Khanh Bổn Giai Nhân, Nề Hà Mắt Mù
Chương 6:
Vân Thượng Gia Tử
11/06/2021
【 Phiên ngoại năm 】
Từ ấy, nếu công tử ngẫu nhiên có việc thì sẽ xuống núi một mình.
Mỹ nhân tuy rằng tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng cũng học cách thay đổi, chỉ riêng phần tâm ý này đã khiến người ta cảm động.
Công tử xử lý sự tình xong xuôi liền quay trở về.
Vì trong giáo vẫn còn một mỹ nhân ngày đêm trông ngóng, muốn hắn dỗ dành, muốn hắn cưng chiều, càng muốn hắn yêu thương.
Nhưng lần nọ xuống núi, giữa đường chợt thấy người gặp nạn, thuận tay cứu được một thiếu niên ngoan ngoãn.
Thiếu niên kia tầm mười sáu mười bảy tuổi, là con trai lão bạn vong niên của hắn.
Vốn đơn độc đi xem đại hội đúc kiếm ở núi Thu Minh, lại bị tên hái hoa tặc mới nổi trên giang hồ coi trọng.
Công tử ở cùng gian khách điếm với thiếu niên, nửa đêm nghe tiếng đánh nhau, bèn ra tay.
Trước lúc hái hoa tặc rời đi còn phát ngôn bừa bãi nói muốn cướp lấy trinh tiết của thiếu niên.
Công tử hối hận vì đã không một chưởng đánh tàn phế đối phương.
Thiếu niên sợ tới mức nắm chặt công tử cầu xin giúp đỡ.
Chẳng còn cách nào, công tử đành phải mang người theo bên cạnh hai ngày, chờ hộ vệ của lão bằng hữu đuổi tới.
Hai ngày ấy phí không ít công phu.
Mỹ nhân trong nhà chờ phu quân mãi không về, một mình tìm đến.
Ám khí đoạt mệnh phá cửa sổ xông vào, mắt thấy muốn đánh úp thiếu niên ngủ say phía gian ngoài, nửa đường bị công tử ném trâm ngọc hóa giải.
Leng keng rung động, ám khí và trâm ngọc song song rơi xuống.
Tiếng vang chỉ làm thiếu niên đang ngủ say trở mình.
Công tử thở dài ngồi dậy, đi tới mở cửa sổ gỗ, trông thấy mỹ nhân lẳng lặng đứng dưới ánh trăng thanh lãnh, hai tay ôm ngực, khóe miệng cong cong duyên dáng.
Vô cớ khiến người ta cảm giác rét run toàn thân.
“Tốt nhất ngươi mau cho ta một lời giải thích!”
Công tử: “...”
Lu giấm trong nhà tìm đến, đánh vỡ khoảng thời gian hai người chung một gian phòng.
Đáy lòng công tử thầm thở dài, duỗi tay với giáo chủ: “Bên ngoài trời lạnh, trước hãy vào đây rồi hẳn nghe ta nói nhé?”
Giáo chủ hừ lạnh, giơ tay câu lấy cổ công tử để hắn ôm mình vào trong.
Căn phòng tối om u ám, công tử trực tiếp ôm bảo bối trong ngực đặt lên giường, ổ chăn vẫn còn ấm áp, giáo chủ chạm đến, lòng hơi an tâm một chút.
Nhưng sắc mặt lại lạnh hơn: “Ngươi nói đi!”
“Ờm...” Công tử chen vào ổ chăn, “Đứa nhỏ đang ngủ bên ngoài.”
“Đứa nhỏ?” Giáo chủ cười lạnh, “Bán cho kỹ quán người ta còn chê lớn đó!”
“...”
Công tử chỉ có thể kể rõ đầu đuôi sự tình.
Xong rồi cũng không ngại khom lưng cúi đầu, ôm giáo chủ nói: “Ta và nhóc ấy không có gì đâu, bởi đề phòng hái hoa tặc nên mới để nó ngủ ở gian ngoài đấy thây.”
“Ngươi vì chuyện nhảm nhí này mà trì hoãn hai ngày? Không nghĩ muốn nhanh chóng trở về sao?!” Giáo chủ tức giận trừng mắt.
Công tử: “Đây đâu thể xem là chuyện nhảm nhí? Vạn nhất nhóc con bị hái hoa tặc tổn hại, chẳng phải đáng thương lắm ư? Nếu đổi ngươi thành nó, ngươi chấp nhận cho người ta tổn hại mình sao? Ngươi không cảm thấy đáng sợ à?”
“...” Giáo chủ sửng sốt, “Ta kiểu gì mà để yên cho tên tặc đó tiếp cận mình?”
“Nếu thôi.”
“Nếu cũng không được!” Giáo chủ bực bội một phen câu lấy cổ công tử, gắt gao chôn trong cổ hắn, “Ta là người của ngươi, ai cũng đừng hòng chiếm tiện nghi của ta.”
