Khanh Khanh Của Tôi

Chương 75: Anh bệnh cũng không nhẹ

Xuyên Lan

30/12/2021

Trong một góc rất kín đáo của hội trường, bởi vì hai nhân vật chiếm hết mũi nhọn trở thành tâm điểm của cơn bão, máy quay chính thức ghi lại rất sắc nét, một số khán giả lén mang di động cũng không kìm được mà mở camera ra, trước tiên chụp đăng lên Weibo, còn không quên bật định vị, đi kèm với đó là một chuỗi tiếng hò hét điên cuồng mất khả năng ngôn ngữ.

Nhiệt độ của bài đăng làm sáng tỏ bên Hoắc thị official weibo vẫn đang tăng vọt, bên này đã có tin tức mới bùng nổ.

Những người đăng video vừa tận mắt chứng kiến Hoắc tổng và phu nhân thân mật không coi ai ra gì tại hiện trường, vừa tận hưởng số bình luận tăng cao. Rất nhiều account marketing lập tức sán lại, chọn lấy video có góc nhìn tốt nhất, một giây sau đã đẩy lên “phổ biến”.

Quần chúng ăn dưa đều chịu bạo kích, nhất là nhóm anti-fan Ngôn Khanh, trong lúc nhất thời bị sự thật bóp cho không thở nổi.

“Ai mẹ nó nói Hoắc tổng bị hủy dung??? Lăn ra đây tẩn cho một trận!”

“Thế này mà kêu khuyết tật? Phế rồi? Bị huỷ hoại đến nỗi chỉ còn lại tiền? Mở to mắt ra nhìn xem có nam minh tinh nào ở hiện trường có thể so được một cọng lông mi với anh ấy!”

“Má, phục. Người đàn ông dịu dàng đứng ở cửa chờ vợ, với đại ma vương âm trầm trong video Hoắc thị ký hợp đồng là cùng một người á hả??? Đối mặt với tiền và đối mặt với vợ sao khác biệt lớn vậy!”

“Có thể lý giải, bởi vì Hoắc tổng nói, kiếm tiền chỉ là để mua kim cương cho vợ thôi…”

“Chờ chút, trọng điểm là, đây hoàn toàn không giống muốn ly hôn!”

Trước ngày hôm nay, cư dân mạng xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, ngay cả hợp đồng ly hôn cũng nghĩ xong giúp Ngôn Khanh rồi, chỉ sôi nổi ngồi chờ sự kiện lớn công bố, xem cô – người làm thế thân, một Hoắc phu nhân plastic – sẽ có kết cục như thế nào.

Thực tế là kết quả hoàn toàn sai lệch so với dự đoán đã bị đập tan từng cái một, không cái nào giống trong tưởng tượng.

Hoắc tổng chẳng những không phá sản, toàn bộ Hoắc thị còn bành trướng mạnh mẽ hơn, căn bản không ai có thể cạnh tranh nổi.

Đừng nói gì đến hủy dung, hiện tại người ta đang đứng ở kia, thật mẹ nó hàng tỉ ngôi sao cũng không theo kịp.

Ly hôn? Nhìn người ta gắn bó keo sơn thế kia, đến đôi bạn trẻ mới vừa chìm vào tình yêu cuồng nhiệt cũng không biến toàn bộ hội trường thành màu hồng phấn ngọt ngào độ này.

Bị @ đến hỏng, “Hôm nay vợ chồng thâm tình ly hôn chưa” không thể không ra mặt đăng hai thứ lên Weibo.

“Không ly hôn!!!”

“Nếu Hoắc Vân Thâm là chồng mấy người, mấy người nguyện ý ly hôn? Hiện tại điều duy nhất dẫn đến ly hôn là trông cậy vào Ngôn Khanh có thể tỉnh ngộ, có cốt khí, đừng cả đời làm thế thân cho người yêu cũ Vân Khanh của người ta!”

Nhóm anti-fan tự cứu chữa cho mình nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được điểm kéo dài tính mạng, cắn “thế thân” đến chết không bỏ, bám riết không tha đưa # Ngôn Khanh có cốt khí đừng làm thế thân # lên thẳng hot search.

Trên Weibo hừng hực khí thế là vậy, nhưng ở hiện trường không có ai rảnh để ý.

Tất cả sự chú ý của mọi người đều dồn vào hai người tự phát ra ánh sáng nhu hoà trên mình.

