Khanh Bổn Giai Nhân, Nề Hà Mắt Mù
Chương 2:
Vân Thượng Gia Tử
02/06/2021
【 Tám 】
Chẳng qua thương cảm chưa được bao lâu thì có chuyện còn buồn bực hơn kéo tới.
Hắn vì bị cầm tù quá lâu mà thể hư.
Tại một lần hoan ái nào đó, vậy mà không cương lên được!
Giáo chủ tức giận, bất chấp đạo lý nói: “Ngươi cố ý!”
Công tử: “Oan uổng quá, ta cả ngày một bước khó đi, không thấy mặt trời, ai như thế cũng đều tinh lực vô dụng đúng không?”
Giáo chủ im lặng, sắc mặt khó coi.
Trận hoan ái ấy đã phải dùng đến rất nhiều biện pháp, dùng thuốc nâng cao tinh thần, dùng miệng hầu hạ, thậm chí hoang dâm đến mức phóng đãng dụ dỗ công tử.
Nhưng hai lượng thịt chết tiệt dưới háng kia vẫn mềm oặt ngủ ở đó.
Giáo chủ tức tới nảy sinh ác độc: “Nếu vô dụng, không bằng phế đi!”
Công tử kinh hãi: “Giáo chủ tha mạng!! Chẳng lẽ ngươi thích ta chỉ vì một cây dương vật thôi sao?!!”
Giáo chủ lúc này mới nhịn xuống giận dữ, mềm mại dựa vào lồng ngực công tử, hai mắt rưng rưng: “Tất nhiên không phải, ta muốn cùng ngươi lâu dài, nhưng ngươi dạy dỗ ta thành như vậy, ban đêm không được ngươi yêu thương, A Dạ, ta khó chịu...”
Công tử than ngắn thở dài.
Từ đó về sau, chỉ có thể chơi đạo cụ.
Giáo chủ bị chơi đến thân thể thỏa mãn, nhưng trong lòng hư không, chống khuỷu tay ngồi dậy, nhìn công tử tuấn mĩ như ngọc, lắc đầu cảm thán: “Sao ta lại đi coi trọng một tên đàn ông không cương nổi, còn ngoan cố chết được cơ chứ!”
Công tử: “Tuy ta bị ngươi cầm tù, nhưng vẫn muốn giữ chút tự tôn được không.”
Giáo chủ thỏa hiệp: “Ngày mai cùng ra ngoài phơi nắng đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên ta, mọi chuyện đều dễ dàng thương lượng.”
【 Chín 】
Ngày ra ngoài lại gặp trúng người không muốn gặp.
Thanh niên Tạ Phi Sương quỳ gối trước giáo chủ, nghiêm túc hồi bẩm tình hình luyện võ gần đây của mình, xong còn kể chút chuyện mình chứng kiến khi xuống núi làm việc.
Ánh mắt nhìn giáo chủ cung kính nội liễm.
Chờ lúc người lui ra, trong lòng công tử có hơi khó chịu.
Môi giáo chủ mang ý cười: “Nó rất nghe lời, là đồ đệ ngoan ta mới thu nạp.”
Công tử im lặng.
Giáo chủ: “Thế nào? Ghen hả?”
Công tử gật đầu: “... Hình như vậy.”
Giáo chủ vì câu nói này, ban đêm liền cao hứng tùy ý công tử đùa bỡn, đáng tiếc nam nhân nhà y vẫn không cương, giáo chủ lại oán lại giận, nâng bắp đùi ướt đẫm cọ xát thịt mềm của công tử, chơi tới chơi lui rồi dùng chân giẫm nhẹ, bị công tử nắm lấy mắt cá chân, đảo thân đè lên: “Đừng giỡn.”
Giáo chủ cảm thán: “Tùy tiện tìm một người đàn ông cũng sẽ không như ngươi, chẳng cương nổi.”
Công tử tủi thân: “Tự tôn của ta...”
Giáo chủ ôm công tử gắt gao, càng tủi thân: “Là ngươi biến ta thành như vầy... Ta nhìn thấy ngươi thân mình sẽ nhũn ra, muốn bị ngươi đè trên giường hung hăng khi dễ... Hiện tại ngươi thế này làm ta chơi vơi...”
