Khanh Bổn Giai Nhân, Nề Hà Mắt Mù
Chương 1:
Vân Thượng Gia Tử
02/06/2021
【 Một 】
Võ lâm đệ nhất công tử xưa nay yêu thích trêu ghẹo muôn nơi, hồng nhan tri kỷ trải rộng khắp giang hồ.
Lần nọ coi trọng đại mỹ nhân giáo chủ Ma giáo băng tâm ngọc cốt, sau mấy lần ve vãn rốt cuộc cưa được giáo chủ mỹ nhân.
Nhoáng cái nửa năm.
Mỹ nhân cấm dục nay đã vạn phần quyến rũ động tình, hãm sâu bể tình, ngượng ngùng xoắn xuýt muốn nắm tay công tử đến bạc đầu, nhưng lúc chăn gối điên đảo thì...
Công tử cười xán lạn nói: “Xin lỗi, ta không cứng được (lãnh cảm).”
Giáo chủ mỹ nhân: “...”
Hai người khi ấy màn dạo đầu đều đã làm xong!
Quần áo mỹ nhân hỗn loạn, nửa treo trên người công tử, lần đầu trong đời cảm thấy thẹn tới nông nỗi này, ngực bị liếm sưng đỏ lên, bóng loáng xinh đẹp.
Y giận đến đỏ khóe mắt, tiếng nói run run: “Ngươi lặp lại lần nữa!”
Công tử mỉm cười kéo áo lại cho mỹ nhân: “Ta không cứng, hoặc nên nói... Kỳ thật ta không phản ứng được với đàn ông.”
Toàn thân mỹ nhân phát run vì tức: “Vậy sao ngươi trêu chọc ta?!”
Công tử sờ mặt mỹ nhân đáp: “Vì ngươi đẹp.”
Nói xong liền bị người ta chưởng bay.
Căn phòng vốn nên xuân tình nay đầy đao quang kiếm ảnh.
Công tử không kiên nhẫn dây dưa, phá cửa sổ chạy trốn.
Đêm khuya chỉ còn dư lại giáo chủ tức giận mắng: “Đồ súc sinh! Ta muốn giết ngươi!!”
【 Hai 】
Hai năm sau.
Mỹ nhân dốc lòng luyện công nay công lực đã tiến bộ vượt bậc.
Y tỉ mỉ bài bố nửa năm, an bài người làm đối tượng trêu ghẹo gần nhất của công tử.
Vì thế nội ứng ngoại hợp, cộng thêm vô số thủ đoạn bỉ ổi.
Rốt cuộc đánh hạ công tử không phòng bị kịp văng xuống vách núi.
Giang hồ đệ nhất công tử ngày xưa bị đánh bại.
Ma giáo nhất thời nổi như cồn!
Mấy tháng sau.
Công tử tỉnh lại ở Ma giáo, hai mắt ngây thơ, ngây ngốc nhìn đại mỹ nhân trước mặt: “Ngươi là... ai?”
Mỹ nhân nhếch môi, cười đến phong hoa vô song: “Ngoan, ta là phu quân của ngươi.”
Kết thành quyến lữ.
【 Ba 】
Chẳng qua thần tiên quyến lữ chỉ là ngoài mặt.
Khi ở cùng giáo chủ khanh khanh ta ta, trong lòng công tử phát sầu.
Hắn không có mất trí nhớ.
Chỉ là một sớm rơi vào tay tình cũ, nói không chừng còn là “địch thủ”?
Huống hồ nội lực của hắn một năm hai năm không khôi phục được, vậy nên chỉ có thể giả ngu.
Nhưng chuyện phải tới vẫn không trốn được.
Quan hệ hai người đã gắn bó keo sơn, liền đến lúc cởi quần áo.
Công tử thở dài chuẩn bị sẵn sàng, nháy nháy đôi mắt đáng thương nhìn giáo chủ hỏi: “Ngươi cởi quần áo ta làm gì?”
Mỹ nhân ôn nhu dụ dỗ: “Ngoan, ta sắp cùng ngươi làm chuyện sung sướng.”
Công tử né tránh: “Chuyện, chuyện sung sướng gì, cho ta ngủ ta liền rất sung sướng.”
Nội tâm sợ hãi gào khí tiết tuổi già khó giữ rồi!
