Chương 76: Sau gió tuyết, em và anh bạc đầu
Xuyên Lan
30/12/2021
Kết thúc buổi ghi hình hiện tại của 《Hàng đêm sênh ca》, toàn thể khách mời ngồi xung quanh trên sân khấu công bố thứ hạng cuộc
thi. Ngôn Khanh vững vàng đứng nhất, các ca sĩ thi đấu cùng cô chỉ có
thán phục.
Ngược lại không có ai lo lắng rằng thành tích của cô tốt như vậy là nhờ sự xuất hiện của Hoắc tổng. Hoắc Vân Thâm rất cẩn thận, chờ đến lúc ban giám khảo bỏ phiếu xong mới lộ diện, chính là vì cho Ngôn Khanh sự đánh giá công bằng nhất.
Giọng hát của Khanh Khanh, chưa bao giờ cần thêm bất kỳ nhân tố nào khác.
Tổng đạo diễn 《Hàng đêm sênh ca》 cũng liên tục gật đầu với Ngôn Khanh, nhỏ giọng nghị luận với Tổng giám đốc âm nhạc bên cạnh: “Ban đầu mời Ngôn Khanh, có hơn phân nửa là nhìn trúng mức độ tạo đề tài của cô ấy, chứ không quá chờ mong về khả năng ca hát tốt, không ngờ đó…”
Tổng giám đốc cười than: “Không phải sao, chỉ riêng chất giọng này của cô ấy, không tìm được người thứ hai trong giới, âm điệu không có gì phải chỉnh sửa, nó vừa linh hoạt vừa kỳ ảo lại còn trong trẻo, cao mà hơi khàn khàn, vừa vặn gia tăng hơi ấm cho cái kiểu không dính khói lửa phàm tục như thế này, mà còn biết viết lời viết nhạc.《Đom đóm》 lần trước vừa ngọt vừa bắt tai, một phát giành được vị trí quán quân của nhiều bảng xếp hạng khác nhau, tuyệt.”
“Cô ấy là người duy nhất có thể trở thành một ca sĩ thực thụ thông qua thân phận minh tinh lưu lượng, và không chỉ thế thôi đâu,” Đạo diễn châm thuốc, “khí chất ngoại hình cũng đặc biệt, mấy gương mặt bị thổi phồng trên màn ảnh, tôi thấy chẳng ai xinh đẹp bằng cô ấy, khó trách Hoắc tổng thích.”
“Nhưng mà kể cũng tiếc, có thể được Hoắc Vân Thâm lạnh tim lạnh phổi để ý, kết quả lại chỉ là thế thân…”
Thời điểm bọn họ lén nói thầm với nhau, quá trình ghi hình đã kết thúc. “Thế thân” Ngôn Khanh đứng dậy khỏi ghế dựa trên sân khấu, giày cao gót vài bước đã tới bên cạnh Hoắc Vân Thâm đang chờ cô.
Trong tay Hoắc tổng cầm áo khoác, đường cong ngón tay thon dài mà rõ ràng, làn da trắng lạnh nổi bật trên lớp cashmere sẫm màu, tự phụ lịch sự tao nhã, thu liễm uy thế của anh, khiến bầu không khí tại hiện trường không như đi trên băng mỏng.
Nhưng trước mặt vị này, ai cũng cụp mi rũ mắt, hô hấp chậm lại.
Áo khoác giơ lên, bao bọc lấy Ngôn Khanh.
Hoắc Vân Thâm ôm vợ rời đi trước, Mẫn Kính cùng mấy trợ thủ đúng lúc tiến vào, trong tay cầm theo các túi quà sang trọng, phát cho ekip chương trình và khách mời mỗi người một phần.
Trợ lý Mẫn nở nụ cười: “Mọi người đều là đồng nghiệp của phu nhân, đây là chút tấm lòng từ Hoắc thị, mong vui lòng nhận cho.”
Chút tấm lòng?
Có người chờ không kịp mở ra túi xem, trừng mắt như muốn lòi cả con ngươi ra. Ở đây ai mà không có vài món trang phục đắt tiền, nhưng vẫn vô cùng ngạc nhiên trước thứ mình nhận được.
Anh tuỳ ý đưa ra mấy chục túi hàng trị giá sáu bảy con số, mà chỉ là đồng nghiệp đơn thuần thôi.
E là Hoắc tổng muốn nâng Ngôn Khanh lên tận trời.
Không khí phòng thu náo nhiệt, Hoắc Vân Thâm kéo tay Ngôn Khanh lên xe. Trên đường về, tin nhắn của Lâm Uyển liên tiếp nhảy ra.
Bộ phim cổ trang có 《Thanh ti》 làm ca khúc kết thúc sẽ online vào đêm nay. Cao trào cứ thay nhau nổi lên khi phát sóng, 《Thanh ti》 cũng làm nhạc đệm xuất hiện nhiều lần trong ba tập đầu, phối hợp hoàn hảo với cốt truyện, thu về cho Ngôn Khanh lượng lớn fan hâm mộ.
Cũng rất tình cờ, trò chơi trực tuyến có Ngôn Khanh làm đại ngôn cũng phát hành MV chính thức gần như cùng lúc. “Nữ thần cổ trang” lúc trước bị nghi ngờ, lấy động thái hình ảnh trên tất cả các phương diện không có điểm nào là giả, cộng với 《Thanh ti》, giọng hát và giai điệu hoà trộn lẫn nhau, đã khẳng định được thực lực.
“Nữ thần cổ trang” thật sự có phần bất công, quả thực bôi nhọ tài hoa Khanh Bảo, các fan nhiệt huyết mênh mông, đồng thời đẩy “Nữ thần cổ trang” lên hot search.
Cho dù dựa vào nhan sắc hay giọng ca, xin lỗi chứ Khanh Khanh của bọn tôi chính là đỉnh núi mà người phàm không nhìn lên không nổi.
Nhưng so với những thứ này, cảnh cuối cùng của MV mới chính là thứ tiêm máu gà cho cư dân mạng.
Ảo ảnh tướng quân khoác áo giáp, hình ảnh chỉ ngắn ngủn vài giây, nhưng mà —
Đó căn bản chính là Hoắc Vân Thâm đi!
Nhóm anti-fan bận rộn nổi điên # Ngôn Khanh có cốt khí đừng làm thế thân #, một giây đã xuất động dẫn dắt hướng gió, trào phúng fans Ngôn Khanh nằm mơ rồi là mắt bị mù, Hoắc Vân Thâm có thân phận gì, sao có thể tham gia đóng MV?!
Trên xe, Ngôn Khanh khiếp sợ dừng tại hình ảnh đó, chỉ cho Hoắc Vân Thâm xem: “Công ty game dám lộ sườn mặt anh!”
Hoắc Vân Thâm cười như không cười nhìn cô.
Ngôn Khanh chợt hiểu: “Anh bày mưu đặt kế?!”
“Không coi là vậy, họ tới hỏi, chẳng qua anh không từ chối.”
Nghe giọng điệu này còn cảm thấy bình tĩnh đến lạnh lùng, trên thực tế ánh sáng trong mắt đã lóe thành pháo hoa.
Ngôn Khanh nhịn cười, túm ống tay áo anh: “Nhưng là Hoắc tiên sinh, nên rất nhiều người không tin là anh.”
Hoắc Vân Thâm nhíu mày, vòng tay ôm Ngôn Khanh vào trong lòng, đặt di động trước mắt cô, môi áp vào vành tai mềm mại: “Hoắc tiên sinh có chứng cứ.”
Anh mở album ra, Ngôn Khanh mới kinh ngạc phát hiện trong di động anh tất cả đều là ảnh chụp của cô.
Lướt nhiều trang về phía trước, hình ảnh dừng ở chạng vạng ngày ấy mặc cổ trang.
Vậy mà anh lại dặn dò tổ đạo diễn chụp thật nhiều ảnh tại hiện trường lúc đó, góc độ nào cũng có.