Công tử ôn nhu hôn y: “Tại ta không tốt, ta không nên trêu chọc ngươi.”
Giáo chủ hừ ra tiếng rên: “Bây giờ ngươi nói câu đó đã muộn, chỉ cần ngươi ở bên ta, bất kể biến thành bộ dạng gì, ta đều sẽ không thực sự ghét bỏ ngươi.”
Tâm tình công tử phức tạp.
Võ công hắn luyện sẽ khiến người ta trở nên lãnh tình khi đạt đến cấp độ nhất định.
Lần trước vì đột phá cấp mười, ước chừng có mấy năm làm đạo sĩ.
Lần này là do cố bẻ gãy ngân châm cắm trong huyệt đạo để khôi phục nội lực gây nên.
Khi thần trí giáo chủ hoảng hốt vì bị đùa bỡn, bàn tay sẽ cầm lòng không đậu sờ lên lưng công tử, xác nhận ngân châm kia còn tồn tại.
Nào biết ngân châm đã sớm vô hiệu đâu?
【 Mười 】
Công tử lần này an tĩnh ở lại Ma giáo.
Bất giác đã gần một năm.
Trái tim yêu lang thang thích tự do đều bị gió hong thành cặn.
Hơn nữa giáo chủ luôn canh hắn rất nghiêm, mỗi ngày hắn làm gì phải rõ trong lòng bàn tay, thi thoảng xuống núi dạo càng không rời một tấc.
Ban ngày trên phố nhìn nhiều một cô gái nào đó, ban đêm liền phải ôm giáo chủ cẩn thận giải thích an ủi, sợ vị nhân gia này ngầm tìm người qua đường đen đủi nọ tính sổ.
Nếu giáo chủ có việc bất đắc dĩ phải rời Ma giáo, trở về liền muốn công tử ôm mình tận tình yêu thương, sau khi thỏa mãn còn chất vấn hắn đã làm gì trong lúc họ không bên nhau.
Quả thực khổ không nói nổi.
Nhưng cũng hiểu mình như vậy là đáng đời vì đã trêu chọc hoa độc mỹ nhân này.
Khi võ công đã khôi phục vẫn chịu đựng được.
Thời tiết giữa xuân, trăm hoa nở rộ.
Người vốn đang uống rượu dưới trăng, bất tri bất giác đã lăn vào một bụi hoa kiều diễm.
Công tử đè giáo chủ dưới thân thao lộng, trên tóc đen tán loạn của mỹ nhân còn cài một đóa mẫu đơn phấn nộn.
Theo tần suất công tử va chạm, y run rẩy ngã xuống, tựa như giọt nước sắp rơi trên ngọn cây lung lay, không thắng nổi gió lạnh dâm loạn.
Đóa kiều hoa kia rốt cuộc rớt xuống, mỹ nhân cũng rên rỉ ngã vào trong lòng hắn nhẹ nhàng run rẩy không ngừng.
Cánh tay ngọc ngà ôm lấy vai lưng công tử, thâm tình nói: “Lần này xuống núi làm việc chỉ ba ngày, nhưng ta nhớ ngươi sắp điên rồi.”
Công tử hôn lên cổ y.
Giáo chủ: “Sợ khi trở về thì ngươi đã chạy mất, lần sau ra cửa nhất định phải mang ngươi theo.”
Công tử nghe vậy, cười khẽ: “Ngươi trông ta nghiêm ngặt như vậy, ta vừa mệt mà cũng đau lòng.”
Giáo chủ ôm công tử càng chặt, tiếng nói càng mềm: “Ta biết ta không tốt, nhưng ta cái gì cũng cho ngươi, ngươi đời này hãy ở bên cạnh ta, chỉ cần một mình ta có được không?
Công tử trầm mặc lúc lâu, khi mỹ nhân giương mắt nhìn lên thì gật đầu đồng ý.
Đêm hôm sau, một thiếu nữ áo hồng trộm lẻn lên núi.
Thấy công tử liền nói: “Sư huynh, ngươi ở chỗ tà ma vui đến quên trời đất rồi sao?”
【 Mười một 】
Thiếu nữ kể cho công tử việc những mỹ nhân bị giáo chủ đả thương dưới núi, đem cục diện rối rắm nói cho người nghe thở dài.