Kết quả là mỹ nhân chủ động trút bỏ quần áo, đỏ mặt, nắm lấy tay công tử đâm vào huyệt của mình, vừa đâm vừa xấu hổ dạy hắn cách di chuyển.
Công tử cả kinh trợn mắt há hốc mồm, bởi vì phát hiện bản thân chậm rãi cương lên.
Nửa là kinh hỉ, nửa là cảm động.
Cùng mỹ nhân đêm xuân một lần.
【 Bốn 】
Từ đó về sau, công tử liền yêu việc giường chiếu.
Khi hứng lên, chỗ nào của tổng đàn Ma giáo cũng có thể trở thành nơi bọn họ hoan ái.
Giống như một đứa trẻ mới nếm thử tình yêu, hắn cam nguyện giả ngu làm nam sủng nho nhỏ của giáo chủ.
Chỉ cần mỹ nhân trước người ngoài thanh lãnh cấm dục, ban đêm chịu ở trên giường mặc hắn dâm loạn, vậy không vấn đề gì.
Mỹ nhân sẽ nhân sinh nhật hắn mà mặc váy đỏ cho hắn xem, ngày hội Trung Thu sẽ trói mình thành lễ vật chờ hắn cởi, còn lúc Trừ Tịch sẽ đem ra thật nhiều đồ vật dâm mĩ, để công tử đùa bỡn.
Mỹ nhân đã như thế, hắn còn muốn gì nữa?
Đáng tiếc, mỹ nhân cái gì cũng tốt, chỉ là dục vọng chiếm hữu và khống chế đối với công tử dần tăng mạnh.
Công tử chịu không nổi mỗi ngày phải sinh hoạt dưới mí mắt của mỹ nhân.
Uống một ngụm nước, ăn một ngụm cơm.
Mắt nhìn chỗ nào, nói chuyện với ai, người nọ đều rành mạch.
Mấy ngày trước chỉ vì hắn trêu ghẹo tiểu tỳ nữ một tẹo, y liền đổi hết hạ nhân ở hậu viện Ma giáo thành xấu đến dưa vẹo táo nứt, tiểu tỳ nữ kia càng không thấy bóng dáng.
Ban đêm mỹ nhân lại ở trên giường muôn phần ôn nhu, mặc hắn ta cần ta cứ lấy.
Trong lòng công tử không rõ tư vị.
Vì thế công tử yêu lang thang thích tự do, lần nữa không có lương tâm bỏ chạy.
【 Năm 】
Chờ công tử chạy rồi, mới biết mỹ nhân đáng sợ cỡ nào.
Hoa khôi mỹ mạo ngày xưa úp trong ngực hắn khóc lóc kể lể: “Tiêu lang, ngươi nhất định phải đòi công đạo cho ta...”
Nửa vết sẹo trên khuôn mặt bế nguyệt tu hoa được che lại, nhưng đây đã là người may mắn chạy thoát, bị thương nhẹ nhất.
Tình cũ mà công tử cũng suýt quên đã ám hại hoa khôi.
Công tử thở dài.
Không ngờ một lần vô ý, hái được hoa độc khó giải quyết.
Hắn cố ý làm lạnh đoạn quan hệ này, muốn tìm chỗ bế quan tu luyện.
Nhưng chưa đến được nơi nào, liền nghe giáo chủ lại bắt một mỹ nhân trước kia có dính líu tới hắn, tuyên bố nếu công tử không hiện thân sẽ thiên đao vạn quả mỹ nhân!
Lúc công tử chạy đến, giáo chủ đang ngồi trên thuyền hoa, dù bận vẫn ung dung uống trà, bên chân là mỹ nhân bị khi dễ không ra hình người, thần trí hoảng hốt.
Lần đầu tiên trong đời công tử tức giận như thế: “Đây là chuyện giữa ta và ngươi, vì sao tổn thương người vô tội?!”
Giáo chủ lạnh lùng cười: “Vô tội?” Y nắm lấy tay mỹ nhân bên chân, “Đôi tay này từng sờ ngực của ngươi nhỉ? Đôi mắt kia từng đưa tình với ngươi phải không?” Y lại vỗ vỗ mặt mỹ nhân, “Còn có gương mặt này, chính nó ban đầu đã quyến rũ ngươi chứ gì? Sao có thể vô tội?”
Công tử lộ ra thất vọng cùng kinh giận.