Ngôn Khanh cho rằng anh muốn chọn mấy tấm rồi đăng trên tài khoản lớn nhiều lượt theo dõi, không ngờ Hoắc Vân Thâm lại đăng nhập vào tài khoản nhỏ trước kia theo đuổi ngôi sao, thuần thục tạo đề tài, đăng cả ô vuông 9 tấm ảnh.
Ảnh của anh luôn gần và rõ ràng, rất nhiều hành trình riêng tư cũng được chụp lại, fans trong giới vẫn luôn hoài nghi anh là nhân viên công tác bên cạnh Ngôn Khanh, thậm chí còn có tin nhắn mắng anh lấy việc công mưu đồ việc tư.
Hôm nay những tấm hình này tung ra, hung hăng đánh vào suy đoán của mọi người, không cần dựa vào sườn mặt để so sánh, trực tiếp lấy tấm ảnh có độ nét cao.
Có vẻ chính là Hoắc Vân Thâm bình thường mặt lạnh như Diêm Vương không sai!
Tài khoản theo đuổi ngôi sao nhất thời bị bao vây.
Ngôn Khanh nín thở, luôn cảm thấy chuyện này không thể yên: “Thâm Thâm, đến tột cùng anh muốn làm gì.”
Ngực Hoắc Vân Thâm dán vào sống lưng mỏng manh của cô, hoàn toàn giam cầm thân thể mảnh khảnh, anh thấp giọng cười: “Nào, cho bé con xem trò vui.”
Anh chuyển sang tài khoản lớn có chứng thực, tìm kiếm tài khoản nhỏ vừa mới tung ảnh, ấn chia sẻ.
Trong khung văn bản, anh đưa vào mấy chữ cực kỳ đơn giản —
“Tài khoản theo đuổi ngôi sao của tôi.”
Tài khoản này khá nổi tiếng, từ trước đến nay luôn kín miệng. Từng có một đám người mắng chửi nguyền rủa, truy tìm thân phận thật sự, còn trào phúng bài đăng đầu tiên trên Weibo “Đây là vợ tôi” của anh…
Hoắc Vân Thâm nói, chính là anh.
Cả đêm không đếm được bao nhiêu người muốn ngủ cũng không yên, bao gồm cả đoàn đội phim cổ trang, từng người từng người muốn cắn nát khăn tay.
Họ là nhà sản xuất lớn, nổi tiếng, vốn tưởng có thể ôm đồm hot search, chiếm hết nổi bật, nhưng Hoắc tổng vừa xuất mã, cả đám bọn họ đều là cặn bã, chỉ sau vài giây đến quần lót cũng không còn. Song vì Hoắc phu nhân hát bài hát của họ, họ cũng có thứ để cọ nhiệt.
Vấn đề đáng sợ đó là, từ đạo diễn cho đến nhân viên 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》 đều là fan Ngôn Khanh. Lúc trước một đống người hùng hùng hổ hổ chạy tới phía dưới bài đăng “Đây là vợ tôi” của Hoắc tổng xem náo nhiệt, trăm miệng một lời nói —
“Lăn lăn lăn, Khanh Bảo là vợ tôi.”
Muốn chết không cơ chứ.
Ngôn Khanh vươn tay che màn hình điện thoại của Hoắc Vân Thâm, quay đầu hôn anh, lẳng lặng nói: “Thâm Thâm, anh đặt mình quá thấp.”
Người đàn ông phía sau cô có toàn bộ Hoắc thị, mà Hoắc thị sau khi được anh tiếp quản, tác phong cũng giống như anh, từ trước đến nay đều lạnh lùng uy nghiêm, cho dù là trường hợp gì, cũng sát phạt quả quyết, không nể nhân tình.
Anh cũng luôn là một sự tồn tại cao không thể phàn nàn trong dư luận.
Nhưng hiện tại…
Anh dùng chính tay mình ôm cô, nâng cô lên đám mây, còn bản thân lại hận không thể đứng ở khe rãnh.
Giọng Hoắc Vân Thâm nặng nề: “Em cảm thấy anh thấp, là bởi vì em không nhìn thế giới ở phía trên, em nhìn anh.”
Nhiều thứ chói lọi phồn hoa không hấp dẫn được cô, thứ đầu tiên cô nghĩ đến, là cúi đầu đau lòng vuốt ve anh.
Cô bé ngốc nghếch của anh.
Ngôn Khanh ở trong lòng anh xoay ngang xoay ngửa đổi hướng, đối mặt với anh nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tầm mắt em rất nhỏ, nhìn không tới thế giới bao la, chỉ thấy được một người.”
Hoắc Vân Thâm đắc ý lẩm bẩm: “Vậy khi nào vợ cho anh thân phận chính thức, anh không phải là cặn bã tìm người thế thân.”
Ngôn Khanh nhớ trên mạng từng mắng anh “tra nam”, bật cười mà xoa xoa mặt anh, cố ý thừa nước đục thả câu: “Còn phải xem biểu hiện của anh.”
***
Tin nóng chồng chất thành núi trong buổi tối nay, có một cái mặc dù lúc ấy chưa được chú ý nhiều, nhưng sau hai tuần đã bị lật lại, trở thành căn cứ hò hét của đám “chanh tinh”.
Weibo đó rất bình thường, là blog của một nữ minh tinh có trăm vạn fans.
Bên trong là ảnh bộ váy dài màu trà Ngôn Khanh mặc khi ghi hình, cùng với nguyên bộ trang sức. Lúc ấy đề tài quá nhiều, đại bộ phận mọi người chỉ vội vàng lướt qua, đơn giản thấy đẹp chứ không rảnh nhìn kỹ, nhưng mà tình huống là —
Đây là chiếc váy của một thương hiệu cao cấp, giá cả được định ra tới tám con số.
Phía sau trang sức thì có quá nhiều số không, không cẩn thận là loé cho mờ mắt.
Chủ blog còn đặc biệt viết một lưu ý nho nhỏ, theo thông lệ bán hàng của hai thương hiệu, đây đều là tài sản riêng của Ngôn Khanh.
Các nữ minh tinh khác thậm chí còn phải liên hệ nhà tài trợ khắp nơi để mượn lễ phục lên thảm đỏ, Ngôn Khanh thì ngược lại, tùy tiện ghi hình cho một tập của chương trình, đã mặc cái có giá cao ngất trời.
Đám anti-fan quả thực muốn chết vì bị chọc giận.
Điều tồi tệ nhất không phải là phu nhân nhà giàu Ngôn Khanh xa hoa đến mức nào, mà chính là nguyên nhân khiến Weibo này bị đào ra.
Hai nhãn hiệu cao cấp hàng đầu, một cái công bố Ngôn Khanh là đại sứ thương hiệu, một cái sau khi thổi một đợt thải hồng thí cho Ngôn Khanh, thì công bố cô là người phát ngôn mới cho quý tới.
Tài nguyên mà các nữ minh tinh đoạt nhau bể đầu, vững vàng rơi vào tay Ngôn Khanh.
Có rất nhiều fan của đối thủ nháo nhào tỏ vẻ nghi ngờ, quản lý cấp cao của hai nhãn hiệu lớn không hẹn mà cùng đưa ra lời hồi đáp ngắn gọn.
Ý tứ tổng kết đều không khác nhau lắm —
Ngôn Khanh chỉ cần đứng ở kia, cả người liền rất “Quý”.
Con gái được gia tộc lớn dạy dỗ, trong xương cốt có sức hấp dẫn khó phai mờ, lại được người mình yêu cưng chiều như báu vật, cô không cần thay đổi, không cần dựa vào trang điểm để nâng cao khí chất, cũng chẳng kinh sợ, chỉ cần cười một cái, mặc chiếc váy bình thường nhất thản nhiên ca hát, chính là hình tượng thương hiệu có một không hai.
***
Một tháng này Ngôn Khanh bận rộn phát điên.
Ba trang bìa tạp chí, bốn quảng cáo, ngoài cao sang xa xỉ, còn có cả đại ngôn đồ uống chocolate, hơn nữa cả album cũng đã ấn định thời gian công bố.
Ngôn Khanh biết, cô vắng vẻ Thâm Thâm.
Nhưng cô đang chuẩn bị cho hai việc cần thiết phải làm.