“Y đối xử với ngươi thế nào, ta là người ngoài không dám nói, nhưng mấy chuyện y làm sau lưng ngươi thật khiến người người khinh thường!”
“Sư huynh, mỹ nhân tâm địa rắn rết như vậy, ngươi xác định vẫn muốn bên cạnh y ư?”
Công tử thở dài, đang muốn mở miệng, chợt thấy phía sau có kiếm khí đánh úp lại!
Chớp mắt khi cùng người đánh lén giao thủ, liền phát hiện đối phương chính là Tạ Phi Sương cầm kiếm Kỳ Tuyết.
Kiếm phong người nọ sắc bén, mỗi chiêu đều muốn mạng.
Công tử không muốn cùng hắn trọng thương, sau mười lăm chiêu thì dùng một chưởng đánh bay, đoạt về lợi kiếm.
Lại nghe sư muội kinh hô: “Sư huynh cứu ta!”
Một tay giáo chủ bắt lấy cổ sư muội, ngón tay tinh tế gần như bấu sâu vào da thịt, tà áo đỏ rực bị gió đêm thổi phần phật tung bay, khuôn mặt hung ác diễm lệ như quỷ đòi mạng bò lên từ địa ngục.
Y nhìn công tử, hai mắt sung huyết: “Ngươi nói muốn ở bên ta! Cùng ta cả một đời!”
Công tử lạnh giọng: “Khuynh Tâm! ngươi buông nàng ra!”
Giáo chủ không nghe, bàn tay dùng sức: “Buông nàng ra?! Dựa vào cái gì! Chỉ bằng ngươi sau lưng ta lén khôi phục võ công?! Ta đã sớm phát hiện, nhưng vẫn lừa mình dối người, tự an ủi bản thân không cần thử! Nhưng kết quả thì sao! Ngươi không có lúc nào là không nghĩ cách thoát khỏi ta! Chẳng lẽ ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao! Cái gì ta cũng cho ngươi! Ngươi lại vứt đi như giày rách!”
Lực tay không biết nặng nhẹ, mắt thấy muốn bóp chết thiếu nữ đang sống sờ sờ.
Công tử rốt cuộc động thủ, hai người một công một thủ trong chớp mắt thoáng lui vài chục bước, giáo chủ bị kiếm chiêu cường thế bức không giữ được con tin, dù buông ra cũng phải trở tay tung một chưởng, đánh cho thiếu nữ như lá rụng trong gió, chấn động rớt xuống được công tử tiếp lấy.
Thời khắc đó không phải tâm không lạnh!
Công tử không nói lời nào, bế sư muội xuống núi cứu trị.
Không thấy giáo chủ phía sau hai mắt đỏ đậm rơi lệ: “Nếu hôm nay ngươi dám bước ra khỏi sơn môn!”
“Thì thế nào?” Công tử cũng không quay đầu lại.
Không có trả lời.
Công tử nhìn thoáng qua sư muội trong ngực, rốt cuộc thi triển khinh công bay vút xuống núi.
Tất nhiên không biết người phía sau lảo đảo quỳ xuống, chật vật hộc máu.
【 Mười hai 】
Ba ngày sau.
Thương thế của sư muội xác định đã không ảnh hưởng tánh mạng.
Công tử cuối cùng vẫn quyết định phải về Ma giáo một chuyến.
Lúc đó sư muội nằm trên giường, tỳ nữ hầu hạ cẩn thận bón thuốc cho nàng.
“Sư huynh... khụ... định về ư?”
“Ta biết như vậy với ngươi là không được.”
“Sư muội lắc đầu: “Không ngờ... ngươi sẽ thích y như thế... chẳng qua, đây là chuyện riêng của ngươi.”
Công tử im lặng.
Chuyện tình cảm, không thể bởi vì đối phương được hay không, liền có thể quyết định yêu hay không.
Dục vọng khống chế của Cố Khuynh Tâm xác thực mạnh tới mức người bình thường khó lòng chịu nổi, nhưng hắn đã quyết định cam nguyện chịu đựng.
Ngày ấy trong bụi hoa đồng ý bầu bạn với y, chỉ cần y, đó là hứa hẹn cả đời.
Có lẽ âm ngoan cố chấp của Cố Khuynh Tâm đời này không cách nào thay đổi, nhưng sao có thể mạt sát người tâm tâm niệm niệm chỉ có tình yêu dành cho hắn được chứ.