Sắc mặt giáo chủ nhăn nhó, khoái ý bắn tung tóe: “Biểu tình đó của ngươi nghĩa là sao?! Chán ghét đấy à?! Ai kêu lúc trước ngươi mù mắt tới trêu chọc ta, hiện tại hối hận đã muộn!”
Thiên ngôn vạn ngữ của công tử hóa thành tiếng thở dài: “A Khuynh, ta không đáng, ngươi buông tay đi.”
Giáo chủ một phen nắm lấy mỹ nhân bên chân: “Ta không buông! Ta muốn dùng đao xẻo sống nàng thành từng mảnh! Truyền ra ngoài xem còn ai dám thân cận với ngươi!”
Công tử: “Ngươi biết rõ những người đó kỳ thật một cái ta cũng chưa chạm vào! Vô tội biết bao!”
Giáo chủ: “Nghiệt mà ngươi gieo, ngươi tự gánh lấy.”
Một lời không hợp, vung tay đánh nhau.
Kết quả công tử cứu được mỹ nhân, phiêu nhiên rời đi.
Xem như hoàn toàn một đao hai đoạn với giáo chủ.
【 Sáu 】
Công tử trốn trong núi sâu rừng già bế quan tu luyện.
Mãi một năm sau ngẫu nhiên xuống núi, nghe lãng khách giang hồ đồn đãi giáo chủ Ma giáo đã có tân sủng.
Người qua đường ba hoa chích chòe nói về chàng thanh niên kia được giáo chủ sủng ái thế nào.
Trong lòng công tử phức tạp khôn kể.
Tiết đầu hạ, đại hội võ lâm bốn năm một lần được tổ chức, người giang hồ sôi nổi đến dự.
Công tử cũng đi xem náo nhiệt. Theo dõi các trận đấu đến ngày thứ năm, đã có một thanh niên bộc lộ tài năng, khi thanh niên xuống khỏi võ đài liền xuất hiện một mỹ nhân áo tím phong hoa vô song lau mồ hôi cho hắn, từ đây thân phận của thanh niên lộ rõ, là tân sủng của giáo chủ đại nhân, Tạ Phi Sương.
Giáo chủ còn đem kiếm Kỳ Tuyết đã biến mất trăm năm, nghe đồn ngày xưa có thể hiệu lệnh võ lâm bạch đạo tặng cho thanh niên, nên đối phương được người giang hồ xưng là Kỳ Tuyết công tử.
Nội tâm công tử hụt hẫng.
Bởi vì thanh kiếm đó là một trong những bảo vật hắn sưu tầm. Ngày đó để lại Ma giáo, giờ nói tặng người khác liền tặng người khác, chuyện này...
Đi đoạt về liệu có bị nói là không phúc hậu không?
Nhưng bước chân đã do dự tới trước nơi nghỉ của giáo chủ.
Chợt nghe một tiếng rên uyển chuyển, nhìn qua cửa sổ, thấy giáo chủ đang tóc đen tán loạn ngã trên giường, hai chân mở rộng tùy ý thanh niên thao làm!
Toàn thân y đều là vệt đỏ ái muội, hai điểm hồng trước ngực sưng lên, chỗ hạ thân kết hợp càng chật vật dính nhớp, dâm dịch giàn giụa.
Trong miệng còn vô thức khóc kêu, gọi ra miệng lại là Tiêu lang...
Như si mê sa vào tư thái dâm đãng diễm lệ.
Một khắc kia, công tử chợt thấy lửa nóng ăn mòn trái tim, thần hồn tan nát!
【 Bảy 】
Nháy mắt tiếp theo.
Công tử liền cảm giác huyệt đạo phía sau đau đớn, toàn thân tê dại.
Tiếng nói lành lạnh quen thuộc vang lên sau tai, giáo chủ cười hỏi: “Đẹp sao?”
Công tử: “... Ngươi lại làm gì ta vậy?”
Giáo chủ cười đến tối tăm: “Lâu rồi không gặp, thật là tưởng niệm, vì thế chỉ có thể nhân lúc ngươi không phòng vệ mà ra tay.” Tay y mò lên bả vai công tử, giống như mèo con thấy chủ nhân mà làm nũng cọ nhẹ mặt hắn, mỉm cười nhưng lời nói càng lạnh, “Ta muốn biến ngươi thành con rối, để ngươi không bao giờ rời xa ta nữa, được không?”
