Khanh Bổn Giai Nhân, Nề Hà Mắt Mù
Chương 5:
Vân Thượng Gia Tử
10/06/2021
【 Phiên ngoại hai 】
Hai người cùng trở về Ma giáo.
Ân ái như đôi thần tiên quyến lữ.
Giáo chủ chịu mất mát lớn, nhìn hai vết thương mỏng manh trên mặt công tử thì mười phần áy náy.
Ban đêm thường xuyên mặt dán mặt làm nũng, cầm lòng không đậu dùng môi lưỡi liếm hôn hai đường sẹo kia.
Lúc tình cảm dạt dào còn ôm đầu công tử không chịu buông, nhẹ giọng thở dài: “Xin lỗi, về sau ta không dám nữa.”
Công tử bị sự buồn bã của mỹ nhân chọc khó chịu, bèn giơ tay rút đi quần áo người nọ, vùi đầu liếm láp núm vú trước ngực mỹ nhân, ma sát tới khi chỗ đó đỏ bừng đứng thẳng, rồi nhả ra đầu vú đã sưng trướng, phiếm nước xinh đẹp, vòng eo mỹ nhân hơi nhũn một chút, ngoan ngoãn nằm trong lòng công tử, ưỡn thân dâng lên một bên thịt mềm run run rẩy rẩy khác, chờ công tử cũng chơi cho ngực kia vừa hồng vừa sưng, mới tính là hoàn toàn rơi vào tình dục.
Đêm xuân một lần.
Hai người từ ấy đều nhường nhịn nhau một bước, chung sống rất hài hòa.
Chỉ là công tử có một bất mãn nho nhỏ.
Lúc uống rượu với giáo chủ trên giường thì đưa ra yêu cầu: “Ngươi có thể đổi hạ nhân về như hồi trước không?”
Ngày ngày phải đối diện với đám hạ nhân xấu dưa vẹo táo nứt, thật sự có chút khó khăn.
Giáo chủ vừa nghe, gương mặt ửng đỏ không giấu được thần sắc căng thẳng, ánh mắt sâu kín liếc nhìn công tử: “Ngươi muốn tìm người xinh đẹp đến hầu hạ à?”
“Cũng không cần, nom ổn ổn là được.” Công tử cười khẽ, “Thế nào, ngươi không yên tâm về ta sao?”
Giáo chủ im lặng.
Công tử im lặng theo, nhưng ý cười trên mặt không hề nhạt đi. Nhìn giáo chủ chậm rãi buông chén rượu, chậm rãi bò tới gần ôm công tử vào lòng, gối đầu lên vai công tử, buồn bã nói: “Tất nhiên ta yên tâm về ngươi, nhưng ta không yên tâm các nàng...”
Ngón tay giáo chủ sờ mặt công tử: “Ngươi tốt như vậy, nhỡ có kẻ không có mắt dám to gan câu dẫn ngươi thì biết làm sao đây?”
Công tử quả thực dở khóc dở cười, này chính là ví dụ điển hình nhất của câu “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” ư?
Những lời ấy hai người trò chuyện riêng tư còn được, chứ mà để lọt ra ngoài, công tử cũng tự cảm thấy thẹn với lòng, bởi vì hắn gánh không nổi cái danh tốt thế đâu.
Chẳng qua giáo chủ im lặng hồi lâu, rốt cuộc vẫn không cự tuyệt được.
Không tình nguyện bảo: “Nhưng nếu ngươi muốn đổi... vậy liền đổi đi.”
“Ồ? Ngươi hết lo lắng rồi à?”
“...”
“Thật không lo lắng nữa hả?” Công tử cười y, “Lỡ ta coi trọng ai khác? Hoặc ai khác câu dẫn ta?”
“... Ngươi câm miệng!” Giáo chủ tức giận ngẩng đầu nhìn công tử, “Khích ta nữa ta liền không cho ngươi đổi! Đời này chỉ có thể thấy duy nhất một người đẹp là ta!”
“Ha ha ha... ngươi đó...”
Ôn nhu ngoan ngoãn chẳng qua trong chốc lát, sau lại trở về là hoa độc hung ác bá đạo.