Nắm giữ trái tim độc đến mức thế nhân nhìn sẽ ghét bỏ, tuy rằng khi rảnh rỗi hắn cũng sẽ cảm thán, nhưng hắn hiểu...
Trên đời này trừ Cố Khuynh Tâm ra, đại khái sẽ không còn ai chịu trao cho hắn một trái tim toàn tâm toàn ý chỉ đập vì hắn nữa.
Chẳng qua đôi khi cách làm của đối phương khiến mình tức giận.
Giận xong rồi, vẫn là trở về nói rõ ràng.
Không nghĩ tới nước đổ khó hốt.
Công tử trở lại Ma giáo, thứ nhìn thấy lại là giáo chủ mặt trắng như giấy nằm trên giường.
Người canh giữ trước giường đề phòng hắn đến gần.
Đành phải dùng vũ lực giải quyết.
Thật vất vả mới có thể giúp bắt mạch, phát hiện là tình trạng tẩu hỏa nhập ma.
“Tại sao như vậy?”
Giáo chủ nghe tiếng nói, trong thống khổ bỗng nhiên trợn mắt, nhìn thấy công tử lại đẩy hắn ra, nằm ở mép giường kích động nôn khan: “Ngươi cút! Cút!”
Công tử: “Khuynh Tâm...”
Giáo chủ nôn đến hai mắt mờ mịt hơi nước, thần sắc vẫn hung ác như cũ: “Trước đây là ta mắt mù mới không muốn trị! Hiện tại sẽ không, ngươi tốt nhất cút nhanh cho ta, ta nhìn thấy ngươi liền ghê tởm!”
【 Mười ba 】
Nói rất nhiều lời tàn nhẫn.
Thẳng đến khi thần trí mơ hồ thống khổ ngã xuống.
Công tử canh giữ ở mép giường cả đêm không ngủ, trong lòng đau đớn.
Hôm sau giáo chủ tỉnh dậy lại thay đổi bộ dáng, nháy nháy đôi mắt nai con sạch sẽ thuần túy, khi nhìn tới công tử thì vội vàng kêu: “Tiêu ca ca...”
Công tử: “...”
Giúp bắt mạch lần nữa, càng thấy tệ hơn.
Giáo chủ nai con ôn nhu nghe lời, ánh mắt dính trên người công tử trước sau không rời, bất luận ăn hay uống đều phải có công tử trước mặt.
Nếu là có việc không thể không tách ra, y sẽ không ngang ngược can thiệp, chỉ biết dùng ánh mắt đáng thương tha thiết nhìn hướng công tử rời đi, nhất mực ngóng trông.
Chờ đến khi thân ảnh người nọ xuất hiện cạnh cửa, liền bay tới bổ nhào vào ngực hắn.
Mười phần dính người ngoan ngoãn.
Công tử giúp y điều trị nội lực hỗn loạn.
Muốn y đả tọa uống thuốc, y đều răm rắp làm theo.
Chỉ ngẫu nhiên tỉnh táo vào ban đêm, sẽ dùng khuôn mặt vặn vẹo chất vấn công tử vì sao ở trên giường, còn giơ tay muốn chưởng hắn.
Công tử tránh thoát, tìm mọi cách khuyên nhủ, nhưng bất kể nói cái gì, giáo chủ đều luôn mắng chửi, thi thoảng kiệt sức sẽ nằm ở mép giường nôn khan.
Là nhìn thấy hắn sẽ ghê tởm đến nôn ra.
Buổi sáng thức dậy, công tử phát hiện giáo chủ đang ưỡn thân, trợn tròn mắt sờ bụng.
Không rõ lắm nói: “Khuynh Tâm?”
“Hưm...” Giáo chủ nai con xoay người nhìn công tử, “Tối qua có phải ta lại nôn không? Ngươi mau giúp ta khám xem, có lẽ ta mang bảo bảo của ngươi đó!”
Công tử nghe theo phối hợp bắt mạch.
Giáo chủ ngẩng đầu chờ mong nhìn hắn hỏi: “Thế nào? Ta có phải có bảo bảo không? Ngươi cho ta bảo bảo...”
Công tử không nhịn được ôm chặt đối phương vào trong ngực.