Cánh tay Hoắc Vân Thâm bảo vệ phía sau Ngôn Khanh, che đi khoảng lưng trắng tuyết loã lồ. Tầm mắt anh xẹt qua ánh nhìn nóng bỏng chăm chú của toàn bộ khán giả, trong mắt lộ ra hàn ý.

Anh hoàn toàn không cảm thấy những người này đang nhìn anh, một lòng một dạ nhận định đều đang nhìn chằm chằm vợ anh.

Để phù hợp với kiểu váy, hôm nay Ngôn Khanh làm tóc đơn giản tao nhã, chỉ dùng cây trâm ngọc quấn lên, lười biếng tùy tính, vừa vặn tiện cho Hoắc tổng.

Anh khẽ giơ tay lên, nắm phần cuối của cây trâm rồi rút ra.

Mái tóc dài đen nhánh thơm phức tức khắc mềm mại rủ xuống đầu vai Ngôn Khanh, cũng lướt qua cánh tay anh, che chắn làn da mịn màng như sứ.

Những thứ thuộc về anh đều đã giấu kín, Hoắc Vân Thâm mới thu liễm tính công kích, thò người ra hôn lên trán Ngôn Khanh, ôm cô, nghiêng đầu ý bảo đi theo đám người phía sau anh.

Đều là người phụ trách chương trình, đang sợ hãi mà chờ đợi anh phân phó.

Trong đầu óc thông minh lập tức hiểu được ý Hoắc tổng, gọi điện thoại thông báo cho bên giám sát hiện trường, chùm tia sáng ngay sau đó di chuyển, lối ra vào trong lúc nhất thời chìm vào bóng tối.

Hoắc Vân Thâm rũ mắt.

Bống tối có thể che giấu sự bất tiện trong đi lại của anh.

Anh tới đón Khanh Khanh, không muốn để nhiều người nhìn thấy anh khuyết tật, cho dù chỉ là tạm thời, rất mau chóng khôi phục, thế cũng không được, không tốt cho Khanh Khanh.

Anh muốn dùng dáng vẻ xứng đôi nhất đứng bên cạnh Khanh Khanh.

Khi ánh mắt người xem bị chuyển hướng, Hoắc Vân Thâm ôm lấy Ngôn Khanh rời đi, con đường duy nhất dẫn đến phòng chờ đã được dọn dẹp từ trước, mọi người cũng thức thời mà rút lui.



Mẫn Kính ở bên ngoài, đưa nạng lên.

Hoắc Vân Thâm mím môi, không lập tức nhận. Ngôn Khanh kịp thời ngăn cản: “Mẫn Kính, tôi dìu anh ấy.”

Con đường trống vắng, xa xa có tiếng hát truyền đến, Ngôn Khanh dìu Hoắc Vân Thâm đi rất chậm, tay đan tay, vuốt ve lòng bàn tay.

Cô nhẹ giọng nói: “Thâm Thâm, về sau không được nói mất mặt gì đó, dùng nạng cũng không sao, ai nhìn thấy cũng không sao cả, anh không cần để ý như vậy.”

Nói đến chỗ đau, cho dù anh không khoẻ, bị thương nghiêm trọng hơn, chỉ cần anh ở đây, cô cam nguyện dâng lên ông trời tất cả cảm kích.

Hoắc Vân Thâm lắc đầu: “Anh để ý.”

Sườn mặt anh sắc bén, rất bướng bỉnh mà kiên trì.

Ngôn Khanh hoảng hốt cảm thấy mình nắm trong tay, không phải Hoắc tiên sinh khuấy động gió mưa hiện giờ, mà là thiếu niên mẫn cảm yếu ớt, lại kiên cường không biểu hiện tự ti ra bên ngoài khi còn đi học.

Trong lòng cô đau nhói, không ép buộc anh, ôm chặt anh hơn, cười tủm tỉm nói: “Dừng lại một chút, em có chuyện phải làm.”

Hoắc Vân Thâm nhìn cô.

Cô nhón chân, trịnh trọng hôn bên môi anh một cái, lưu lại dấu son nhàn nhạt, giọng nói ngọt ngào: “Trước tiên đóng dấu cho Hoắc tiên sinh nhà em một cái, buổi tối đòi về, còn có thể đổi một đống xương sườn, để anh khoẻ sớm một chút.”