Công tử thừa nhận.
Nửa vui nửa sầu, vui chính là đêm đó cùng người khác gặp dịp thì chơi, sầu chính là giáo chủ đối với hắn chấp niệm càng sâu.
Ngẫm lại chút tư vị, cũng thấy bản thân thật sự đê tiện.
Công tử bị giáo chủ cầm tù ở địa cung Ma giáo.
Toàn thân bị cắm năm cái ngân châm, một tia nội lực cũng không nhấc nổi, chẳng khác gì phế nhân.
Hằng đêm chỉ chờ giáo chủ lâm hạnh, nhìn người nọ chủ động cởi bỏ quần áo, thân hình trắng nõn trần trụi ngồi trên háng hắn lên lên xuống xuống.
Ngón tay thon dài còn ôn nhu vuốt ve gương mặt công tử, một chút một chút, sắc mặt ửng hồng nhẹ giọng kêu to.
Qua một vòng thì thấy công tử thờ ơ, lại bỗng nhiên tức giận.
Rút ra, tùy ý dòng tinh dịch theo bắp đùi cuồn cuộn chạy xuống, sắc mặt giáo chủ hung ác nói: “Trên đời dù có ngàn vạn người tốt, nếu ta coi trọng ngươi, đời này sẽ không thay đổi! Không cần chống cự vô vị!”
Công tử đáng thương nói: “... Ta có làm gì đâu? Kim châm làm tinh lực ta vô dụng, trừ phi rút nó ra.”
Giáo chủ khôi phục ôn nhu, nhào vào ngực công tử, ôm cổ hắn nói: “Việc này thì không được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt.”
Sau một lúc lâu lại tiếp lời: “Ngươi nghe lời một chút được không? Ta biết chính mình trừ bỏ khuôn mặt, những cái khác đều không tốt, nhưng chúng ta nồi nào úp vung nấy, ai cũng đừng ghét bỏ ai. Huống hồ trên đời ngoài ta ra, không ai có thể yêu ngươi nhiều hơn ta đâu.”
Công tử trầm mặc, thực thương cảm thay cho bản thân mình.
Thành cái nồi rồi.
Võ lâm đệ nhất công tử xưa nay yêu thích trêu ghẹo muôn nơi, hồng nhan tri kỷ trải rộng khắp giang hồ.
Lần nọ coi trọng đại mỹ nhân giáo chủ Ma giáo băng tâm ngọc cốt, sau mấy lần ve vãn rốt cuộc cưa được giáo chủ mỹ nhân.
Nhoáng cái nửa năm.
Mỹ nhân cấm dục nay đã vạn phần quyến rũ động tình, hãm sâu bể tình, ngượng ngùng xoắn xuýt muốn nắm tay công tử đến bạc đầu, nhưng lúc chăn gối điên đảo thì...
Công tử cười xán lạn nói: “Xin lỗi, ta không cứng được (lãnh cảm).”
Giáo chủ mỹ nhân: “...”
Hai người khi ấy màn dạo đầu đều đã làm xong!
Quần áo mỹ nhân hỗn loạn, nửa treo trên người công tử, lần đầu trong đời cảm thấy thẹn tới nông nỗi này, ngực bị liếm sưng đỏ lên, bóng loáng xinh đẹp.
Y giận đến đỏ khóe mắt, tiếng nói run run: “Ngươi lặp lại lần nữa!”
Công tử mỉm cười kéo áo lại cho mỹ nhân: “Ta không cứng, hoặc nên nói... Kỳ thật ta không phản ứng được với đàn ông.”
Toàn thân mỹ nhân phát run vì tức: “Vậy sao ngươi trêu chọc ta?!”
Công tử sờ mặt mỹ nhân đáp: “Vì ngươi đẹp.”
Nói xong liền bị người ta chưởng bay.
Căn phòng vốn nên xuân tình nay đầy đao quang kiếm ảnh.
Công tử không kiên nhẫn dây dưa, phá cửa sổ chạy trốn.
Đêm khuya chỉ còn dư lại giáo chủ tức giận mắng: “Đồ súc sinh! Ta muốn giết ngươi!!”
【 Hai 】
Hai năm sau.