Hốc mắt nóng lên. Một lời khó nói.
Chẳng qua thương cảm chưa được bao lâu thì có chuyện còn buồn bực hơn kéo tới.
Hắn vì bị cầm tù quá lâu mà thể hư.
Tại một lần hoan ái nào đó, vậy mà không cương lên được!
Giáo chủ tức giận, bất chấp đạo lý nói: “Ngươi cố ý!”
Công tử: “Oan uổng quá, ta cả ngày một bước khó đi, không thấy mặt trời, ai như thế cũng đều tinh lực vô dụng đúng không?”
Giáo chủ im lặng, sắc mặt khó coi.
Trận hoan ái ấy đã phải dùng đến rất nhiều biện pháp, dùng thuốc nâng cao tinh thần, dùng miệng hầu hạ, thậm chí hoang dâm đến mức phóng đãng dụ dỗ công tử.
Nhưng hai lượng thịt chết tiệt dưới háng kia vẫn mềm oặt ngủ ở đó.
Giáo chủ tức tới nảy sinh ác độc: “Nếu vô dụng, không bằng phế đi!”
Công tử kinh hãi: “Giáo chủ tha mạng!! Chẳng lẽ ngươi thích ta chỉ vì một cây dương vật thôi sao?!!”
Giáo chủ lúc này mới nhịn xuống giận dữ, mềm mại dựa vào lồng ngực công tử, hai mắt rưng rưng: “Tất nhiên không phải, ta muốn cùng ngươi lâu dài, nhưng ngươi dạy dỗ ta thành như vậy, ban đêm không được ngươi yêu thương, A Dạ, ta khó chịu...”
Công tử than ngắn thở dài.
Từ đó về sau, chỉ có thể chơi đạo cụ.
Giáo chủ bị chơi đến thân thể thỏa mãn, nhưng trong lòng hư không, chống khuỷu tay ngồi dậy, nhìn công tử tuấn mĩ như ngọc, lắc đầu cảm thán: “Sao ta lại đi coi trọng một tên đàn ông không cương nổi, còn ngoan cố chết được cơ chứ!”
Công tử: “Tuy ta bị ngươi cầm tù, nhưng vẫn muốn giữ chút tự tôn được không.”
Giáo chủ thỏa hiệp: “Ngày mai cùng ra ngoài phơi nắng đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên ta, mọi chuyện đều dễ dàng thương lượng.”
【 Chín 】
Ngày ra ngoài lại gặp trúng người không muốn gặp.
Thanh niên Tạ Phi Sương quỳ gối trước giáo chủ, nghiêm túc hồi bẩm tình hình luyện võ gần đây của mình, xong còn kể chút chuyện mình chứng kiến khi xuống núi làm việc.
Ánh mắt nhìn giáo chủ cung kính nội liễm.
Chờ lúc người lui ra, trong lòng công tử có hơi khó chịu.
Môi giáo chủ mang ý cười: “Nó rất nghe lời, là đồ đệ ngoan ta mới thu nạp.”
Công tử im lặng.
Giáo chủ: “Thế nào? Ghen hả?”
Công tử gật đầu: “... Hình như vậy.”
Giáo chủ vì câu nói này, ban đêm liền cao hứng tùy ý công tử đùa bỡn, đáng tiếc nam nhân nhà y vẫn không cương, giáo chủ lại oán lại giận, nâng bắp đùi ướt đẫm cọ xát thịt mềm của công tử, chơi tới chơi lui rồi dùng chân giẫm nhẹ, bị công tử nắm lấy mắt cá chân, đảo thân đè lên: “Đừng giỡn.”
Giáo chủ cảm thán: “Tùy tiện tìm một người đàn ông cũng sẽ không như ngươi, chẳng cương nổi.”
Công tử tủi thân: “Tự tôn của ta...”
Giáo chủ ôm công tử gắt gao, càng tủi thân: “Là ngươi biến ta thành như vầy... Ta nhìn thấy ngươi thân mình sẽ nhũn ra, muốn bị ngươi đè trên giường hung hăng khi dễ... Hiện tại ngươi thế này làm ta chơi vơi...”
Công tử ôn nhu hôn y: “Tại ta không tốt, ta không nên trêu chọc ngươi.”
