Chương 97: Đình viện thăm thẳm (hạ)
Nguyệt Xuất Vân
24/11/2017
Ánh tà dương cuối cùng của ngày cũng trôi mất, bên trong chớp mắt bị bóng tối bao phủ, một ngày lặng lẽ trôi qua.
Một ngày này, Hề Hề trải qua thật gian nan, thật dài.
Suốt một ngày, Liệt Phong vẫn hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại, Hề Hề sợ hắn sẽ ngủ mãi như thế. Một kiếm kia tuy không đâm vào nơi trọng yếu, nhưng với sức lực của Võ Uy tướng quân Diệp Khải Phong, nếu là người khác, chắc đã đi đời nhà ma.
Nương theo ánh hoàng hôn nhạt, đôi mắt Hề Hề dừng ở chỗ Liệt Phong, nàng phát hiện nàng như lần đầu biết hắn.
Bởi vì khuôn mặt hắn vô cùng tái nhợt, không chút máu, nhìn qua khiến kẻ khác thầm chua xót. Hàng mi dài và đen như mực, mày nhíu lại, tựa như đang rất đau đớn. Đôi mắt sắc bén thâm thúy, hiện tại nhắm chặt, hắn thực yên lặng, sự yên lặng này làm nàng đau lòng.
Hề Hề nhớ ý cười mấp máy từ đôi mắt hắn, cho dù là ý cười giễu cợt. Nhớ khi hắn mở miệng nói chuyện, cho dù giọng hắn lạnh như băng.
Tuy nhiên hắn lại nằm lặng im ở đó, khiến lòng nàng khổ sở buồn bã.
Hắn nói, hắn trả lại một kiếm cho nàng.
Đúng vậy, nàng từng nghĩ sẽ trả cho hắn một kiếm, để hắn nếm thử cảm giác đau đớn ấy, sau cùng không ngờ người chịu đau nhiều nhất vẫn là chính mình.
Nỗi đau của hắn, nhưng nàng còn đau hơn.
Hề Hề cứ ngồi ngơ ngác như vậy, mãi khi màn đêm buông xuống, trăng sáng lên cao, ánh trăng chiếu vào phòng. Bỗng thấy bụng đói, Hề Hề lúc này mới sực tỉnh, cả ngày nay vẫn chưa ăn gì, liền đứng dậy vào bếp nấu cơm.
Trong phòng bếp không thiếu thứ gì, Hề Hề tìm thấy gạo, liền vo gạo nấu cơm.
Khi đã thổi được lửa bếp, Hề Hề chợt nghe thấy ngoài viện có âm thanh khác thường.
Ngẩng đầu nhìn, cửa viện thấy đã mở, có một bóng người đứng ở nơi đó.
Hề Hề không biết người này là ai, liền ở yên trong phòng không hề đi ra, cách song cửa, phát hiện đó là một nữ tử, vẻ ngoài không trẻ, mà khoảng chừng hơn ba mươi tuổi. Tay cầm một cành hoa, hoa trên cành nở rộ, tỏa hương ngào ngạt.
Vị phu nhân kia không thể tính là tuyệt sắc, nhưng hàng mi khói sương, xoắn xuýt yểu điệu, khiến nhười khác nhìn thấy liền động lòng thương xót.
Dung mạo và dáng vẻ thướt tha của vị phu nhân này có vài phần giống Diệp Từ Dung, nhất là khi đêm lạnh như thế, bà lại chỉ mặc váy áo mỏng manh đứng đón gió, càng thêm động lòng người.
Hề Hề đột nhiên tỉnh ngộ, chỗ mình ở, đúng là nhà của Diệp Từ Dung, trông tuổi tác của vị phu nhân kia, có khi nào là mẫu thân của Diệp Từ Dung không? Ngẫm lại thấy không có khả năng đó, mẫu thân của nàng hẳn là tướng quân phu nhân, sao có thể đêm khuya một mình đến tiểu viện hẻo lánh này?
Ánh trăng rơi lên người vị phu nhân kia, tạo thành một cái bóng ngã trên nền đất, hòa cùng bóng hoa kiểng, tạo thành một sự huyền bí.