Công tử nghe vậy muốn cười to, rồi lại nề hà gian ngoài có người.
Nghẹn cười rất vất vả.
Mỹ nhân trong ngực nâng đầu lên: “Có cái gì buồn cười?”
Vừa hay người trên hãy còn cười không dừng nổi.
Sau lúc lâu, vẫn là không chống được nỗi khổ tương tư. Nhẹ nhàng dựa vào lòng người nọ, duỗi tay vuốt ve gương mặt hắn: “Ta nói sai sao? Ta thật sự chỉ cho một mình ngươi chạm vào.”
Tiếng nói y mềm nhẹ, đôi mắt đẹp rưng rưng: “Tại giường này, ngươi muốn ta thế nào đều được hết, ta đều nguyện ý thỏa mãn ngươi...”
Vừa nói tay vừa không quy củ sờ tới vạt áo công tử, du tẩu trên làn da trần trụi, hạ thân càng ngo ngoe rục rịch, lắc mông muốn kề sát.
Bị công tử bắt được, cười khẽ: “Ngươi định làm gì? Bên ngoài còn có người ngủ đấy.”
“Vậy đánh thức nó thôi.” Giáo chủ xoay thân áp lên công tử, ôm đầu đối phương, cùng hắn môi lưỡi dây dưa, “Cho nó biết ngươi có chủ rồi.”
“Khuynh Tâm...” Công tử dở khóc dở cười.
Lời nói tức phụ nồng nặc mùi giấm, đáng yêu biết bao.
“Ngươi là của ta.” Giáo chủ bất mãn mút hôn.
Duỗi tay sờ phía dưới chính mình, chủ động cởi quần lót, dùng nơi riêng tư ẩm ướt đi trêu chọc cọ xát.
Bị công tử nắm eo kìm lại.
“Thực sự muốn làm ở đây?”
“Hoặc làm ta, hoặc ta giết chết kẻ ngoài kia, ngươi chọn đi!”
“...”
“Sau khi ngủ với ngươi thì sao?”
“Ta sẽ không quan tâm kẻ bên ngoài nữa.”
“...”
“Thế nào? Ngươi chọn cái gì?”
Một hồi lâu, công tử thở dài.
Đột nhiên xoay thân áp mỹ nhân xuống dưới, thanh âm trầm thấp mạnh mẽ: “Làm ngươi!”
...
Thiếu niên gian ngoài đã tỉnh lặng lẽ che tai.
Khốn khổ khôn kể.
...
Từ ấy, nếu công tử ngẫu nhiên có việc thì sẽ xuống núi một mình.
Mỹ nhân tuy rằng tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng cũng học cách thay đổi, chỉ riêng phần tâm ý này đã khiến người ta cảm động.
Công tử xử lý sự tình xong xuôi liền quay trở về.
Vì trong giáo vẫn còn một mỹ nhân ngày đêm trông ngóng, muốn hắn dỗ dành, muốn hắn cưng chiều, càng muốn hắn yêu thương.
Nhưng lần nọ xuống núi, giữa đường chợt thấy người gặp nạn, thuận tay cứu được một thiếu niên ngoan ngoãn.
Thiếu niên kia tầm mười sáu mười bảy tuổi, là con trai lão bạn vong niên của hắn.
Vốn đơn độc đi xem đại hội đúc kiếm ở núi Thu Minh, lại bị tên hái hoa tặc mới nổi trên giang hồ coi trọng.
Công tử ở cùng gian khách điếm với thiếu niên, nửa đêm nghe tiếng đánh nhau, bèn ra tay.
Trước lúc hái hoa tặc rời đi còn phát ngôn bừa bãi nói muốn cướp lấy trinh tiết của thiếu niên.
Công tử hối hận vì đã không một chưởng đánh tàn phế đối phương.
Thiếu niên sợ tới mức nắm chặt công tử cầu xin giúp đỡ.
Chẳng còn cách nào, công tử đành phải mang người theo bên cạnh hai ngày, chờ hộ vệ của lão bằng hữu đuổi tới.
Hai ngày ấy phí không ít công phu.
Mỹ nhân trong nhà chờ phu quân mãi không về, một mình tìm đến.
Ám khí đoạt mệnh phá cửa sổ xông vào, mắt thấy muốn đánh úp thiếu niên ngủ say phía gian ngoài, nửa đường bị công tử ném trâm ngọc hóa giải.
Leng keng rung động, ám khí và trâm ngọc song song rơi xuống.
Tiếng vang chỉ làm thiếu niên đang ngủ say trở mình.
Công tử thở dài ngồi dậy, đi tới mở cửa sổ gỗ, trông thấy mỹ nhân lẳng lặng đứng dưới ánh trăng thanh lãnh, hai tay ôm ngực, khóe miệng cong cong duyên dáng.
Vô cớ khiến người ta cảm giác rét run toàn thân.
“Tốt nhất ngươi mau cho ta một lời giải thích!”
Công tử: “...”
Lu giấm trong nhà tìm đến, đánh vỡ khoảng thời gian hai người chung một gian phòng.
Đáy lòng công tử thầm thở dài, duỗi tay với giáo chủ: “Bên ngoài trời lạnh, trước hãy vào đây rồi hẳn nghe ta nói nhé?”
Giáo chủ hừ lạnh, giơ tay câu lấy cổ công tử để hắn ôm mình vào trong.
Căn phòng tối om u ám, công tử trực tiếp ôm bảo bối trong ngực đặt lên giường, ổ chăn vẫn còn ấm áp, giáo chủ chạm đến, lòng hơi an tâm một chút.
Nhưng sắc mặt lại lạnh hơn: “Ngươi nói đi!”
“Ờm...” Công tử chen vào ổ chăn, “Đứa nhỏ đang ngủ bên ngoài.”
“Đứa nhỏ?” Giáo chủ cười lạnh, “Bán cho kỹ quán người ta còn chê lớn đó!”
“...”
Công tử chỉ có thể kể rõ đầu đuôi sự tình.
Xong rồi cũng không ngại khom lưng cúi đầu, ôm giáo chủ nói: “Ta và nhóc ấy không có gì đâu, bởi đề phòng hái hoa tặc nên mới để nó ngủ ở gian ngoài đấy thây.”
“Ngươi vì chuyện nhảm nhí này mà trì hoãn hai ngày? Không nghĩ muốn nhanh chóng trở về sao?!” Giáo chủ tức giận trừng mắt.
Công tử: “Đây đâu thể xem là chuyện nhảm nhí? Vạn nhất nhóc con bị hái hoa tặc tổn hại, chẳng phải đáng thương lắm ư? Nếu đổi ngươi thành nó, ngươi chấp nhận cho người ta tổn hại mình sao? Ngươi không cảm thấy đáng sợ à?”
“...” Giáo chủ sửng sốt, “Ta kiểu gì mà để yên cho tên tặc đó tiếp cận mình?”
“Nếu thôi.”
“Nếu cũng không được!” Giáo chủ bực bội một phen câu lấy cổ công tử, gắt gao chôn trong cổ hắn, “Ta là người của ngươi, ai cũng đừng hòng chiếm tiện nghi của ta.”
Công tử nghe vậy muốn cười to, rồi lại nề hà gian ngoài có người.
Nghẹn cười rất vất vả.
Mỹ nhân trong ngực nâng đầu lên: “Có cái gì buồn cười?”
Vừa hay người trên hãy còn cười không dừng nổi.
Sau lúc lâu, vẫn là không chống được nỗi khổ tương tư. Nhẹ nhàng dựa vào lòng người nọ, duỗi tay vuốt ve gương mặt hắn: “Ta nói sai sao? Ta thật sự chỉ cho một mình ngươi chạm vào.”
Tiếng nói y mềm nhẹ, đôi mắt đẹp rưng rưng: “Tại giường này, ngươi muốn ta thế nào đều được hết, ta đều nguyện ý thỏa mãn ngươi...”
Vừa nói tay vừa không quy củ sờ tới vạt áo công tử, du tẩu trên làn da trần trụi, hạ thân càng ngo ngoe rục rịch, lắc mông muốn kề sát.
Bị công tử bắt được, cười khẽ: “Ngươi định làm gì? Bên ngoài còn có người ngủ đấy.”
“Vậy đánh thức nó thôi.” Giáo chủ xoay thân áp lên công tử, ôm đầu đối phương, cùng hắn môi lưỡi dây dưa, “Cho nó biết ngươi có chủ rồi.”
“Khuynh Tâm...” Công tử dở khóc dở cười.
Lời nói tức phụ nồng nặc mùi giấm, đáng yêu biết bao.
“Ngươi là của ta.” Giáo chủ bất mãn mút hôn.
Duỗi tay sờ phía dưới chính mình, chủ động cởi quần lót, dùng nơi riêng tư ẩm ướt đi trêu chọc cọ xát.
Bị công tử nắm eo kìm lại.
“Thực sự muốn làm ở đây?”
“Hoặc làm ta, hoặc ta giết chết kẻ ngoài kia, ngươi chọn đi!”
“...”
“Sau khi ngủ với ngươi thì sao?”
“Ta sẽ không quan tâm kẻ bên ngoài nữa.”
“...”
“Thế nào? Ngươi chọn cái gì?”
Một hồi lâu, công tử thở dài.
Đột nhiên xoay thân áp mỹ nhân xuống dưới, thanh âm trầm thấp mạnh mẽ: “Làm ngươi!”
...
Thiếu niên gian ngoài đã tỉnh lặng lẽ che tai.
Khốn khổ khôn kể.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.