Giáo chủ hừ ra tiếng rên: “Bây giờ ngươi nói câu đó đã muộn, chỉ cần ngươi ở bên ta, bất kể biến thành bộ dạng gì, ta đều sẽ không thực sự ghét bỏ ngươi.”
Tâm tình công tử phức tạp.
Võ công hắn luyện sẽ khiến người ta trở nên lãnh tình khi đạt đến cấp độ nhất định.
Lần trước vì đột phá cấp mười, ước chừng có mấy năm làm đạo sĩ.
Lần này là do cố bẻ gãy ngân châm cắm trong huyệt đạo để khôi phục nội lực gây nên.
Khi thần trí giáo chủ hoảng hốt vì bị đùa bỡn, bàn tay sẽ cầm lòng không đậu sờ lên lưng công tử, xác nhận ngân châm kia còn tồn tại.
Nào biết ngân châm đã sớm vô hiệu đâu?
【 Mười 】
Công tử lần này an tĩnh ở lại Ma giáo.
Bất giác đã gần một năm.
Trái tim yêu lang thang thích tự do đều bị gió hong thành cặn.
Hơn nữa giáo chủ luôn canh hắn rất nghiêm, mỗi ngày hắn làm gì phải rõ trong lòng bàn tay, thi thoảng xuống núi dạo càng không rời một tấc.
Ban ngày trên phố nhìn nhiều một cô gái nào đó, ban đêm liền phải ôm giáo chủ cẩn thận giải thích an ủi, sợ vị nhân gia này ngầm tìm người qua đường đen đủi nọ tính sổ.
Nếu giáo chủ có việc bất đắc dĩ phải rời Ma giáo, trở về liền muốn công tử ôm mình tận tình yêu thương, sau khi thỏa mãn còn chất vấn hắn đã làm gì trong lúc họ không bên nhau.
Quả thực khổ không nói nổi.
Nhưng cũng hiểu mình như vậy là đáng đời vì đã trêu chọc hoa độc mỹ nhân này.
Khi võ công đã khôi phục vẫn chịu đựng được.
Thời tiết giữa xuân, trăm hoa nở rộ.
Người vốn đang uống rượu dưới trăng, bất tri bất giác đã lăn vào một bụi hoa kiều diễm.
Công tử đè giáo chủ dưới thân thao lộng, trên tóc đen tán loạn của mỹ nhân còn cài một đóa mẫu đơn phấn nộn.
Theo tần suất công tử va chạm, y run rẩy ngã xuống, tựa như giọt nước sắp rơi trên ngọn cây lung lay, không thắng nổi gió lạnh dâm loạn.
Đóa kiều hoa kia rốt cuộc rớt xuống, mỹ nhân cũng rên rỉ ngã vào trong lòng hắn nhẹ nhàng run rẩy không ngừng.
Cánh tay ngọc ngà ôm lấy vai lưng công tử, thâm tình nói: “Lần này xuống núi làm việc chỉ ba ngày, nhưng ta nhớ ngươi sắp điên rồi.”
Công tử hôn lên cổ y.
Giáo chủ: “Sợ khi trở về thì ngươi đã chạy mất, lần sau ra cửa nhất định phải mang ngươi theo.”
Công tử nghe vậy, cười khẽ: “Ngươi trông ta nghiêm ngặt như vậy, ta vừa mệt mà cũng đau lòng.”
Giáo chủ ôm công tử càng chặt, tiếng nói càng mềm: “Ta biết ta không tốt, nhưng ta cái gì cũng cho ngươi, ngươi đời này hãy ở bên cạnh ta, chỉ cần một mình ta có được không?
Công tử trầm mặc lúc lâu, khi mỹ nhân giương mắt nhìn lên thì gật đầu đồng ý.
Đêm hôm sau, một thiếu nữ áo hồng trộm lẻn lên núi.
Thấy công tử liền nói: “Sư huynh, ngươi ở chỗ tà ma vui đến quên trời đất rồi sao?”
【 Mười một 】
Thiếu nữ kể cho công tử việc những mỹ nhân bị giáo chủ đả thương dưới núi, đem cục diện rối rắm nói cho người nghe thở dài.
“Y đối xử với ngươi thế nào, ta là người ngoài không dám nói, nhưng mấy chuyện y làm sau lưng ngươi thật khiến người người khinh thường!”
“Sư huynh, mỹ nhân tâm địa rắn rết như vậy, ngươi xác định vẫn muốn bên cạnh y ư?”
Công tử thở dài, đang muốn mở miệng, chợt thấy phía sau có kiếm khí đánh úp lại!
Chớp mắt khi cùng người đánh lén giao thủ, liền phát hiện đối phương chính là Tạ Phi Sương cầm kiếm Kỳ Tuyết.
Kiếm phong người nọ sắc bén, mỗi chiêu đều muốn mạng.
Công tử không muốn cùng hắn trọng thương, sau mười lăm chiêu thì dùng một chưởng đánh bay, đoạt về lợi kiếm.
Lại nghe sư muội kinh hô: “Sư huynh cứu ta!”
Một tay giáo chủ bắt lấy cổ sư muội, ngón tay tinh tế gần như bấu sâu vào da thịt, tà áo đỏ rực bị gió đêm thổi phần phật tung bay, khuôn mặt hung ác diễm lệ như quỷ đòi mạng bò lên từ địa ngục.
Y nhìn công tử, hai mắt sung huyết: “Ngươi nói muốn ở bên ta! Cùng ta cả một đời!”
Công tử lạnh giọng: “Khuynh Tâm! ngươi buông nàng ra!”
Giáo chủ không nghe, bàn tay dùng sức: “Buông nàng ra?! Dựa vào cái gì! Chỉ bằng ngươi sau lưng ta lén khôi phục võ công?! Ta đã sớm phát hiện, nhưng vẫn lừa mình dối người, tự an ủi bản thân không cần thử! Nhưng kết quả thì sao! Ngươi không có lúc nào là không nghĩ cách thoát khỏi ta! Chẳng lẽ ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao! Cái gì ta cũng cho ngươi! Ngươi lại vứt đi như giày rách!”
Lực tay không biết nặng nhẹ, mắt thấy muốn bóp chết thiếu nữ đang sống sờ sờ.
Công tử rốt cuộc động thủ, hai người một công một thủ trong chớp mắt thoáng lui vài chục bước, giáo chủ bị kiếm chiêu cường thế bức không giữ được con tin, dù buông ra cũng phải trở tay tung một chưởng, đánh cho thiếu nữ như lá rụng trong gió, chấn động rớt xuống được công tử tiếp lấy.
Thời khắc đó không phải tâm không lạnh!
Công tử không nói lời nào, bế sư muội xuống núi cứu trị.
Không thấy giáo chủ phía sau hai mắt đỏ đậm rơi lệ: “Nếu hôm nay ngươi dám bước ra khỏi sơn môn!”
“Thì thế nào?” Công tử cũng không quay đầu lại.
Không có trả lời.
Công tử nhìn thoáng qua sư muội trong ngực, rốt cuộc thi triển khinh công bay vút xuống núi.
Tất nhiên không biết người phía sau lảo đảo quỳ xuống, chật vật hộc máu.
【 Mười hai 】
Ba ngày sau.
Thương thế của sư muội xác định đã không ảnh hưởng tánh mạng.
Công tử cuối cùng vẫn quyết định phải về Ma giáo một chuyến.
Lúc đó sư muội nằm trên giường, tỳ nữ hầu hạ cẩn thận bón thuốc cho nàng.
“Sư huynh... khụ... định về ư?”
“Ta biết như vậy với ngươi là không được.”
“Sư muội lắc đầu: “Không ngờ... ngươi sẽ thích y như thế... chẳng qua, đây là chuyện riêng của ngươi.”
Công tử im lặng.
Chuyện tình cảm, không thể bởi vì đối phương được hay không, liền có thể quyết định yêu hay không.
Dục vọng khống chế của Cố Khuynh Tâm xác thực mạnh tới mức người bình thường khó lòng chịu nổi, nhưng hắn đã quyết định cam nguyện chịu đựng.
Ngày ấy trong bụi hoa đồng ý bầu bạn với y, chỉ cần y, đó là hứa hẹn cả đời.
Có lẽ âm ngoan cố chấp của Cố Khuynh Tâm đời này không cách nào thay đổi, nhưng sao có thể mạt sát người tâm tâm niệm niệm chỉ có tình yêu dành cho hắn được chứ.