Đang lúc nghi hoặc, đã nghe thấy vị phu nhân kia thấp giọng: “Ai đang nấu cơm trong này?” Vừa nói vừa đi về hướng Hề Hề, đến căn bếp nhỏ.
Hề Hề không muốn bị bà nhìn thấy, liền nhẹ nhàng phóng người lên, trốn trên trần nhà, vị phu nhân kia chậm rãi đi vào căn bếp, còn mở nồi cơm ra xem, cúi đầu lẩm bẩm: “Kỳ lạ, là ai đã ở đây, chẳng lẽ Băng Toàn tỷ tỷ đã trở về?”
Băng Toàn? Hề Hề nghe thấy cái tên này, liền giật mình.
Hề Hề đã từng nghe Lâm Ưng Nương nhắc qua cái tên này, sau đó nàng liền khắc sâu nó trong đầu, bởi vì Lâm Ứng Nương đã nói Băng Toàn chính là tên của mẫu thân nàng.
Lại ở đây nghe được, còn là từ miệng một vị phu nhân thần bí, Hề Hề có chút nghi hoặc, chẳng lẽ người này quen biết với mẫu thân?
Vị phu nhân kia đảo quanh phòng bếp một hồi nhưng vẫn không thấy ai, liền đi ra ngoài, rẽ qua mấy gốc cây kiểng, liền đi vào nhà trong.
Hề Hề lo lắng, sợ sẽ bại lộ hành tung, lại lo cho an nguy của Liệt Phong, bất đắc dĩ nhảy từ trên trần nhà xuống, đi theo vị phu nhân kia.
Mặc kệ vị phu nhân này là ai. Trước phải giữ chân bà lại, không thể để bà nhìn thấy Liệt Phong, tránh lộ tin tức ra ngoài.
Ánh trăng đổ xuống, vị phu nhân kia đang đi rất nhanh, bỗng nhiên từ phía sau có một bóng chim nhạn lao đến, bà hoảng hốt xoay người lại, một đôi mắt to mơ màng đập vào mắt Hề Hề.
Dưới ánh trăng, tay áo Hề Hề bay bay, tóc dài bồng bềnh, trông như tiên tử.
Vị phu nhân hoảng sợ hét to một tiếng, tựa như thấy lại tình cảnh của mấy năm về trước, cũng một đêm như thế này, cũng trong tình cảnh này, bà bất an đi thỉnh tội với Băng Toàn tỷ tỷ, không ngờ vừa quay người đi, đã nhìn thấy bóng dáng bạch y nhẹ nhàng lao đến, bàn tay thon dài bắt lấy cổ mình.
Một khắc ấy, bà nghĩ mình sẽ chết, sợ hãi hét to một tiếng, rồi nhắm hai mắt lại.
Khi đó, lòng bà thật ra rất bình tĩnh, bởi vì bà biết mình đáng bị trừng phạt.
Tuy nhiên, cuối cùng bà vẫn không chết, bà biết Băng Toàn tỷ tỷ không đành lòng, bởi vì Băng Toàn là một người rất lương thiện.
Chẳng lẽ, cuối cùng, người vẫn không nghĩ sẽ tha cho mình, muốn đến lấy mạng mình?
Bà nhìn bàn tay nhỏ thon dài, bịn rịn trên mặt đất, thấp giọng nói: “Băng Toàn tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi, tỷ rốt cuộc cũng đến. Ta chờ tỷ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi được, Băng Toàn tỷ tỷ, ta biết tỷ hận ra, tỷ… tỷ giết ta đi! Ta đã sớm không muốn sống tiếp nữa!”
Hề Hề sửng sốt, bàn tay đang muốn điểm huyệt bà, chậm rãi thu lại.
Dưới ánh trăng, nàng tinh tường nhìn vào đôi mắt kinh hãi của vị phu nhân kia, đó là một khuôn mặt hổ thẹn không giấu vào đâu được.