Chỉ khi đè người dưới thân, tận tình ức hiếp, mới có thể lần nữa hóa thành hồ nước xuân mềm như bông.
Đúng là đáng yêu.
【 Phiên ngoại ba 】
Tiết cuối hạ.
Sư muội tìm được phu quân, sắp thành hôn.
Công tử nhận thiệp mời, không thể không xuống núi một chuyến.
Ánh mắt giáo chủ sâu kín nhìn hắn: “Ngươi đi đi, ta sẽ không theo, phỏng chừng sư muội của ngươi không muốn gặp ta đâu.”
“Ngươi yên tâm để ta một mình xuống núi?”
Giáo chủ im lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm công tử càng thêm u oán.
Công tử: “Chi bằng ngươi cũng đi đi.”
Giáo chủ quyết đoán cự tuyệt: “Tránh cho sư muội ngươi cảm thấy ngột ngạt.”
Y rút trâm ngọc, tóc đen tản ra, lên giường liền mềm mại ghé vào ngực công tử: “Chỉ là ta có chút luyến tiếc ngươi, tham gia xong hôn sự của sư muội, ngươi hãy trở về sớm tí nhé.”
“Ngươi thật sự yên tâm đấy à?”
Giáo chủ tức giận: “Tên khốn này! Sao cứ luôn thích lấy mấy lời đó khích ta? Muốn ta một hai trói gô ngươi trên giường, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng dung ngươi mới vui vẻ đúng không?”
Công tử cười to: “Tất nhiên không phải.”
Ấy chỉ là trò vui mới phát hiện gần đây thôi.
Nhìn giáo chủ cau mày, bộ dáng không tình nguyện âm thầm rối rắm, liền đặc biệt buồn cười.
Có điều lời này không thể nói ra được.
...
【 Phiên ngoại bốn 】
Hôm sau công tử xuống núi một mình.
Nhà mẹ đẻ của sư muội ngụ tại Bái Nguyệt sơn trang.
Hắn đi chuyến này đường xá xa xôi, cộng thêm nghi lễ thành hôn phức tạp rườm rà, trọ lại cũng tầm non nửa tháng.
Tiệc cưới kết thúc, sư muội còn giữ hắn thêm mấy ngày.
Sơn trang có rất nhiều khách khứa lưu trú, ban đêm nhân sĩ giang hồ thường hay luận bàn hoặc ngâm gió ngâm trăng với nhau.
Rất náo nhiệt.
Chờ lúc trở về phòng, vừa mở cửa ra đã cảm giác có người đến gần, công tử vươn tay ôm đối phương vào lòng.
Nháy mắt tiếp theo liền bế người đi tới giường.
Khi đặt người xuống giường, giáo chủ còn bám dính chẳng chịu buông tay, dán lấy cổ công tử thấp giọng nỉ non: “Ta nhớ ngươi muốn điên rồi...”
Một tiếng thì thầm này, tình ý mãnh liệt.
Công tử nghe xong lồng ngực nóng lên, chưa kịp cảm động lại đột nhiên bị giáo chủ đẩy ra.
Chất vấn: “Lúc ngươi mở cửa đâu có thấy rõ người đến là ai! Mà sao dám ôm?!”
Công tử: “...”
Đừng có xem thường ta như vậy chứ?
Giáo chủ: “Không sợ là đối tượng mai phục trả thù à? Hay ngươi tại căn phòng này đã giở trò với kẻ nào khác...”
Công tử vội vàng cắt lời: “Ngươi trốn trong tối quan sát ta cả đêm, nếu ta không phát hiện thì thật sự đáng chết.”
Giáo chủ: “Thế ngươi biết rõ là ta, sao còn không nhanh tới gặp?”
Công tử: “...”
Hắn đâu thể không biết xấu hổ nói rằng bộ dáng lén lút của ngươi rất thú vị ha?
Mặc kệ ra sao, tức phụ ngang ngược vô lý chính là đạo lý lớn nhất.