Nắm giữ trái tim độc đến mức thế nhân nhìn sẽ ghét bỏ, tuy rằng khi rảnh rỗi hắn cũng sẽ cảm thán, nhưng hắn hiểu...
Trên đời này trừ Cố Khuynh Tâm ra, đại khái sẽ không còn ai chịu trao cho hắn một trái tim toàn tâm toàn ý chỉ đập vì hắn nữa.
Chẳng qua đôi khi cách làm của đối phương khiến mình tức giận.
Giận xong rồi, vẫn là trở về nói rõ ràng.
Không nghĩ tới nước đổ khó hốt.
Công tử trở lại Ma giáo, thứ nhìn thấy lại là giáo chủ mặt trắng như giấy nằm trên giường.
Người canh giữ trước giường đề phòng hắn đến gần.
Đành phải dùng vũ lực giải quyết.
Thật vất vả mới có thể giúp bắt mạch, phát hiện là tình trạng tẩu hỏa nhập ma.
“Tại sao như vậy?”
Giáo chủ nghe tiếng nói, trong thống khổ bỗng nhiên trợn mắt, nhìn thấy công tử lại đẩy hắn ra, nằm ở mép giường kích động nôn khan: “Ngươi cút! Cút!”
Công tử: “Khuynh Tâm...”
Giáo chủ nôn đến hai mắt mờ mịt hơi nước, thần sắc vẫn hung ác như cũ: “Trước đây là ta mắt mù mới không muốn trị! Hiện tại sẽ không, ngươi tốt nhất cút nhanh cho ta, ta nhìn thấy ngươi liền ghê tởm!”
【 Mười ba 】
Nói rất nhiều lời tàn nhẫn.
Thẳng đến khi thần trí mơ hồ thống khổ ngã xuống.
Công tử canh giữ ở mép giường cả đêm không ngủ, trong lòng đau đớn.
Hôm sau giáo chủ tỉnh dậy lại thay đổi bộ dáng, nháy nháy đôi mắt nai con sạch sẽ thuần túy, khi nhìn tới công tử thì vội vàng kêu: “Tiêu ca ca...”
Công tử: “...”
Giúp bắt mạch lần nữa, càng thấy tệ hơn.
Giáo chủ nai con ôn nhu nghe lời, ánh mắt dính trên người công tử trước sau không rời, bất luận ăn hay uống đều phải có công tử trước mặt.
Nếu là có việc không thể không tách ra, y sẽ không ngang ngược can thiệp, chỉ biết dùng ánh mắt đáng thương tha thiết nhìn hướng công tử rời đi, nhất mực ngóng trông.
Chờ đến khi thân ảnh người nọ xuất hiện cạnh cửa, liền bay tới bổ nhào vào ngực hắn.
Mười phần dính người ngoan ngoãn.
Công tử giúp y điều trị nội lực hỗn loạn.
Muốn y đả tọa uống thuốc, y đều răm rắp làm theo.
Chỉ ngẫu nhiên tỉnh táo vào ban đêm, sẽ dùng khuôn mặt vặn vẹo chất vấn công tử vì sao ở trên giường, còn giơ tay muốn chưởng hắn.
Công tử tránh thoát, tìm mọi cách khuyên nhủ, nhưng bất kể nói cái gì, giáo chủ đều luôn mắng chửi, thi thoảng kiệt sức sẽ nằm ở mép giường nôn khan.
Là nhìn thấy hắn sẽ ghê tởm đến nôn ra.
Buổi sáng thức dậy, công tử phát hiện giáo chủ đang ưỡn thân, trợn tròn mắt sờ bụng.
Không rõ lắm nói: “Khuynh Tâm?”
“Hưm...” Giáo chủ nai con xoay người nhìn công tử, “Tối qua có phải ta lại nôn không? Ngươi mau giúp ta khám xem, có lẽ ta mang bảo bảo của ngươi đó!”
Công tử nghe theo phối hợp bắt mạch.
Giáo chủ ngẩng đầu chờ mong nhìn hắn hỏi: “Thế nào? Ta có phải có bảo bảo không? Ngươi cho ta bảo bảo...”
Công tử không nhịn được ôm chặt đối phương vào trong ngực.
Hốc mắt nóng lên. Một lời khó nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.