Việc thứ nhất, cô được mời tham dự buổi lễ long trọng giữa năm trên Weibo, có rất nhiều giải thưởng dành cho tiểu thị tươi, nhưng người cuối cùng đoạt được vương miện sẽ có cơ hội biểu diễn hai lần.
Trong vô số buổi lễ trao giải, chỉ có buổi tối này thu hút được nhiều sự chú ý nhất.
Một ngày trước buổi lễ long trọng, Ngôn Khanh chuẩn bị suốt đêm, cô mồ hôi đầm đìa nằm trên sàn nhà phòng tập đã lâu, gửi WeChat cho Hoắc Vân Thâm: “Bảo bối Thâm Thâm, mời anh 7 giờ tối mai tới xem em biểu diễn.”
Bảo bối Thâm Thâm đáp lại cô: “Mèo con Khanh Khanh, mời em ghi nhớ rốt cuộc mình là ai.”
Ngôn Khanh cười chết, hỏi anh: “Là ai a —”
Bảo bối Thâm Thâm nhịn không gõ dấu chấm than: “Là vợ anh.”
Ngôn Khanh lăn một vòng trên mặt đất, gửi giọng nói cho anh, âm thanh dỗ dành mềm như bông: “Ngoan nào, gần đây hơi đặc biệt, chờ bận xong rồi mỗi ngày đều ở bên anh.”
Hoắc Vân Thâm đứng dựa vào cửa xe trong gió đêm, ngẩng đầu nhìn ánh đèn phòng tập trên tầng, giống như quay lại những ngày tháng hàng đêm thủ sẵn ở đây để gặp cô.
Anh kiềm chế xúc động muốn đi lên bắt cô, trong con ngươi mang theo ý cười, giọng lại tàn nhẫn: “Muốn bồi thường cho anh gấp bội.”
. . .
Vào lúc 7 giờ tối hôm đó, tiến hành nửa đầu cao trào của buổi lễ. Tổ hợp tám người được ra mắt của 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》 lên sân khấu biểu diễn với tư cách khách mời.
Thời điểm đó, trong trận đấu cuối cùng, Ngôn Khanh rút lui khỏi chương trình, nhường vị trí xuất đạo cho người đứng thứ mười, nhưng bản thân người đó và toàn bộ các thí sinh đều nhất trí cự tuyệt.
Tám người các cô ấy xếp thành một hàng, vị trí trung tâm C tình nguyện vĩnh viễn để trống.
Một số camera nhắm ngay trên sân khấu, tổ hợp tám người vừa hát vừa nhảy với tiết tấu nhanh. Khi biểu diễn được một nửa, ánh đèn sân khấu chợt biến đổi, tản ra ánh sáng màu bạc, chiếu về phía giàn giáo.
Hàng ghế đầu trước khán đài, một người đàn ông ngồi thẳng lưng, hai mắt từ lúc bắt đầu vẫn luôn nhắm lại, đến bây giờ mới mở ra, trịnh trọng lấy chiếc kẹp tóc đổi màu được nâng cấp mới nhất, mở chốt mang ở trên đầu.
Trong hiện trường đen kịt, hai chữ “Khanh Bảo” to đùng của anh loé ra ánh sáng lộng lẫy.
Tay anh còn chưa dừng lại, tiếp tục trải tấm vải mềm được gấp kỹ, ngựa quen đường cũ treo ở phía trước lan can, ấn nút một cái, lập tức biến thành một tấm biểu ngữ đèn led to lớn.
Kế tiếp còn có hai tấm bảng viết tay bằng dạ quang, nội dung giống hệt biểu ngữ đèn led, tóm tắt đơn giản rõ ràng “Khanh Bảo, anh ở đây”.
Một loạt hành động liên tiếp chỉ diễn ra trong vài giây, khí tức quanh người anh bị tiếng ồn ào náo động che giấu, dẫn tới việc có mấy cô gái nhỏ lớn gan bên cạnh khó hiểu hỏi anh: “Khanh Bảo phải phần sau mới ra —”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã kéo khẩu trang che sống mũi xuống.
Mà trên sân khấu phía trước, giàn giáo được nâng lên cao.
Cả hội trường vốn tĩnh mịch, nháy mắt vang lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Ngôn Khanh vén tóc, ngẩng mặt lên trong ánh hào quang, đôi chân dưới làn váy thon dài thẳng tắp, nét mặt được chiếu lên màn hình với độ nét cao. Cô cong môi cười với ống kính, lười biếng cất lên câu hát tiếp theo một cách chính xác.
Nhưng không phải nguyên khúc, mà cô lồng ghép vào đó một đoạn do chính mình sáng tác, không chút đột ngột, tự nhiên mà thành.
Tổ hợp tám thành viên tự động tách ra hai bên, chùm tia sáng đẩy Ngôn Khanh về phía trước, cô là ca sĩ chính, đứng ở vị trí trung tâm.
Hiện trường hoàn toàn sôi trào.
Hoắc Vân Thâm đứng trong đám đông cuồng nhiệt, tay giơ biểu ngữ lên cao.
Ngôn Khanh cầm microphone trong tay, xuyên qua biển người náo nhiệt, nhìn thẳng vào nơi cô đã định sẵn, thấy dòng chữ đã đồng hành cùng cô trên mọi chặng đường.
Cô là một thí sinh bé nhỏ nhút nhát, anh vĩnh viễn là fan siêu cấp lớn lù lù bất động.
Anh theo đuổi cô một đường, cô không muốn idol của Hoắc tiên sinh dừng lại ở đó bị cả mạng xã hội thoá mạ, cô muốn dùng cách này, cho anh màn trình diễn rực rỡ nhất.
Không chỉ hiện trường, mà tất cả cư dân mạng cũng phát cuồng vì màn hợp tác bất thình lình này.
Bỏ những thứ khác sang một bên, tài năng và thưởng thức thị giác là hấp dẫn trí mạng không thể thay đổi.
“Trời má, vị trí C chân chính! Vị trí C bị bỏ trống của Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ phải như thế này!”
“Thần tiên gì đây! Vì sao rời khỏi sân khấu lâu thế rồi mà còn có thể ‘giết’ người máu chảy thành sông?!”
“Mị hối hận được không, tiểu tỷ tỷ có thể trở về làm idol được không huhu.”
“Đã kết hôn thì sao! Em không ảo tưởng muốn cưới chị, em có thể ảo tưởng trở thành chị! Em đưa chị lên top tìm kiếm cầu chị buôn may bán đắt a a a a —”
Sau khi kết thúc màn trình diễn với tám người Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ, Ngôn Khanh thoải mái hào phóng giơ hai tay lên đỉnh đầu, tạo thành một hình trái tim về phía khán giả.
Theo hướng của cô, rất nhiều người quay đầu nhìn, lại đụng phải Hoắc tiên sinh đã gỡ lớp ngụy trang xuống, giơ cao đồ tiếp ứng cho Khanh Bảo giữa đông đảo mọi người.
Cục diện lại lần nữa mất khống chế.
Đến cuối buổi lễ, với đánh giá tuyệt đối trên internet, Ngôn Khanh thuận lợi đội chiếc vương miện nổi tiếng. Cô thay váy áo đi lên sân khấu một lần nữa, ngồi trước dương cầm, cười nhạt nói: “Ba phút tiếp theo, là bài hát đầu tiên trong album mới.”
Mọi người chỉ biết cô sắp ra album mới, còn tên album và bài hát chủ đề thì vẫn được giữ bí mật.
Ánh mắt Ngôn Khanh trong veo, lấp lánh hơi nước.
“Tên ca khúc mới, 《Niệm Thâm》.”
Người đàn ông dưới sân khấu sửng sốt, con người đen nhánh khoá chặt lấy cô.
Ngôn Khanh ấn phím đàn.
Câu đầu tiên cô hát, âm cuối trộn lẫn chút nghẹn ngào, gãi đúng chỗ ngứa mà tiếng ca còn động lòng người.
Ba phút, tầm mắt cô không có một khắc rời khỏi bóng người chưa từng nhúc nhích kia.