Vào phòng nghỉ, Hoắc Vân Thâm không để đám người lộn xộn đi vào, khép cửa giúp vợ tô thêm son môi. Sau khi toàn thể khách mời hát xong, còn phải ghi hình công bố xếp hạng.

Anh dùng đầu ngón tay dính son, mới vừa tiếp xúc với đôi môi mềm mại của cô thì tấm ván cửa chưa đóng đột nhiên chuyển động.

Ánh mắt Hoắc Vân Thâm chuyển lạnh, ngước mắt nhìn qua, đồng tử không khỏi co rút.

Không có ai.

Theo khe hở hẹp, thật ra có một đầu nhỏ lông xù chui vào, đôi mắt lưu li tròn xoe, hé miệng, mềm mại “meo” một tiếng với Ngôn Khanh.

Toàn thân cảnh giác của Hoắc Vân Thâm chớp mắt bùng nổ, địch ý nhìn chằm chằm nó.

Mèo con thử hai bước, lá gan lớn hơn chen cả người vào, xác định mục tiêu ngẩng đầu về phía Ngôn Khanh, kêu thêm một tiếng nữa lớn hơn, âm thanh non nớt mà ngoan ngoãn.

Ngôn Khanh ngơ ngẩn đối diện với nó.

Hình dáng nho nhỏ chồng lên hình ảnh sâu thẳm trong ký ức cô. Năm ấy vào đại học, cô đã cứu một con mèo nhỏ sắp hấp hối ngoài sân trường, đưa nó đi xem bệnh uống thuốc, rồi ôm về nhà tỉ mỉ điều dưỡng, cho đến khi nó có thể tung tăng nhảy nhót, mỗi ngày dính lấy cô. Nhưng từ khi nó bắt đầu vào nhà ở, tâm trạng Hoắc Vân Thâm chưa từng tốt lên.

Ý thức lãnh địa của anh quá mạnh mẽ, thứ có được quá ít.

Cho nên khi gặp được kẻ xâm lấn, mặc dù đối phương chỉ là một động vật nhỏ cũng làm anh khó chịu.

Ngôn Khanh nhớ tới buổi tối gặp lại, cô bị Hoắc Vân Thâm đè ở trên giường trong nhà cũ, anh thống khổ vạn phần nói rằng, mèo và anh cùng nhau đợi ba năm, rồi nó đi trước, anh còn lo lắng mèo sẽ tìm được cô sớm hơn, muốn đuổi theo nó.

Mèo con loạng choạng đi đến bên chân Ngôn Khanh, móng vuốt nhỏ chạm chạm vào cô, mềm mại kêu meo meo.

Ngôn Khanh bế lên, yêu quý sờ đầu nó.

Thật sự giống…

Nhiệt độ toàn thên Hoắc Vân Thâm hạ xuống, quay mặt đi, tay âm thầm nắm chặt.

Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, kinh sợ gõ cửa: “Rất xin lỗi, tôi là giám sát chương trình bên cạnh, con mèo trong nhà hình như bị lạc vào đây…”

Ngôn Khanh nói: “Vào đi, nó ở chỗ này.”

Nữ sinh chắp tay trước ngực: “Xin lỗi xin lỗi, quấy rầy cô, nó vốn là mèo lạc, được mọi người nhặt về nuôi, bình thường nuôi tốt, nên lá gan cũng lớn, luôn đi khắp nơi chạy loạn.”

Ngôn Khanh cười cười, dán mặt dán lên đầu mèo con: “Không có việc gì, rất đáng yêu.”

Sắc mặt Hoắc Vân Thâm có chút ảm đạm, anh bám lấy mép bàn, nắm lấy ngón tay phát đau, chuẩn bị sẵn sàng Khanh Khanh muốn mang nó về nhà nuôi.



Vì sao… nhất định phải tới đoạt với anh.

Trước kia chịu đựng nó, cũng an táng cho nó thật tốt, còn chưa đủ sao, anh vừa mới bắt đầu đoạt được hạnh phúc, lại tới quấn lấy cô, phân tán sự chú ý của cô.

Anh không đòi hỏi gì khác, đau khổ nhiều hay ít cũng không là gì, chỉ muốn có mình cô, không muốn chia sẻ với bất cứ thứ gì đang sống.

Ngôn Khanh đứng lên, nâng mèo nhỏ đưa cho nữ sinh, cuối cùng còn chọt chọt lỗ tai nó.