Mỹ nhân dốc lòng luyện công nay công lực đã tiến bộ vượt bậc.
Y tỉ mỉ bài bố nửa năm, an bài người làm đối tượng trêu ghẹo gần nhất của công tử.
Vì thế nội ứng ngoại hợp, cộng thêm vô số thủ đoạn bỉ ổi.
Rốt cuộc đánh hạ công tử không phòng bị kịp văng xuống vách núi.
Giang hồ đệ nhất công tử ngày xưa bị đánh bại.
Ma giáo nhất thời nổi như cồn!
Mấy tháng sau.
Công tử tỉnh lại ở Ma giáo, hai mắt ngây thơ, ngây ngốc nhìn đại mỹ nhân trước mặt: “Ngươi là... ai?”
Mỹ nhân nhếch môi, cười đến phong hoa vô song: “Ngoan, ta là phu quân của ngươi.”
Kết thành quyến lữ.
【 Ba 】
Chẳng qua thần tiên quyến lữ chỉ là ngoài mặt.
Khi ở cùng giáo chủ khanh khanh ta ta, trong lòng công tử phát sầu.
Hắn không có mất trí nhớ.
Chỉ là một sớm rơi vào tay tình cũ, nói không chừng còn là “địch thủ”?
Huống hồ nội lực của hắn một năm hai năm không khôi phục được, vậy nên chỉ có thể giả ngu.
Nhưng chuyện phải tới vẫn không trốn được.
Quan hệ hai người đã gắn bó keo sơn, liền đến lúc cởi quần áo.
Công tử thở dài chuẩn bị sẵn sàng, nháy nháy đôi mắt đáng thương nhìn giáo chủ hỏi: “Ngươi cởi quần áo ta làm gì?”
Mỹ nhân ôn nhu dụ dỗ: “Ngoan, ta sắp cùng ngươi làm chuyện sung sướng.”
Công tử né tránh: “Chuyện, chuyện sung sướng gì, cho ta ngủ ta liền rất sung sướng.”
Nội tâm sợ hãi gào khí tiết tuổi già khó giữ rồi!
Kết quả là mỹ nhân chủ động trút bỏ quần áo, đỏ mặt, nắm lấy tay công tử đâm vào huyệt của mình, vừa đâm vừa xấu hổ dạy hắn cách di chuyển.
Công tử cả kinh trợn mắt há hốc mồm, bởi vì phát hiện bản thân chậm rãi cương lên.
Nửa là kinh hỉ, nửa là cảm động.
Cùng mỹ nhân đêm xuân một lần.
【 Bốn 】
Từ đó về sau, công tử liền yêu việc giường chiếu.
Khi hứng lên, chỗ nào của tổng đàn Ma giáo cũng có thể trở thành nơi bọn họ hoan ái.
Giống như một đứa trẻ mới nếm thử tình yêu, hắn cam nguyện giả ngu làm nam sủng nho nhỏ của giáo chủ.
Chỉ cần mỹ nhân trước người ngoài thanh lãnh cấm dục, ban đêm chịu ở trên giường mặc hắn dâm loạn, vậy không vấn đề gì.
Mỹ nhân sẽ nhân sinh nhật hắn mà mặc váy đỏ cho hắn xem, ngày hội Trung Thu sẽ trói mình thành lễ vật chờ hắn cởi, còn lúc Trừ Tịch sẽ đem ra thật nhiều đồ vật dâm mĩ, để công tử đùa bỡn.
Mỹ nhân đã như thế, hắn còn muốn gì nữa?
Đáng tiếc, mỹ nhân cái gì cũng tốt, chỉ là dục vọng chiếm hữu và khống chế đối với công tử dần tăng mạnh.
Công tử chịu không nổi mỗi ngày phải sinh hoạt dưới mí mắt của mỹ nhân.
Uống một ngụm nước, ăn một ngụm cơm.
Mắt nhìn chỗ nào, nói chuyện với ai, người nọ đều rành mạch.
Mấy ngày trước chỉ vì hắn trêu ghẹo tiểu tỳ nữ một tẹo, y liền đổi hết hạ nhân ở hậu viện Ma giáo thành xấu đến dưa vẹo táo nứt, tiểu tỳ nữ kia càng không thấy bóng dáng.
Ban đêm mỹ nhân lại ở trên giường muôn phần ôn nhu, mặc hắn ta cần ta cứ lấy.