Rõ ràng rất nhỏ, không thấy rõ, nhưng cố tình cô có thể cảm nhận được cảm xúc hiện tại của anh.
Câu cuối cùng, cô hát.
“Sau gió tuyết, anh và em đầu bạc.”
Lông mi cô phủ đầy hơi nước, cũng nghe rõ những giọt nước mắt lặng lẽ của anh đang chảy vào trái tim nóng bỏng của mình.
Ngoài đêm nay, Ngôn Khanh còn có chuyện thứ hai phải làm.
Sau khi album 《Niệm Thâm》 lên sóng, dùng tốc độ tên lửa chiếm chứ các bảng xếp hạng lớn, mỗi ngày đều ‘đánh nhau’ với chính mình trên bảng xếp hạng, mấy tựa đề chính cũng nhanh chóng trở thành từ khoá phổ biến, thành công tiến thẳng vào cuộc đua giải thưởng có uy tín nhất trong giới âm nhạc.
Nhưng cũng không gây trở ngại cho đám anti-fan chấp nhất muốn khai hoả với Ngôn Khanh.
《Niệm Thâm》 từ tên cho đến lời, đều trào phúng cô là một thế thân không có điểm mấu chốt. “Hôm nay vợ chồng thâm tình ly hôn chưa” cũng vô cùng đau đớn đăng tải Weibo, quỳ cầu xin Ngôn Khanh chừa cho mình chút thể diện.
“Chẳng những không ly hôn, còn coi mình như chính cung?!”
“Đầu bị hỏng rồi đúng không!”
Ngôn Khanh hoàn toàn không nhìn thấy.
Giải thưởng nhìn vào thành tích tổng thể từ năm ngoái đến năm nay.
Giới âm nhạc đang đình trệ, đã thật lâu chưa có ca sĩ nào có thực lực có thể kéo nhiệt độ được như vậy, mặc dù chỉ là album đơn, được phát hành trong thời gian ngắn, dù là doanh số thật hay là số liệu trên internet, đều đã vượt xa các ca sĩ khác phát hành cùng năm.
Buổi tối lễ trao giải, Ngôn Khanh không để Hoắc Vân Thâm tới.
Lần này khác với buổi lễ long trọng trước.
Cô không muốn… anh ở hiện trường, đối diện với những câu hỏi dồn dập nơi đầu sóng ngọn gió.
Lễ trao giải diễn ra được hơn một nửa, Ngôn Khanh nhận được giải Ca khúc được yêu thích nhất năm, nhưng thứ cô muốn là “Ca sĩ của năm”, là lời khẳng định cho tất cả sự cố gắng của cô.
Cho đến 10 giờ tối, buổi lễ đến hồi kết thúc, chỉ còn duy nhất giải thưởng này vẫn chưa công bố.
Phía sau màn hình nhấp nháy từng ứng cử viên trong danh sách.
Khách mời trao giải cũng cố ý thả chậm tốc độ đọc.
Ngôn Khanh bóp lòng bàn tay, cảm xúc bỗng nhiên tràn lan.
Cô rất nhớ Hoắc Vân Thâm.
Đã rất nhiều ngày cô không ở bên anh.
Ngôn Khanh mím đôi môi đỏ, cô không chú ý đến người đàn ông ở đằng sau phía xa, từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn cô.
Khách mời cao giọng đọc từng tiếng.
“Ca sĩ của năm, Ngôn Khanh.”
Ngôn Khanh lập tức bị ánh sáng vây quanh, cô gấp không chờ nổi đứng lên, giẫm lên bậc thang, mặc cho ánh sáng dẫn lối về phía trước.
Trong bóng tối không được chiếu tới sau lưng, người đàn ông mang tây trang giày da đứng dậy, đi theo cô đến rìa sân khấu.
Tại buổi lễ có rất nhiều đồng nghiệp và fan hâm mộ, ánh mắt mọi người nhìn cô luôn phức tạp, như thể muốn tóm lấy cô hỏi một câu: “Đầu óc cô có bệnh gì mà một hai phải làm thế thân cho người ta.”
Ngôn Khanh nhận microphone, nhìn biển người đen nghìn nghịt.
Khi mọi người cho rằng cô sẽ phát biểu nhận giải thông thường, Ngôn Khanh lại mở miệng, tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp mà ổn định.
“Tôi đã bị một trận bệnh.”
Cả hội trường đột nhiên yên tĩnh.
Ánh mắt Ngôn Khanh mềm mại, đỡ microphone bình tĩnh nói: “Bệnh đến nỗi mất đi ký ức. Trong thời gian hơn ba năm, tôi cho rằng mình là một người khác, không biết tôi tên Vân Khanh, cũng không biết trên đời này có người điên cuồng tìm kiếm tôi ngày này qua ngày khác.”
Tại không gian lễ trao giải to như vậy, vang lên biết bao tiếng kinh hô và hút khí.
Hoắc Vân Thâm nhìn người mình yêu chằm chằm không chớp mắt.
Chóp mũi Ngôn Khanh phiếm hồng.
“Vào buổi tối ký hợp đồng 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》, lần đầu tiên tôi nghe thấy tên Hoắc Vân Thâm trong những cuộc thảo luận của người khác, nhớ kỹ khuôn mặt anh ấy. Sau đó tôi dùng nửa năm, rốt cuộc mới lấy lại được thân phận Vân Khanh để trở lại bên cạnh anh ấy.”
“Anh ấy không đi tìm thế thân, tôi cũng không phải thứ thay thế người yêu cũ.”
“Người yêu cũ của Hoắc tiên sinh, chính là tôi.”
“Giải thưởng này,” Ngôn Khanh cười ra nước mắt, “là món quà tôi tặng Hoắc tiên sinh và Hoắc phu nhân. Chúng tôi không ngược luyến, sẽ không ly hôn, tôi cũng muốn nói cho mỗi người đã dõi theo từng dấu chân anh ấy…”
Ngôn Khanh nắm cúp, cũng tại một khắc này cô thấy được đôi mắt sáng quắc dưới sân khấu.
Sao anh lại tới!
Ngôn Khanh mất tiếng một lúc, lát sau, âm cuối phát run: “Anh ấy tìm được rồi.”
Trong tiếng ồn ào, Ngôn Khanh đầu nặng chân nhẹ mà đi xuống, Hoắc Vân Thâm rời khỏi phạm vi bóng tối, đi lên bậc thang, vươn tay về phía cô.
Chân anh đã khoẻ hoàn toàn, không cần phải lấy bóng tối làm lá chắn.
Anh có thể đứng ở nơi sáng sủa nhất, tiếp đón cô dưới mọi sự chú ý.
Sau khi công bố giải thưởng lớn nhất, lễ trao giải cũng đi đến hồi kết. Thời khắc kết thúc một năm phồn hoa, các phóng viên điên cuồng chen chúc bao vây.
Trên thảm đỏ dẫn đến lễ trao giải, Hoắc Vân Thâm cởi tây trang, cẩn thận bao bọc đôi vai và cánh tay đang loã lồ của Ngôn Khanh, anh ôm eo cô, tường đồng vách sắt che chở.
Đèn flash sáng thành một mảnh.
Các phóng viên không dám đến quá gần, chỉ có thể nâng cao đề-xi-ben, phấn khởi mà mồm năm miệng mười vội vàng truy hỏi.
“Hoắc tổng, xin hỏi Ngôn Khanh thật sự là người yêu cũ ngài đau khổ tìm kiếm ư?”
“Ngôn Khanh với Vân Khanh xác thật là cùng một người?”
“Ngài từ lúc bắt đầu đã khẳng định sao? Hay ban đầu coi cô ấy là thế thân, sau đó mới từ từ phát hiện?”
Vệ sĩ hai bên cường thế mở lối, các phóng viên vây lấy không chịu bỏ qua.
Hoắc Vân Thâm dừng bước.
Anh ôm Ngôn Khanh vào lòng, gạt phần tóc mái dính lên má cô, ngước mắt nhìn mấy cái ống kính đang chĩa vào mình.
Các phóng viên đều nín thở, chờ anh cho một đáp án.