“Nếu nó thích hoàn cảnh nơi này, thì cho nó ở lại, nếu không thích, tìm người đáng tin cậy nhận nuôi đi, về sau phí nuôi dưỡng tôi sẽ bỏ ra.”

“A?” Nữ sinh giật mình, “Cô thích nó? Vậy cô có thể mang nó đi.”

Ngôn Khanh lắc đầu: “Không được, trong nhà còn có đứa lớn cần dỗ dành, không rảnh lo cho nó, nó sống tốt là được.”

Nữ sinh mang mèo con rời đi, mèo con còn lưu luyến quay đầu kêu, Ngôn Khanh vẫy vẫy tay với nó, gửi WeChat dặn dò Lâm Uyển sắp xếp người chăm sóc mèo, rồi xoay người nhìn Hoắc Vân Thâm.

Hoắc Vân Thâm cứng đờ hỏi: “Không cần nó sao?”

Ngôn Khanh chớp mắt với anh, biết rõ cố hỏi: “Anh muốn cho em nuôi à? Vậy còn kịp — giờ em đi gọi cô ấy —”

Hoắc Vân Thâm quên cả chân bị thương, vội vàng muốn giữ cô lại, lảo đảo một cái, môi hơi trắng bệch.

Ngôn Khanh sợ tới mức chạy nhanh tới, vòng lấy eo anh: “Không cần nó, chỉ cần anh.”

“Đứa lớn trong nhà còn khó dỗ như vậy, em làm sao chăm sóc cho người khác được.” Cô oán trách, “Anh nhìn anh này, chân bị thương cũng chẳng thèm để ý, lộn xộn cái gì.”

Hoắc Vân Thâm nhắm mắt lại, cúi người ôm chặt cô.

Bệnh trên đùi anh không nặng.

Bệnh trong lòng mới nặng.

Nặng đến mức muốn tranh giành tình cảm với cún con mèo con, không hề tiến bộ, ngây thơ đến buồn cười.

Nhưng anh đã rất cố gắng, mà vẫn không thể chịu đựng được.

Ngôn Khanh trấn an vỗ về anh, chỉ tay lên trời thề: “Đừng khẩn trương, trong nhà chỉ có một bảo bối là anh.”

Trước kia cô còn chưa đủ hiểu tâm tư Hoắc Vân Thâm, không biết mèo con lại khiến anh bất an như vậy, hiện giờ đã hiểu, cô không muốn làm anh cảm thấy mất mát.

Nhớ trước đây, khi ký ức còn hỗn loạn, cô cho rằng mình mang thai, hưng phấn những vài ngày, giờ ngẫm lại, nếu thực sự có con nhỏ, không biết Hoắc Vân Thâm sẽ bỏ bản thân vào hoàn cảnh “bị vứt bỏ” như thế nào.

Cũng giống như không chịu sử dụng nạng.

Dù anh quyền cao chức trọng đến đâu, trong xương cốt vẫn hèn mọn khao khát cô, không phải không tin cô yêu mình, mà là không tin chính anh có thể an tâm có được cô.

Cho nên không cho phép không xứng, không cho phép bị chia sẻ.

Hoắc Vân Thâm thấp giọng nói: “Khanh Khanh, đừng chê anh phiền.”

Mũi Ngôn Khanh đau xót: “Không chê.”

Anh nhận được lời khẳng định, thả lỏng hơn rất nhiều, lại tranh thủ cho bản thân: “Anh không khó dỗ…”

Ngôn Khanh cười: “Ừm — cho dù khó dỗ thế nào, chỉ cần hôn anh là tốt rồi đúng không?”

Hoắc Vân Thâm nghe giọng điệu như dỗ trẻ nhỏ của cô, đuôi mắt cũng cong, nói có sách mách có chứng giải thích: “Thật ra anh cũng thích mèo, nhưng chỉ có một con.”

Ngôn Khanh nhất thời không kịp phản ứng: “Ở đâu?”

Khói mù trong mắt anh rút đi, lấp đầy bởi sự vui mừng: “Ở đây.”

Ngôn Khanh ngạc nhiên nhìn anh.

Tay anh đặt sau gáy cô, khàn khàn trả lời: “Mèo Khanh Khanh của anh, độc nhất vô nhị.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khanh Khanh Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook