải xem ngươi có bản lĩnh hay không a.
=== ==== Đây là giải ngăn cách thời gian hai năm sau==== =======
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đây mà Ngọc Lan đã ở Đại Nguỵ hơn hai năm, nàng cũng luôn lưu ý tin tức bên ngoài ví như tin liên quan đến Thế tử Yến Tuân và người hầu của hắn Sở Kiều, tình hình của Nguyệt công tử, cũng như thời cuộc bên ngoài. Những tin tức nàng thu thập được đều giống như những gì trong phim miêu tả, nàng cũng chưa thấy có gì đi lệch quỹ đạo.
Còn ở nơi nào nàng thu thập tin tức, dĩ nhiên đều do tiểu A La của nàng buôn chuyện cùng các nữ nô trong phủ, trong hai năm qua nàng là biểu tiểu thư hoà đồng thân thiện trong mắt của hạ nhân Thanh Sơn viện. Họ vô cùng yêu thích vị chủ tử này vì nàng không bao giờ vô cớ giận chó mắng mèo với hạ nhân, hơn nữa nàng hay trổ tài nấu nướng, cho họ nếm thử những món ăn mới lạ ngay cả tửu lâu nổi tiếng thành Trường An cũng chưa từng làm qua.
Mà hiện tại biểu tiểu thư của họ đang ngồi rầu rĩ trong phòng, thời gian đầu đến đây nàng hào hứng vô cùng vì nghĩ ở đây du lịch một thời gian rồi chắc một đêm nào đó, sau khi tỉnh ngủ nàng lại trở lại căn phòng trọ bé xinh của mình ở Úc châu, nào ngờ nàng lăn lộn qua hai năm mỗi sáng tỉnh lại vẫn thấy màn treo rèm phủ giường gỗ khắc hoa như cũ. Ngọc Lan ngồi tại bàn gỗ hai tay chống cằm mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nàng suy nghĩ thật nhiều, cảm giác mơ hồ không biết mình hiện tại ở Đại Nguỵ chỉ là giấc mộng hay là cuộc sống của nàng ở hiện đại mới là mộng. May mắn nàng vẫn còn giữ lại bằng chứng liên quan tới hiện đại như quần áo và máy tính bảng của nàng, bằng không nàng cũng mơ hồ không rõ thế giới nào mới là chân thật.
Nàng ở đây một thời gian nên biết được cái khổ cực của người nghèo có thân phận thấp kém, mạng sống của bản thân cũng không do mình định đoạt. Nàng tuy trên danh nghĩa là tiểu thư ở phủ Vũ Văn nhưng cũng không thể suốt đời ăn nhờ ở đậu như vậy được. Còn lấy chồng sinh con nàng cũng không nghĩ tới và cũng dám nghĩ. Nếu một ngày nàng thật sự yêu một người rồi thành gia lập thất sau khi ngủ một đêm lại biến mất không thấy tung tích vậy chồng con nàng phải làm sao bây giờ. Ngọc Lan mơ mơ hồ hồ nghĩ tới nhức đầu còn nằm dài ở trên bàn thở sườn sượt, bỗng cửa bật mở, tiểu A La lao vào phòng như tên bắn còn kích động vô cùng: “Lan tỷ tỷ, Lan tỷ tỷ, Nguyệt công tử về rồi”.
“Hắn hồi phủ rồi sao?” Ngọc Lan ngồi bật dậy trên ghế hỏi lại.
“Công tử vào hoàng cung trước chắc trong chốc lát sẽ hồi phủ thôi, Lan tỷ tỷ có cần sửa soạn lại để gặp công tử không?” Tiểu A La hào hứng vô cùng.
Ngọc Lan nhìn tiểu nha hoàn của nàng đang vui vẻ không nỡ dập tắt lửa của nàng ta. Hạ nhân trong phủ hầu hết đều nghĩ nàng là chủ mẫu tương lai của Thanh Sơn viện vì trước giờ ngoài Sở Kiều ra chỉ có nàng là nữ nhi trụ lại ở trong viện lâu nhất, lại mang danh biểu tiểu thư có họ hàng với Nguyệt công tử, mà thời này biểu ca biểu muội lấy nhau nhiều như sao trên trời a.