Hoắc Vân Thâm ôm chặt phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp của mình, nở nụ cười chưa từng có.
Anh mở miệng, nói một câu rất có khí phách.
“Không có người yêu mới người yêu cũ, cả đời này của tôi, chỉ có cô ấy.”
Ngược lại không có ai lo lắng rằng thành tích của cô tốt như vậy là nhờ sự xuất hiện của Hoắc tổng. Hoắc Vân Thâm rất cẩn thận, chờ đến lúc ban giám khảo bỏ phiếu xong mới lộ diện, chính là vì cho Ngôn Khanh sự đánh giá công bằng nhất.
Giọng hát của Khanh Khanh, chưa bao giờ cần thêm bất kỳ nhân tố nào khác.
Tổng đạo diễn 《Hàng đêm sênh ca》 cũng liên tục gật đầu với Ngôn Khanh, nhỏ giọng nghị luận với Tổng giám đốc âm nhạc bên cạnh: “Ban đầu mời Ngôn Khanh, có hơn phân nửa là nhìn trúng mức độ tạo đề tài của cô ấy, chứ không quá chờ mong về khả năng ca hát tốt, không ngờ đó…”
Tổng giám đốc cười than: “Không phải sao, chỉ riêng chất giọng này của cô ấy, không tìm được người thứ hai trong giới, âm điệu không có gì phải chỉnh sửa, nó vừa linh hoạt vừa kỳ ảo lại còn trong trẻo, cao mà hơi khàn khàn, vừa vặn gia tăng hơi ấm cho cái kiểu không dính khói lửa phàm tục như thế này, mà còn biết viết lời viết nhạc.《Đom đóm》 lần trước vừa ngọt vừa bắt tai, một phát giành được vị trí quán quân của nhiều bảng xếp hạng khác nhau, tuyệt.”
“Cô ấy là người duy nhất có thể trở thành một ca sĩ thực thụ thông qua thân phận minh tinh lưu lượng, và không chỉ thế thôi đâu,” Đạo diễn châm thuốc, “khí chất ngoại hình cũng đặc biệt, mấy gương mặt bị thổi phồng trên màn ảnh, tôi thấy chẳng ai xinh đẹp bằng cô ấy, khó trách Hoắc tổng thích.”
“Nhưng mà kể cũng tiếc, có thể được Hoắc Vân Thâm lạnh tim lạnh phổi để ý, kết quả lại chỉ là thế thân…”
Thời điểm bọn họ lén nói thầm với nhau, quá trình ghi hình đã kết thúc. “Thế thân” Ngôn Khanh đứng dậy khỏi ghế dựa trên sân khấu, giày cao gót vài bước đã tới bên cạnh Hoắc Vân Thâm đang chờ cô.
Trong tay Hoắc tổng cầm áo khoác, đường cong ngón tay thon dài mà rõ ràng, làn da trắng lạnh nổi bật trên lớp cashmere sẫm màu, tự phụ lịch sự tao nhã, thu liễm uy thế của anh, khiến bầu không khí tại hiện trường không như đi trên băng mỏng.
Nhưng trước mặt vị này, ai cũng cụp mi rũ mắt, hô hấp chậm lại.
Áo khoác giơ lên, bao bọc lấy Ngôn Khanh.
Hoắc Vân Thâm ôm vợ rời đi trước, Mẫn Kính cùng mấy trợ thủ đúng lúc tiến vào, trong tay cầm theo các túi quà sang trọng, phát cho ekip chương trình và khách mời mỗi người một phần.
Trợ lý Mẫn nở nụ cười: “Mọi người đều là đồng nghiệp của phu nhân, đây là chút tấm lòng từ Hoắc thị, mong vui lòng nhận cho.”
Chút tấm lòng?
Có người chờ không kịp mở ra túi xem, trừng mắt như muốn lòi cả con ngươi ra. Ở đây ai mà không có vài món trang phục đắt tiền, nhưng vẫn vô cùng ngạc nhiên trước thứ mình nhận được.
Anh tuỳ ý đưa ra mấy chục túi hàng trị giá sáu bảy con số, mà chỉ là đồng nghiệp đơn thuần thôi.
E là Hoắc tổng muốn nâng Ngôn Khanh lên tận trời.
Không khí phòng thu náo nhiệt, Hoắc Vân Thâm kéo tay Ngôn Khanh lên xe. Trên đường về, tin nhắn của Lâm Uyển liên tiếp nhảy ra.
Bộ phim cổ trang có 《Thanh ti》 làm ca khúc kết thúc sẽ online vào đêm nay. Cao trào cứ thay nhau nổi lên khi phát sóng, 《Thanh ti》 cũng làm nhạc đệm xuất hiện nhiều lần trong ba tập đầu, phối hợp hoàn hảo với cốt truyện, thu về cho Ngôn Khanh lượng lớn fan hâm mộ.
Cũng rất tình cờ, trò chơi trực tuyến có Ngôn Khanh làm đại ngôn cũng phát hành MV chính thức gần như cùng lúc. “Nữ thần cổ trang” lúc trước bị nghi ngờ, lấy động thái hình ảnh trên tất cả các phương diện không có điểm nào là giả, cộng với 《Thanh ti》, giọng hát và giai điệu hoà trộn lẫn nhau, đã khẳng định được thực lực.
“Nữ thần cổ trang” thật sự có phần bất công, quả thực bôi nhọ tài hoa Khanh Bảo, các fan nhiệt huyết mênh mông, đồng thời đẩy “Nữ thần cổ trang” lên hot search.
Cho dù dựa vào nhan sắc hay giọng ca, xin lỗi chứ Khanh Khanh của bọn tôi chính là đỉnh núi mà người phàm không nhìn lên không nổi.
Nhưng so với những thứ này, cảnh cuối cùng của MV mới chính là thứ tiêm máu gà cho cư dân mạng.
Ảo ảnh tướng quân khoác áo giáp, hình ảnh chỉ ngắn ngủn vài giây, nhưng mà —
Đó căn bản chính là Hoắc Vân Thâm đi!
Nhóm anti-fan bận rộn nổi điên # Ngôn Khanh có cốt khí đừng làm thế thân #, một giây đã xuất động dẫn dắt hướng gió, trào phúng fans Ngôn Khanh nằm mơ rồi là mắt bị mù, Hoắc Vân Thâm có thân phận gì, sao có thể tham gia đóng MV?!
Trên xe, Ngôn Khanh khiếp sợ dừng tại hình ảnh đó, chỉ cho Hoắc Vân Thâm xem: “Công ty game dám lộ sườn mặt anh!”
Hoắc Vân Thâm cười như không cười nhìn cô.
Ngôn Khanh chợt hiểu: “Anh bày mưu đặt kế?!”
“Không coi là vậy, họ tới hỏi, chẳng qua anh không từ chối.”
Nghe giọng điệu này còn cảm thấy bình tĩnh đến lạnh lùng, trên thực tế ánh sáng trong mắt đã lóe thành pháo hoa.
Ngôn Khanh nhịn cười, túm ống tay áo anh: “Nhưng là Hoắc tiên sinh, nên rất nhiều người không tin là anh.”
Hoắc Vân Thâm nhíu mày, vòng tay ôm Ngôn Khanh vào trong lòng, đặt di động trước mắt cô, môi áp vào vành tai mềm mại: “Hoắc tiên sinh có chứng cứ.”
Anh mở album ra, Ngôn Khanh mới kinh ngạc phát hiện trong di động anh tất cả đều là ảnh chụp của cô.
Lướt nhiều trang về phía trước, hình ảnh dừng ở chạng vạng ngày ấy mặc cổ trang.
Vậy mà anh lại dặn dò tổ đạo diễn chụp thật nhiều ảnh tại hiện trường lúc đó, góc độ nào cũng có.
Ngôn Khanh cho rằng anh muốn chọn mấy tấm rồi đăng trên tài khoản lớn nhiều lượt theo dõi, không ngờ Hoắc Vân Thâm lại đăng nhập vào tài khoản nhỏ trước kia theo đuổi ngôi sao, thuần thục tạo đề tài, đăng cả ô vuông 9 tấm ảnh.