Trong lòng công tử không rõ tư vị.
Vì thế công tử yêu lang thang thích tự do, lần nữa không có lương tâm bỏ chạy.
【 Năm 】
Chờ công tử chạy rồi, mới biết mỹ nhân đáng sợ cỡ nào.
Hoa khôi mỹ mạo ngày xưa úp trong ngực hắn khóc lóc kể lể: “Tiêu lang, ngươi nhất định phải đòi công đạo cho ta...”
Nửa vết sẹo trên khuôn mặt bế nguyệt tu hoa được che lại, nhưng đây đã là người may mắn chạy thoát, bị thương nhẹ nhất.
Tình cũ mà công tử cũng suýt quên đã ám hại hoa khôi.
Công tử thở dài.
Không ngờ một lần vô ý, hái được hoa độc khó giải quyết.
Hắn cố ý làm lạnh đoạn quan hệ này, muốn tìm chỗ bế quan tu luyện.
Nhưng chưa đến được nơi nào, liền nghe giáo chủ lại bắt một mỹ nhân trước kia có dính líu tới hắn, tuyên bố nếu công tử không hiện thân sẽ thiên đao vạn quả mỹ nhân!
Lúc công tử chạy đến, giáo chủ đang ngồi trên thuyền hoa, dù bận vẫn ung dung uống trà, bên chân là mỹ nhân bị khi dễ không ra hình người, thần trí hoảng hốt.
Lần đầu tiên trong đời công tử tức giận như thế: “Đây là chuyện giữa ta và ngươi, vì sao tổn thương người vô tội?!”
Giáo chủ lạnh lùng cười: “Vô tội?” Y nắm lấy tay mỹ nhân bên chân, “Đôi tay này từng sờ ngực của ngươi nhỉ? Đôi mắt kia từng đưa tình với ngươi phải không?” Y lại vỗ vỗ mặt mỹ nhân, “Còn có gương mặt này, chính nó ban đầu đã quyến rũ ngươi chứ gì? Sao có thể vô tội?”
Công tử lộ ra thất vọng cùng kinh giận.
Sắc mặt giáo chủ nhăn nhó, khoái ý bắn tung tóe: “Biểu tình đó của ngươi nghĩa là sao?! Chán ghét đấy à?! Ai kêu lúc trước ngươi mù mắt tới trêu chọc ta, hiện tại hối hận đã muộn!”
Thiên ngôn vạn ngữ của công tử hóa thành tiếng thở dài: “A Khuynh, ta không đáng, ngươi buông tay đi.”
Giáo chủ một phen nắm lấy mỹ nhân bên chân: “Ta không buông! Ta muốn dùng đao xẻo sống nàng thành từng mảnh! Truyền ra ngoài xem còn ai dám thân cận với ngươi!”
Công tử: “Ngươi biết rõ những người đó kỳ thật một cái ta cũng chưa chạm vào! Vô tội biết bao!”
Giáo chủ: “Nghiệt mà ngươi gieo, ngươi tự gánh lấy.”
Một lời không hợp, vung tay đánh nhau.
Kết quả công tử cứu được mỹ nhân, phiêu nhiên rời đi.
Xem như hoàn toàn một đao hai đoạn với giáo chủ.
【 Sáu 】
Công tử trốn trong núi sâu rừng già bế quan tu luyện.
Mãi một năm sau ngẫu nhiên xuống núi, nghe lãng khách giang hồ đồn đãi giáo chủ Ma giáo đã có tân sủng.
Người qua đường ba hoa chích chòe nói về chàng thanh niên kia được giáo chủ sủng ái thế nào.
Trong lòng công tử phức tạp khôn kể.
Tiết đầu hạ, đại hội võ lâm bốn năm một lần được tổ chức, người giang hồ sôi nổi đến dự.
Công tử cũng đi xem náo nhiệt. Theo dõi các trận đấu đến ngày thứ năm, đã có một thanh niên bộc lộ tài năng, khi thanh niên xuống khỏi võ đài liền xuất hiện một mỹ nhân áo tím phong hoa vô song lau mồ hôi cho hắn, từ đây thân phận của thanh niên lộ rõ, là tân sủng của giáo chủ đại nhân, Tạ Phi Sương.