Nàng tuy giải thích rất nhiều lần với đám tam cô lục bà này nhưng họ chẳng hề đoái hoài tới mà còn tự nghĩ ra là do nàng ngại ngùng không dám nhận. Qua một thời gian nàng mới mặc kệ lời đồn đó, khi nào Sở Kiều và Nguyệt mặt lạnh ở bên nhau thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi. Ngọc Lan lại đi vào nội thất nhìn qua gương thấy đầu tóc mình nhếch nhác vô cùng có lẽ khi nàng suy nghĩ lơ đãng vò tóc mới lộn xộn như vậy.
“Vậy phiền tiểu A La yêu quý sửa sang lại giùm ta nhé”, Ngọc Lan nói rồi phối hợp ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm. Nàng bảo tiểu nha hoàn chải một kiểu tóc nhẹ nhàng tết tóc hai bên đầu rồi phía sau lại để buông thả tự nhiên.Tiểu A La còn giúp nàng dùng dây lắc kết hợp chuông bạc nhỏ treo ở hai bên búi tóc, khi nàng di chuyển phát ra âm thanh vui tai vui mắt. Sau đó nàng lại thay một bộ váy kết hợp hai màu trắng và xanh lục , hai ống tay áo có độ rộng vừa phải, tà áo nhẹ nhàng rũ xuống bên dưới là giày trắng đế bồi có thêu thêm hai cụm mây nho nhỏ đáng yêu như phim hoạt hình ở hiện đại. Một canh giờ sau liền có hồi báo của gia nhân là Nguyệt công tử trở lại. Tiểu A La mau chóng thúc giục Ngọc Lan đi gặp Vũ Văn Nguyệt, đúng là hoàng thượng không lo nhưng thái giám vội, bất quá thái giám này cũng lựa sai phi tử cho hoàng thượng rồi a.
Ngọc Lan thong thả đi qua chính viện của Vũ Văn Nguyệt, nàng vừa đi vừa hồi tưởng lại những chi tiết trong phim. Nếu Nguyệt mặt lạnh trở về rồi thì Tương Vương và tên Vũ Văn Hạo chết tiệt kia cũng đã trở lại Trường An. Như vậy sắp xảy ra nhiều chuyện khiến nhiều người mất mạng, mà tất cả đều do sự an bài của Yến Tuân và Sở Kiều để họ có thể thoát hiểm trở về Bắc Yến.
Vừa đi vừa nghĩ nên chẳng mấy chốc mà nàng đã bước đến cửa chính viện, nàng nhìn quanh một lượt mới thấy Vũ Văn Nguyệtđang ngồi trong đình hóng mát thưởng trà. Nhìn qua khung cảnh chung quanh và người ngồi trong đình như trích tiên đúng là cảnh đẹp ý vui khiến cho tâm trạng lo âu của Ngọc Lan cũng vơi bớt phân nửa. Nàng cười híp mắt đi vào trong đình chào hỏi y, lại tự nhiên ngồi xuống đối diện: “Nguyệt công tử chúc mừng ngài công thành danh toại bình an trở lại Trường An nha”.
Sau đó nàng chớp mắt mấy cái mới hỏi hắn: “Ngài gặp qua Tinh Nhi?”
“Khụ khụ...” Vũ Văn Nguyệt ho khan không ngừng, nước trà vừa đi xuống yết hầu lại như bị cản trở lại. Cái tiểu nha đầu à không tiểu cô nương tinh quái ở trước mặt giống như gián điệp của y, chuyện gì cũng biết. Y hôm qua bí mật đi hoàng lăng trông chừng Vũ Văn Hoài, nào ngờ gặp phải Tinh Nhi trộm mộ, lại bị tráo kiếm với nàng ta, hắn không nói với ai nào ngờ tiểu cô nương này lại biết rồi. Vũ Văn Nguyệt không tự nhiên rót thêm một đợt trà mới, qua một lúc mới nói: “Đã gặp qua”.
“Lần sau ngài nên yêu cầu nàng đến đây gặp ngài đi, ta thật mong gặp được nàng ấy một lần, không phải ngài có khế ước bán thân của nàng ta sao?” Hai mắt của Ngọc Lan cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, nàng thật mong Sở Kiều và Nguyệt mặt lạnh sớm ở bên nhau nha, hai người này thật đẹp đôi hơn nữa cũng chỉ có y là thật tâm đối đãi Sở Kiều, y có thể vì nàng ta mà vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, vậy mới biết thế nào là yêu không hối tiếc.
Nàng hâm mộ Sở Kiều có được người yêu mình chân thành như vậy, không biết sau này liệu có thể có người nào đối xử tốt với nàng giống vậy hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.