Ảnh của anh luôn gần và rõ ràng, rất nhiều hành trình riêng tư cũng được chụp lại, fans trong giới vẫn luôn hoài nghi anh là nhân viên công tác bên cạnh Ngôn Khanh, thậm chí còn có tin nhắn mắng anh lấy việc công mưu đồ việc tư.
Hôm nay những tấm hình này tung ra, hung hăng đánh vào suy đoán của mọi người, không cần dựa vào sườn mặt để so sánh, trực tiếp lấy tấm ảnh có độ nét cao.
Có vẻ chính là Hoắc Vân Thâm bình thường mặt lạnh như Diêm Vương không sai!
Tài khoản theo đuổi ngôi sao nhất thời bị bao vây.
Ngôn Khanh nín thở, luôn cảm thấy chuyện này không thể yên: “Thâm Thâm, đến tột cùng anh muốn làm gì.”
Ngực Hoắc Vân Thâm dán vào sống lưng mỏng manh của cô, hoàn toàn giam cầm thân thể mảnh khảnh, anh thấp giọng cười: “Nào, cho bé con xem trò vui.”
Anh chuyển sang tài khoản lớn có chứng thực, tìm kiếm tài khoản nhỏ vừa mới tung ảnh, ấn chia sẻ.
Trong khung văn bản, anh đưa vào mấy chữ cực kỳ đơn giản —
“Tài khoản theo đuổi ngôi sao của tôi.”
Tài khoản này khá nổi tiếng, từ trước đến nay luôn kín miệng. Từng có một đám người mắng chửi nguyền rủa, truy tìm thân phận thật sự, còn trào phúng bài đăng đầu tiên trên Weibo “Đây là vợ tôi” của anh…
Hoắc Vân Thâm nói, chính là anh.
Cả đêm không đếm được bao nhiêu người muốn ngủ cũng không yên, bao gồm cả đoàn đội phim cổ trang, từng người từng người muốn cắn nát khăn tay.
Họ là nhà sản xuất lớn, nổi tiếng, vốn tưởng có thể ôm đồm hot search, chiếm hết nổi bật, nhưng Hoắc tổng vừa xuất mã, cả đám bọn họ đều là cặn bã, chỉ sau vài giây đến quần lót cũng không còn. Song vì Hoắc phu nhân hát bài hát của họ, họ cũng có thứ để cọ nhiệt.
Vấn đề đáng sợ đó là, từ đạo diễn cho đến nhân viên 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》 đều là fan Ngôn Khanh. Lúc trước một đống người hùng hùng hổ hổ chạy tới phía dưới bài đăng “Đây là vợ tôi” của Hoắc tổng xem náo nhiệt, trăm miệng một lời nói —
“Lăn lăn lăn, Khanh Bảo là vợ tôi.”
Muốn chết không cơ chứ.
Ngôn Khanh vươn tay che màn hình điện thoại của Hoắc Vân Thâm, quay đầu hôn anh, lẳng lặng nói: “Thâm Thâm, anh đặt mình quá thấp.”
Người đàn ông phía sau cô có toàn bộ Hoắc thị, mà Hoắc thị sau khi được anh tiếp quản, tác phong cũng giống như anh, từ trước đến nay đều lạnh lùng uy nghiêm, cho dù là trường hợp gì, cũng sát phạt quả quyết, không nể nhân tình.
Anh cũng luôn là một sự tồn tại cao không thể phàn nàn trong dư luận.
Nhưng hiện tại…
Anh dùng chính tay mình ôm cô, nâng cô lên đám mây, còn bản thân lại hận không thể đứng ở khe rãnh.
Giọng Hoắc Vân Thâm nặng nề: “Em cảm thấy anh thấp, là bởi vì em không nhìn thế giới ở phía trên, em nhìn anh.”
Nhiều thứ chói lọi phồn hoa không hấp dẫn được cô, thứ đầu tiên cô nghĩ đến, là cúi đầu đau lòng vuốt ve anh.
Cô bé ngốc nghếch của anh.
Ngôn Khanh ở trong lòng anh xoay ngang xoay ngửa đổi hướng, đối mặt với anh nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tầm mắt em rất nhỏ, nhìn không tới thế giới bao la, chỉ thấy được một người.”
Hoắc Vân Thâm đắc ý lẩm bẩm: “Vậy khi nào vợ cho anh thân phận chính thức, anh không phải là cặn bã tìm người thế thân.”
Ngôn Khanh nhớ trên mạng từng mắng anh “tra nam”, bật cười mà xoa xoa mặt anh, cố ý thừa nước đục thả câu: “Còn phải xem biểu hiện của anh.”
***
Tin nóng chồng chất thành núi trong buổi tối nay, có một cái mặc dù lúc ấy chưa được chú ý nhiều, nhưng sau hai tuần đã bị lật lại, trở thành căn cứ hò hét của đám “chanh tinh”.
Weibo đó rất bình thường, là blog của một nữ minh tinh có trăm vạn fans.
Bên trong là ảnh bộ váy dài màu trà Ngôn Khanh mặc khi ghi hình, cùng với nguyên bộ trang sức. Lúc ấy đề tài quá nhiều, đại bộ phận mọi người chỉ vội vàng lướt qua, đơn giản thấy đẹp chứ không rảnh nhìn kỹ, nhưng mà tình huống là —
Đây là chiếc váy của một thương hiệu cao cấp, giá cả được định ra tới tám con số.
Phía sau trang sức thì có quá nhiều số không, không cẩn thận là loé cho mờ mắt.
Chủ blog còn đặc biệt viết một lưu ý nho nhỏ, theo thông lệ bán hàng của hai thương hiệu, đây đều là tài sản riêng của Ngôn Khanh.
Các nữ minh tinh khác thậm chí còn phải liên hệ nhà tài trợ khắp nơi để mượn lễ phục lên thảm đỏ, Ngôn Khanh thì ngược lại, tùy tiện ghi hình cho một tập của chương trình, đã mặc cái có giá cao ngất trời.
Đám anti-fan quả thực muốn chết vì bị chọc giận.
Điều tồi tệ nhất không phải là phu nhân nhà giàu Ngôn Khanh xa hoa đến mức nào, mà chính là nguyên nhân khiến Weibo này bị đào ra.
Hai nhãn hiệu cao cấp hàng đầu, một cái công bố Ngôn Khanh là đại sứ thương hiệu, một cái sau khi thổi một đợt thải hồng thí cho Ngôn Khanh, thì công bố cô là người phát ngôn mới cho quý tới.
Tài nguyên mà các nữ minh tinh đoạt nhau bể đầu, vững vàng rơi vào tay Ngôn Khanh.
Có rất nhiều fan của đối thủ nháo nhào tỏ vẻ nghi ngờ, quản lý cấp cao của hai nhãn hiệu lớn không hẹn mà cùng đưa ra lời hồi đáp ngắn gọn.
Ý tứ tổng kết đều không khác nhau lắm —
Ngôn Khanh chỉ cần đứng ở kia, cả người liền rất “Quý”.
Con gái được gia tộc lớn dạy dỗ, trong xương cốt có sức hấp dẫn khó phai mờ, lại được người mình yêu cưng chiều như báu vật, cô không cần thay đổi, không cần dựa vào trang điểm để nâng cao khí chất, cũng chẳng kinh sợ, chỉ cần cười một cái, mặc chiếc váy bình thường nhất thản nhiên ca hát, chính là hình tượng thương hiệu có một không hai.
***
Một tháng này Ngôn Khanh bận rộn phát điên.
Ba trang bìa tạp chí, bốn quảng cáo, ngoài cao sang xa xỉ, còn có cả đại ngôn đồ uống chocolate, hơn nữa cả album cũng đã ấn định thời gian công bố.
Ngôn Khanh biết, cô vắng vẻ Thâm Thâm.
Nhưng cô đang chuẩn bị cho hai việc cần thiết phải làm.
Việc thứ nhất, cô được mời tham dự buổi lễ long trọng giữa năm trên Weibo, có rất nhiều giải thưởng dành cho tiểu thị tươi, nhưng người cuối cùng đoạt được vương miện sẽ có cơ hội biểu diễn hai lần.