Giáo chủ còn đem kiếm Kỳ Tuyết đã biến mất trăm năm, nghe đồn ngày xưa có thể hiệu lệnh võ lâm bạch đạo tặng cho thanh niên, nên đối phương được người giang hồ xưng là Kỳ Tuyết công tử.
Nội tâm công tử hụt hẫng.
Bởi vì thanh kiếm đó là một trong những bảo vật hắn sưu tầm. Ngày đó để lại Ma giáo, giờ nói tặng người khác liền tặng người khác, chuyện này...
Đi đoạt về liệu có bị nói là không phúc hậu không?
Nhưng bước chân đã do dự tới trước nơi nghỉ của giáo chủ.
Chợt nghe một tiếng rên uyển chuyển, nhìn qua cửa sổ, thấy giáo chủ đang tóc đen tán loạn ngã trên giường, hai chân mở rộng tùy ý thanh niên thao làm!
Toàn thân y đều là vệt đỏ ái muội, hai điểm hồng trước ngực sưng lên, chỗ hạ thân kết hợp càng chật vật dính nhớp, dâm dịch giàn giụa.
Trong miệng còn vô thức khóc kêu, gọi ra miệng lại là Tiêu lang...
Như si mê sa vào tư thái dâm đãng diễm lệ.
Một khắc kia, công tử chợt thấy lửa nóng ăn mòn trái tim, thần hồn tan nát!
【 Bảy 】
Nháy mắt tiếp theo.
Công tử liền cảm giác huyệt đạo phía sau đau đớn, toàn thân tê dại.
Tiếng nói lành lạnh quen thuộc vang lên sau tai, giáo chủ cười hỏi: “Đẹp sao?”
Công tử: “... Ngươi lại làm gì ta vậy?”
Giáo chủ cười đến tối tăm: “Lâu rồi không gặp, thật là tưởng niệm, vì thế chỉ có thể nhân lúc ngươi không phòng vệ mà ra tay.” Tay y mò lên bả vai công tử, giống như mèo con thấy chủ nhân mà làm nũng cọ nhẹ mặt hắn, mỉm cười nhưng lời nói càng lạnh, “Ta muốn biến ngươi thành con rối, để ngươi không bao giờ rời xa ta nữa, được không?”
Công tử thừa nhận.
Nửa vui nửa sầu, vui chính là đêm đó cùng người khác gặp dịp thì chơi, sầu chính là giáo chủ đối với hắn chấp niệm càng sâu.
Ngẫm lại chút tư vị, cũng thấy bản thân thật sự đê tiện.
Công tử bị giáo chủ cầm tù ở địa cung Ma giáo.
Toàn thân bị cắm năm cái ngân châm, một tia nội lực cũng không nhấc nổi, chẳng khác gì phế nhân.
Hằng đêm chỉ chờ giáo chủ lâm hạnh, nhìn người nọ chủ động cởi bỏ quần áo, thân hình trắng nõn trần trụi ngồi trên háng hắn lên lên xuống xuống.
Ngón tay thon dài còn ôn nhu vuốt ve gương mặt công tử, một chút một chút, sắc mặt ửng hồng nhẹ giọng kêu to.
Qua một vòng thì thấy công tử thờ ơ, lại bỗng nhiên tức giận.
Rút ra, tùy ý dòng tinh dịch theo bắp đùi cuồn cuộn chạy xuống, sắc mặt giáo chủ hung ác nói: “Trên đời dù có ngàn vạn người tốt, nếu ta coi trọng ngươi, đời này sẽ không thay đổi! Không cần chống cự vô vị!”
Công tử đáng thương nói: “... Ta có làm gì đâu? Kim châm làm tinh lực ta vô dụng, trừ phi rút nó ra.”
Giáo chủ khôi phục ôn nhu, nhào vào ngực công tử, ôm cổ hắn nói: “Việc này thì không được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt.”
Sau một lúc lâu lại tiếp lời: “Ngươi nghe lời một chút được không? Ta biết chính mình trừ bỏ khuôn mặt, những cái khác đều không tốt, nhưng chúng ta nồi nào úp vung nấy, ai cũng đừng ghét bỏ ai. Huống hồ trên đời ngoài ta ra, không ai có thể yêu ngươi nhiều hơn ta đâu.”
Công tử trầm mặc, thực thương cảm thay cho bản thân mình.
Thành cái nồi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.