Công tử ôm người vào ngực ôn nhu khuyên nhủ, chỉ chốc lát mỹ nhân liền trở về mềm mại, ngoan ngoãn ăn vạ trong lòng hắn nói hết tâm sự. Lời nói không đủ biểu đạt tình yêu đầy tràn, thậm chí chủ động cởi bỏ quần áo, nắm tay công tử áp lên ngực mình, đưa hai viên thịt ngứa ngáy đứng thẳng vào tay công tử. Bị ngón tay kia kẹp xoa đùa bỡn, toàn thân nhiễm một tầng hồng nhạt, đỏ khóe mắt thấp giọng cảm thán: “Ta thấy mình sẽ biến thành kẻ điên sớm thôi...”
Y lắc mông ưỡn ngực hóa mềm mại dâm đãng trong lòng công tử, miệng tràn ra tiếng rên rỉ mơ hồ: “A... Ngươi không ở bên ta... Ưm... Mỗi ngày ta đều rất nhớ ngươi...”
“Nhớ cái gì của ta?” Thanh âm công tử trầm thấp.
Hạ tay cởi bỏ quần lót giáo chủ, phát hiện nơi riêng tư của mỹ nhân đã ướt sũng một mảnh.
“Nhớ cả người ngươi...” Giáo chủ ngồi dậy, dạng hai chân, dùng hậu huyệt khép mở dính nhớp cọ cọ dưới háng công tử, đáng tiếc vẫn cách một lớp vải vóc, y tẩm ướt luôn quần lót công tử, dâm vật hai người cách quần áo trơn ẩm ma sát lẫn nhau, kích thích toàn bộ hạ thân và sau eo đều hư nhuyễn tê dại, giáo chủ kích động sắp khóc thút thít, mềm mại kêu to: “Tiêu ca ca...”
Lúc y động tình khó nhịn liền phá lệ trở nên rất đáng yêu, tiếng kêu trong mơ hồ mê sảng quả thực khiến nhân tâm say mê.
Công tử xoay người áp đảo đối phương trên giường, nhìn giáo chủ tựa đóa hoa phóng túng diễm lệ lay động run rẩy, thò tay muốn được yêu thương nhiều hơn nữa. Công tử ôn nhu hôn thái dương người nọ, thả vật dưới háng ra, đặt trước huyệt khẩu cơ khát dính ướt, mới đi vào đã bị hung hăng xoắn lấy.
Giáo chủ nhấc chân gắt gao quấn chặt vòng eo người đàn ông, khóc ngâm: “Tiêu ca ca... ca ca... mau cho ta...” Y hiếm khi kích động như vậy, lần khóc lóc không ngừng rồi phát dâm lúc trước là do bọn họ vừa làm hòa xong.
Bấy giờ chỉ chia xa mấy tháng mà đã ép người ra nông nổi này.
Chẳng khác gì cá không thể rời nước dù trong chốc lát, quẫy đuôi muốn nhảy về hồ.
Công tử vỗ mông thịt giáo chủ muốn y thả lỏng, mỹ nhân dưới thân quả nhiên ngoan ngoãn nghe lời, khống chế hậu huyệt từng chút từng chút nuốt vật cứng thô dài tiến vào, để nó mặc sức va chạm lăn lộn chính mình.
Lồng ngực lại trướng phồng nóng lên chua xót vì tình yêu mãnh liệt.
Sao y có thể thích người này đến thế?
Thích tới mức hận không thể xoa nát bản thân, dung nhập vào xương máu của đối phương!
Thích tới mức một ngày không gặp liền nhung nhớ như si như cuồng!
Y thích tới sắp phát bệnh...
Trong khi điên đảo va chạm, giáo chủ ôm lấy cổ công tử, lệ rơi đầy mặt: “A... Ta thấy mình thực sự... Ư, sắp thành kẻ điên, ưm a...”
Công tử bế người lên, giữ trong ngực mạnh bạo thao lộng, đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn chăm chú giáo chủ nhíu mày rơi nước mắt, nhẹ nhàng liếm hôn cái cằm ướt đẫm của người nọ.
Chọc cho giáo chủ càng khóc nức nở: “A không, không được chê ta... Hưm, đừng, đừng không cần... ta... A...”
“Ta không chê ngươi, càng sẽ không không cần ngươi.”
“Ư a...”
...
Hai người cùng trở về Ma giáo.
Ân ái như đôi thần tiên quyến lữ.
Giáo chủ chịu mất mát lớn, nhìn hai vết thương mỏng manh trên mặt công tử thì mười phần áy náy.
Ban đêm thường xuyên mặt dán mặt làm nũng, cầm lòng không đậu dùng môi lưỡi liếm hôn hai đường sẹo kia.
Lúc tình cảm dạt dào còn ôm đầu công tử không chịu buông, nhẹ giọng thở dài: “Xin lỗi, về sau ta không dám nữa.”
Công tử bị sự buồn bã của mỹ nhân chọc khó chịu, bèn giơ tay rút đi quần áo người nọ, vùi đầu liếm láp núm vú trước ngực mỹ nhân, ma sát tới khi chỗ đó đỏ bừng đứng thẳng, rồi nhả ra đầu vú đã sưng trướng, phiếm nước xinh đẹp, vòng eo mỹ nhân hơi nhũn một chút, ngoan ngoãn nằm trong lòng công tử, ưỡn thân dâng lên một bên thịt mềm run run rẩy rẩy khác, chờ công tử cũng chơi cho ngực kia vừa hồng vừa sưng, mới tính là hoàn toàn rơi vào tình dục.
Đêm xuân một lần.
Hai người từ ấy đều nhường nhịn nhau một bước, chung sống rất hài hòa.
Chỉ là công tử có một bất mãn nho nhỏ.
Lúc uống rượu với giáo chủ trên giường thì đưa ra yêu cầu: “Ngươi có thể đổi hạ nhân về như hồi trước không?”
Ngày ngày phải đối diện với đám hạ nhân xấu dưa vẹo táo nứt, thật sự có chút khó khăn.
Giáo chủ vừa nghe, gương mặt ửng đỏ không giấu được thần sắc căng thẳng, ánh mắt sâu kín liếc nhìn công tử: “Ngươi muốn tìm người xinh đẹp đến hầu hạ à?”
“Cũng không cần, nom ổn ổn là được.” Công tử cười khẽ, “Thế nào, ngươi không yên tâm về ta sao?”
Giáo chủ im lặng.
Công tử im lặng theo, nhưng ý cười trên mặt không hề nhạt đi. Nhìn giáo chủ chậm rãi buông chén rượu, chậm rãi bò tới gần ôm công tử vào lòng, gối đầu lên vai công tử, buồn bã nói: “Tất nhiên ta yên tâm về ngươi, nhưng ta không yên tâm các nàng...”
Ngón tay giáo chủ sờ mặt công tử: “Ngươi tốt như vậy, nhỡ có kẻ không có mắt dám to gan câu dẫn ngươi thì biết làm sao đây?”
Công tử quả thực dở khóc dở cười, này chính là ví dụ điển hình nhất của câu “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” ư?
Những lời ấy hai người trò chuyện riêng tư còn được, chứ mà để lọt ra ngoài, công tử cũng tự cảm thấy thẹn với lòng, bởi vì hắn gánh không nổi cái danh tốt thế đâu.
Chẳng qua giáo chủ im lặng hồi lâu, rốt cuộc vẫn không cự tuyệt được.
Không tình nguyện bảo: “Nhưng nếu ngươi muốn đổi... vậy liền đổi đi.”
“Ồ? Ngươi hết lo lắng rồi à?”
“...”
“Thật không lo lắng nữa hả?” Công tử cười y, “Lỡ ta coi trọng ai khác? Hoặc ai khác câu dẫn ta?”
“... Ngươi câm miệng!” Giáo chủ tức giận ngẩng đầu nhìn công tử, “Khích ta nữa ta liền không cho ngươi đổi! Đời này chỉ có thể thấy duy nhất một người đẹp là ta!”
“Ha ha ha... ngươi đó...”
Ôn nhu ngoan ngoãn chẳng qua trong chốc lát, sau lại trở về là hoa độc hung ác bá đạo.
Chỉ khi đè người dưới thân, tận tình ức hiếp, mới có thể lần nữa hóa thành hồ nước xuân mềm như bông.
Đúng là đáng yêu.
【 Phiên ngoại ba 】
Tiết cuối hạ.
Sư muội tìm được phu quân, sắp thành hôn.
Công tử nhận thiệp mời, không thể không xuống núi một chuyến.
Ánh mắt giáo chủ sâu kín nhìn hắn: “Ngươi đi đi, ta sẽ không theo, phỏng chừng sư muội của ngươi không muốn gặp ta đâu.”
“Ngươi yên tâm để ta một mình xuống núi?”
Giáo chủ im lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm công tử càng thêm u oán.
Công tử: “Chi bằng ngươi cũng đi đi.”
Giáo chủ quyết đoán cự tuyệt: “Tránh cho sư muội ngươi cảm thấy ngột ngạt.”
Y rút trâm ngọc, tóc đen tản ra, lên giường liền mềm mại ghé vào ngực công tử: “Chỉ là ta có chút luyến tiếc ngươi, tham gia xong hôn sự của sư muội, ngươi hãy trở về sớm tí nhé.”
“Ngươi thật sự yên tâm đấy à?”
Giáo chủ tức giận: “Tên khốn này! Sao cứ luôn thích lấy mấy lời đó khích ta? Muốn ta một hai trói gô ngươi trên giường, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng dung ngươi mới vui vẻ đúng không?”
Công tử cười to: “Tất nhiên không phải.”
Ấy chỉ là trò vui mới phát hiện gần đây thôi.
Nhìn giáo chủ cau mày, bộ dáng không tình nguyện âm thầm rối rắm, liền đặc biệt buồn cười.
Có điều lời này không thể nói ra được.
...
【 Phiên ngoại bốn 】
Hôm sau công tử xuống núi một mình.
Nhà mẹ đẻ của sư muội ngụ tại Bái Nguyệt sơn trang.
Hắn đi chuyến này đường xá xa xôi, cộng thêm nghi lễ thành hôn phức tạp rườm rà, trọ lại cũng tầm non nửa tháng.
Tiệc cưới kết thúc, sư muội còn giữ hắn thêm mấy ngày.
Sơn trang có rất nhiều khách khứa lưu trú, ban đêm nhân sĩ giang hồ thường hay luận bàn hoặc ngâm gió ngâm trăng với nhau.
Rất náo nhiệt.
Chờ lúc trở về phòng, vừa mở cửa ra đã cảm giác có người đến gần, công tử vươn tay ôm đối phương vào lòng.
Nháy mắt tiếp theo liền bế người đi tới giường.
Khi đặt người xuống giường, giáo chủ còn bám dính chẳng chịu buông tay, dán lấy cổ công tử thấp giọng nỉ non: “Ta nhớ ngươi muốn điên rồi...”
Một tiếng thì thầm này, tình ý mãnh liệt.
Công tử nghe xong lồng ngực nóng lên, chưa kịp cảm động lại đột nhiên bị giáo chủ đẩy ra.
Chất vấn: “Lúc ngươi mở cửa đâu có thấy rõ người đến là ai! Mà sao dám ôm?!”
Công tử: “...”
Đừng có xem thường ta như vậy chứ?
Giáo chủ: “Không sợ là đối tượng mai phục trả thù à? Hay ngươi tại căn phòng này đã giở trò với kẻ nào khác...”
Công tử vội vàng cắt lời: “Ngươi trốn trong tối quan sát ta cả đêm, nếu ta không phát hiện thì thật sự đáng chết.”
Giáo chủ: “Thế ngươi biết rõ là ta, sao còn không nhanh tới gặp?”
Công tử: “...”
Hắn đâu thể không biết xấu hổ nói rằng bộ dáng lén lút của ngươi rất thú vị ha?
Mặc kệ ra sao, tức phụ ngang ngược vô lý chính là đạo lý lớn nhất.
Công tử ôm người vào ngực ôn nhu khuyên nhủ, chỉ chốc lát mỹ nhân liền trở về mềm mại, ngoan ngoãn ăn vạ trong lòng hắn nói hết tâm sự. Lời nói không đủ biểu đạt tình yêu đầy tràn, thậm chí chủ động cởi bỏ quần áo, nắm tay công tử áp lên ngực mình, đưa hai viên thịt ngứa ngáy đứng thẳng vào tay công tử. Bị ngón tay kia kẹp xoa đùa bỡn, toàn thân nhiễm một tầng hồng nhạt, đỏ khóe mắt thấp giọng cảm thán: “Ta thấy mình sẽ biến thành kẻ điên sớm thôi...”
Y lắc mông ưỡn ngực hóa mềm mại dâm đãng trong lòng công tử, miệng tràn ra tiếng rên rỉ mơ hồ: “A... Ngươi không ở bên ta... Ưm... Mỗi ngày ta đều rất nhớ ngươi...”
“Nhớ cái gì của ta?” Thanh âm công tử trầm thấp.
Hạ tay cởi bỏ quần lót giáo chủ, phát hiện nơi riêng tư của mỹ nhân đã ướt sũng một mảnh.
“Nhớ cả người ngươi...” Giáo chủ ngồi dậy, dạng hai chân, dùng hậu huyệt khép mở dính nhớp cọ cọ dưới háng công tử, đáng tiếc vẫn cách một lớp vải vóc, y tẩm ướt luôn quần lót công tử, dâm vật hai người cách quần áo trơn ẩm ma sát lẫn nhau, kích thích toàn bộ hạ thân và sau eo đều hư nhuyễn tê dại, giáo chủ kích động sắp khóc thút thít, mềm mại kêu to: “Tiêu ca ca...”
Lúc y động tình khó nhịn liền phá lệ trở nên rất đáng yêu, tiếng kêu trong mơ hồ mê sảng quả thực khiến nhân tâm say mê.
Công tử xoay người áp đảo đối phương trên giường, nhìn giáo chủ tựa đóa hoa phóng túng diễm lệ lay động run rẩy, thò tay muốn được yêu thương nhiều hơn nữa. Công tử ôn nhu hôn thái dương người nọ, thả vật dưới háng ra, đặt trước huyệt khẩu cơ khát dính ướt, mới đi vào đã bị hung hăng xoắn lấy.
Giáo chủ nhấc chân gắt gao quấn chặt vòng eo người đàn ông, khóc ngâm: “Tiêu ca ca... ca ca... mau cho ta...” Y hiếm khi kích động như vậy, lần khóc lóc không ngừng rồi phát dâm lúc trước là do bọn họ vừa làm hòa xong.
Bấy giờ chỉ chia xa mấy tháng mà đã ép người ra nông nổi này.
Chẳng khác gì cá không thể rời nước dù trong chốc lát, quẫy đuôi muốn nhảy về hồ.
Công tử vỗ mông thịt giáo chủ muốn y thả lỏng, mỹ nhân dưới thân quả nhiên ngoan ngoãn nghe lời, khống chế hậu huyệt từng chút từng chút nuốt vật cứng thô dài tiến vào, để nó mặc sức va chạm lăn lộn chính mình.
Lồng ngực lại trướng phồng nóng lên chua xót vì tình yêu mãnh liệt.
Sao y có thể thích người này đến thế?
Thích tới mức hận không thể xoa nát bản thân, dung nhập vào xương máu của đối phương!
Thích tới mức một ngày không gặp liền nhung nhớ như si như cuồng!
Y thích tới sắp phát bệnh...
Trong khi điên đảo va chạm, giáo chủ ôm lấy cổ công tử, lệ rơi đầy mặt: “A... Ta thấy mình thực sự... Ư, sắp thành kẻ điên, ưm a...”
Công tử bế người lên, giữ trong ngực mạnh bạo thao lộng, đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn chăm chú giáo chủ nhíu mày rơi nước mắt, nhẹ nhàng liếm hôn cái cằm ướt đẫm của người nọ.
Chọc cho giáo chủ càng khóc nức nở: “A không, không được chê ta... Hưm, đừng, đừng không cần... ta... A...”
“Ta không chê ngươi, càng sẽ không không cần ngươi.”
“Ư a...”
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.