Trong vô số buổi lễ trao giải, chỉ có buổi tối này thu hút được nhiều sự chú ý nhất.
Một ngày trước buổi lễ long trọng, Ngôn Khanh chuẩn bị suốt đêm, cô mồ hôi đầm đìa nằm trên sàn nhà phòng tập đã lâu, gửi WeChat cho Hoắc Vân Thâm: “Bảo bối Thâm Thâm, mời anh 7 giờ tối mai tới xem em biểu diễn.”
Bảo bối Thâm Thâm đáp lại cô: “Mèo con Khanh Khanh, mời em ghi nhớ rốt cuộc mình là ai.”
Ngôn Khanh cười chết, hỏi anh: “Là ai a —”
Bảo bối Thâm Thâm nhịn không gõ dấu chấm than: “Là vợ anh.”
Ngôn Khanh lăn một vòng trên mặt đất, gửi giọng nói cho anh, âm thanh dỗ dành mềm như bông: “Ngoan nào, gần đây hơi đặc biệt, chờ bận xong rồi mỗi ngày đều ở bên anh.”
Hoắc Vân Thâm đứng dựa vào cửa xe trong gió đêm, ngẩng đầu nhìn ánh đèn phòng tập trên tầng, giống như quay lại những ngày tháng hàng đêm thủ sẵn ở đây để gặp cô.
Anh kiềm chế xúc động muốn đi lên bắt cô, trong con ngươi mang theo ý cười, giọng lại tàn nhẫn: “Muốn bồi thường cho anh gấp bội.”
. . .
Vào lúc 7 giờ tối hôm đó, tiến hành nửa đầu cao trào của buổi lễ. Tổ hợp tám người được ra mắt của 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》 lên sân khấu biểu diễn với tư cách khách mời.
Thời điểm đó, trong trận đấu cuối cùng, Ngôn Khanh rút lui khỏi chương trình, nhường vị trí xuất đạo cho người đứng thứ mười, nhưng bản thân người đó và toàn bộ các thí sinh đều nhất trí cự tuyệt.
Tám người các cô ấy xếp thành một hàng, vị trí trung tâm C tình nguyện vĩnh viễn để trống.
Một số camera nhắm ngay trên sân khấu, tổ hợp tám người vừa hát vừa nhảy với tiết tấu nhanh. Khi biểu diễn được một nửa, ánh đèn sân khấu chợt biến đổi, tản ra ánh sáng màu bạc, chiếu về phía giàn giáo.
Hàng ghế đầu trước khán đài, một người đàn ông ngồi thẳng lưng, hai mắt từ lúc bắt đầu vẫn luôn nhắm lại, đến bây giờ mới mở ra, trịnh trọng lấy chiếc kẹp tóc đổi màu được nâng cấp mới nhất, mở chốt mang ở trên đầu.
Trong hiện trường đen kịt, hai chữ “Khanh Bảo” to đùng của anh loé ra ánh sáng lộng lẫy.
Tay anh còn chưa dừng lại, tiếp tục trải tấm vải mềm được gấp kỹ, ngựa quen đường cũ treo ở phía trước lan can, ấn nút một cái, lập tức biến thành một tấm biểu ngữ đèn led to lớn.
Kế tiếp còn có hai tấm bảng viết tay bằng dạ quang, nội dung giống hệt biểu ngữ đèn led, tóm tắt đơn giản rõ ràng “Khanh Bảo, anh ở đây”.
Một loạt hành động liên tiếp chỉ diễn ra trong vài giây, khí tức quanh người anh bị tiếng ồn ào náo động che giấu, dẫn tới việc có mấy cô gái nhỏ lớn gan bên cạnh khó hiểu hỏi anh: “Khanh Bảo phải phần sau mới ra —”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã kéo khẩu trang che sống mũi xuống.
Mà trên sân khấu phía trước, giàn giáo được nâng lên cao.
Cả hội trường vốn tĩnh mịch, nháy mắt vang lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Ngôn Khanh vén tóc, ngẩng mặt lên trong ánh hào quang, đôi chân dưới làn váy thon dài thẳng tắp, nét mặt được chiếu lên màn hình với độ nét cao. Cô cong môi cười với ống kính, lười biếng cất lên câu hát tiếp theo một cách chính xác.
Nhưng không phải nguyên khúc, mà cô lồng ghép vào đó một đoạn do chính mình sáng tác, không chút đột ngột, tự nhiên mà thành.
Tổ hợp tám thành viên tự động tách ra hai bên, chùm tia sáng đẩy Ngôn Khanh về phía trước, cô là ca sĩ chính, đứng ở vị trí trung tâm.
Hiện trường hoàn toàn sôi trào.
Hoắc Vân Thâm đứng trong đám đông cuồng nhiệt, tay giơ biểu ngữ lên cao.
Ngôn Khanh cầm microphone trong tay, xuyên qua biển người náo nhiệt, nhìn thẳng vào nơi cô đã định sẵn, thấy dòng chữ đã đồng hành cùng cô trên mọi chặng đường.
Cô là một thí sinh bé nhỏ nhút nhát, anh vĩnh viễn là fan siêu cấp lớn lù lù bất động.
Anh theo đuổi cô một đường, cô không muốn idol của Hoắc tiên sinh dừng lại ở đó bị cả mạng xã hội thoá mạ, cô muốn dùng cách này, cho anh màn trình diễn rực rỡ nhất.
Không chỉ hiện trường, mà tất cả cư dân mạng cũng phát cuồng vì màn hợp tác bất thình lình này.
Bỏ những thứ khác sang một bên, tài năng và thưởng thức thị giác là hấp dẫn trí mạng không thể thay đổi.
“Trời má, vị trí C chân chính! Vị trí C bị bỏ trống của Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ phải như thế này!”
“Thần tiên gì đây! Vì sao rời khỏi sân khấu lâu thế rồi mà còn có thể ‘giết’ người máu chảy thành sông?!”
“Mị hối hận được không, tiểu tỷ tỷ có thể trở về làm idol được không huhu.”
“Đã kết hôn thì sao! Em không ảo tưởng muốn cưới chị, em có thể ảo tưởng trở thành chị! Em đưa chị lên top tìm kiếm cầu chị buôn may bán đắt a a a a —”
Sau khi kết thúc màn trình diễn với tám người Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ, Ngôn Khanh thoải mái hào phóng giơ hai tay lên đỉnh đầu, tạo thành một hình trái tim về phía khán giả.
Theo hướng của cô, rất nhiều người quay đầu nhìn, lại đụng phải Hoắc tiên sinh đã gỡ lớp ngụy trang xuống, giơ cao đồ tiếp ứng cho Khanh Bảo giữa đông đảo mọi người.
Cục diện lại lần nữa mất khống chế.
Đến cuối buổi lễ, với đánh giá tuyệt đối trên internet, Ngôn Khanh thuận lợi đội chiếc vương miện nổi tiếng. Cô thay váy áo đi lên sân khấu một lần nữa, ngồi trước dương cầm, cười nhạt nói: “Ba phút tiếp theo, là bài hát đầu tiên trong album mới.”
Mọi người chỉ biết cô sắp ra album mới, còn tên album và bài hát chủ đề thì vẫn được giữ bí mật.
Ánh mắt Ngôn Khanh trong veo, lấp lánh hơi nước.
“Tên ca khúc mới, 《Niệm Thâm》.”
Người đàn ông dưới sân khấu sửng sốt, con người đen nhánh khoá chặt lấy cô.
Ngôn Khanh ấn phím đàn.
Câu đầu tiên cô hát, âm cuối trộn lẫn chút nghẹn ngào, gãi đúng chỗ ngứa mà tiếng ca còn động lòng người.
Ba phút, tầm mắt cô không có một khắc rời khỏi bóng người chưa từng nhúc nhích kia.
Rõ ràng rất nhỏ, không thấy rõ, nhưng cố tình cô có thể cảm nhận được cảm xúc hiện tại của anh.
Câu cuối cùng, cô hát.
“Sau gió tuyết, anh và em đầu bạc.”
Lông mi cô phủ đầy hơi nước, cũng nghe rõ những giọt nước mắt lặng lẽ của anh đang chảy vào trái tim nóng bỏng của mình.
Ngoài đêm nay, Ngôn Khanh còn có chuyện thứ hai phải làm.
Sau khi album 《Niệm Thâm》 lên sóng, dùng tốc độ tên lửa chiếm chứ các bảng xếp hạng lớn, mỗi ngày đều ‘đánh nhau’ với chính mình trên bảng xếp hạng, mấy tựa đề chính cũng nhanh chóng trở thành từ khoá phổ biến, thành công tiến thẳng vào cuộc đua giải thưởng có uy tín nhất trong giới âm nhạc.
Nhưng cũng không gây trở ngại cho đám anti-fan chấp nhất muốn khai hoả với Ngôn Khanh.
《Niệm Thâm》 từ tên cho đến lời, đều trào phúng cô là một thế thân không có điểm mấu chốt. “Hôm nay vợ chồng thâm tình ly hôn chưa” cũng vô cùng đau đớn đăng tải Weibo, quỳ cầu xin Ngôn Khanh chừa cho mình chút thể diện.
“Chẳng những không ly hôn, còn coi mình như chính cung?!”
“Đầu bị hỏng rồi đúng không!”
Ngôn Khanh hoàn toàn không nhìn thấy.
Giải thưởng nhìn vào thành tích tổng thể từ năm ngoái đến năm nay.
Giới âm nhạc đang đình trệ, đã thật lâu chưa có ca sĩ nào có thực lực có thể kéo nhiệt độ được như vậy, mặc dù chỉ là album đơn, được phát hành trong thời gian ngắn, dù là doanh số thật hay là số liệu trên internet, đều đã vượt xa các ca sĩ khác phát hành cùng năm.
Buổi tối lễ trao giải, Ngôn Khanh không để Hoắc Vân Thâm tới.
Lần này khác với buổi lễ long trọng trước.
Cô không muốn… anh ở hiện trường, đối diện với những câu hỏi dồn dập nơi đầu sóng ngọn gió.
Lễ trao giải diễn ra được hơn một nửa, Ngôn Khanh nhận được giải Ca khúc được yêu thích nhất năm, nhưng thứ cô muốn là “Ca sĩ của năm”, là lời khẳng định cho tất cả sự cố gắng của cô.
Cho đến 10 giờ tối, buổi lễ đến hồi kết thúc, chỉ còn duy nhất giải thưởng này vẫn chưa công bố.
Phía sau màn hình nhấp nháy từng ứng cử viên trong danh sách.
Khách mời trao giải cũng cố ý thả chậm tốc độ đọc.
Ngôn Khanh bóp lòng bàn tay, cảm xúc bỗng nhiên tràn lan.
Cô rất nhớ Hoắc Vân Thâm.
Đã rất nhiều ngày cô không ở bên anh.
Ngôn Khanh mím đôi môi đỏ, cô không chú ý đến người đàn ông ở đằng sau phía xa, từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn cô.
Khách mời cao giọng đọc từng tiếng.
“Ca sĩ của năm, Ngôn Khanh.”
Ngôn Khanh lập tức bị ánh sáng vây quanh, cô gấp không chờ nổi đứng lên, giẫm lên bậc thang, mặc cho ánh sáng dẫn lối về phía trước.
Trong bóng tối không được chiếu tới sau lưng, người đàn ông mang tây trang giày da đứng dậy, đi theo cô đến rìa sân khấu.
Tại buổi lễ có rất nhiều đồng nghiệp và fan hâm mộ, ánh mắt mọi người nhìn cô luôn phức tạp, như thể muốn tóm lấy cô hỏi một câu: “Đầu óc cô có bệnh gì mà một hai phải làm thế thân cho người ta.”
Ngôn Khanh nhận microphone, nhìn biển người đen nghìn nghịt.
Khi mọi người cho rằng cô sẽ phát biểu nhận giải thông thường, Ngôn Khanh lại mở miệng, tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp mà ổn định.
“Tôi đã bị một trận bệnh.”
Cả hội trường đột nhiên yên tĩnh.
Ánh mắt Ngôn Khanh mềm mại, đỡ microphone bình tĩnh nói: “Bệnh đến nỗi mất đi ký ức. Trong thời gian hơn ba năm, tôi cho rằng mình là một người khác, không biết tôi tên Vân Khanh, cũng không biết trên đời này có người điên cuồng tìm kiếm tôi ngày này qua ngày khác.”
Tại không gian lễ trao giải to như vậy, vang lên biết bao tiếng kinh hô và hút khí.
Hoắc Vân Thâm nhìn người mình yêu chằm chằm không chớp mắt.
Chóp mũi Ngôn Khanh phiếm hồng.
“Vào buổi tối ký hợp đồng 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》, lần đầu tiên tôi nghe thấy tên Hoắc Vân Thâm trong những cuộc thảo luận của người khác, nhớ kỹ khuôn mặt anh ấy. Sau đó tôi dùng nửa năm, rốt cuộc mới lấy lại được thân phận Vân Khanh để trở lại bên cạnh anh ấy.”
“Anh ấy không đi tìm thế thân, tôi cũng không phải thứ thay thế người yêu cũ.”
“Người yêu cũ của Hoắc tiên sinh, chính là tôi.”
“Giải thưởng này,” Ngôn Khanh cười ra nước mắt, “là món quà tôi tặng Hoắc tiên sinh và Hoắc phu nhân. Chúng tôi không ngược luyến, sẽ không ly hôn, tôi cũng muốn nói cho mỗi người đã dõi theo từng dấu chân anh ấy…”
Ngôn Khanh nắm cúp, cũng tại một khắc này cô thấy được đôi mắt sáng quắc dưới sân khấu.
Sao anh lại tới!
Ngôn Khanh mất tiếng một lúc, lát sau, âm cuối phát run: “Anh ấy tìm được rồi.”
Trong tiếng ồn ào, Ngôn Khanh đầu nặng chân nhẹ mà đi xuống, Hoắc Vân Thâm rời khỏi phạm vi bóng tối, đi lên bậc thang, vươn tay về phía cô.
Chân anh đã khoẻ hoàn toàn, không cần phải lấy bóng tối làm lá chắn.
Anh có thể đứng ở nơi sáng sủa nhất, tiếp đón cô dưới mọi sự chú ý.
Sau khi công bố giải thưởng lớn nhất, lễ trao giải cũng đi đến hồi kết. Thời khắc kết thúc một năm phồn hoa, các phóng viên điên cuồng chen chúc bao vây.
Trên thảm đỏ dẫn đến lễ trao giải, Hoắc Vân Thâm cởi tây trang, cẩn thận bao bọc đôi vai và cánh tay đang loã lồ của Ngôn Khanh, anh ôm eo cô, tường đồng vách sắt che chở.
Đèn flash sáng thành một mảnh.
Các phóng viên không dám đến quá gần, chỉ có thể nâng cao đề-xi-ben, phấn khởi mà mồm năm miệng mười vội vàng truy hỏi.
“Hoắc tổng, xin hỏi Ngôn Khanh thật sự là người yêu cũ ngài đau khổ tìm kiếm ư?”
“Ngôn Khanh với Vân Khanh xác thật là cùng một người?”
“Ngài từ lúc bắt đầu đã khẳng định sao? Hay ban đầu coi cô ấy là thế thân, sau đó mới từ từ phát hiện?”
Vệ sĩ hai bên cường thế mở lối, các phóng viên vây lấy không chịu bỏ qua.
Hoắc Vân Thâm dừng bước.
Anh ôm Ngôn Khanh vào lòng, gạt phần tóc mái dính lên má cô, ngước mắt nhìn mấy cái ống kính đang chĩa vào mình.
Các phóng viên đều nín thở, chờ anh cho một đáp án.
Hoắc Vân Thâm ôm chặt phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp của mình, nở nụ cười chưa từng có.
Anh mở miệng, nói một câu rất có khí phách.
“Không có người yêu mới người yêu cũ, cả đời này của tôi, chỉ có cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.