Lòng Hề Hề khẽ động, nàng không biết Băng Toàn mà vị phu nhân này nhắc đến có phải là mẫu thân mình không, nhưng nàng có thể khẳng định, vị phu nhân này và Băng Toàn có một ân oán gì đó. Có lẽ bà đã làm chuyện gì đó có lỗi với Băng Toàn, nên mới sợ hãi nghĩ là Băng Toàn đến giết bà.
Đây là chột dạ vì đã làm trò.
Hề Hề khẽ cười nói: “Ta không phải Băng Toàn, cũng không phải tới giết bà, nhưng bà không nên đến đây, nên tạm thời bà phải chịu thiệt rồi.”
Hề Hề nói xong, liền vươn tay điểm huyệt bà.
Vị phu nhân kia nhìn thẳng vào Hề Hề, vẻ mặt sửng sốt.
Hề Hề cười ảm đạm, đưa bà vào một căn phòng cạnh phòng Liệt Phong, thắp sáng ánh nến, ánh sáng lờ mờ chiếu sáng căn phòng.
Căn phòng này có cách bài trí rất giống với phong cách của người Tái Bắc, không có ghế dựa, trên đất trải thảm đỏ tươi, giữa bày một cái bàn, xung quanh có đệm dựa.
Hề Hề cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ trước chủ nhân của nơi này là người Tái Bắc?
Hề Hề để vị phu nhân kia ngồi dựa vào đệm, rồi nói: “Ta chỉ điểm huyệt bà thôi, bà tạm thời không thể động đậy, ta sẽ không hại bà, chỉ cần bà không đem những chuyện ở đây tiết lộ ra ngoài, chờ Diệp tướng quân đến, ta sẽ để ông ta đưa bà đi.”
Vị phu nhân kia cẩn thận ngắm nhìn Hề Hề, vẻ mặt vô cùng mải miết, tựa như bấy giờ mới nhìn ra, Hề Hề không phải Băng Toàn, có chút hoảng sợ nói: “Ngươi không phải Băng Toàn, vậy ngươi là ai? Vì sao lại ở đây? Nơi này là cấm địa, ngươi không biết sao? Là ai cho ngươi đi vào nơi này?”
Bộ dạng của bà, tựa như điên loạn, giống như ai đó động vào bảo bối gì của bà.
“Chúng ta chỉ ở tạm đây thôi, rất nhanh sẽ đi, bà là ai, vì sao đêm hôm đến đây, còn Băng Toàn mà bà nói là người nào?”
Hề Hề vất vả lắm mới nghe thấy tin tức của mẫu thân, không nhịn được hỏi.
Vị phu nhân lại không đáp, chỉ nhắc đi nhắc lại: “Sao ngươi lại ở đây, ngươi không thể ở đây, đây là chỗ ở của Băng Toàn tỷ tỷ!”
Hề Hề cảm thấy không thể nói lý với bà, nhìn bà có chút điên loạn. Liền không quan tâm tới bà nữa, đi vào bếp dùng cơm. Dùng cơm xong, Hề Hề liền đi xem Liệt Phong.
Nàng không dám đi nơi khác ngủ, tuy biết Diệp Khải Phong sẽ không làm bậy, vị phu nhân phòng bên cạnh cũng không có võ công, nhưng nàng vẫn lo lắng, liền ngã đầu ngủ bên cạnh Liệt Phong, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Một đêm không ngủ, lòng lại không thể bình yên, Hề Hề vô thức ngủ bên cạnh Liệt Phong.
Tựa hồ đã ngủ thật lâu, cũng giống chỉ mới qua chớp mắt, Hề Hề bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, chợt tỉnh dậy.
Trời đã sắp sáng, có hừng Đông lờ mờ lóe lên bên kia bức màn.
Hề Hề mơ màng tìm kiếm cảm giác khác thường kia từ đâu ra, lại phát hiện Liệt Phong bên cạnh vẫn chưa tỉnh lại, vẫn còn hôn mê.
Hề Hề vô thức nhăn mày, hai ngày cực nhọc, không thể yên ổn nghỉ ngơi, tiếp tục chăm sóc cho Liệt Phong, nghĩ do cái đầu căng thẳng, nhìn gà hóa cuốc. Đặt bàn tay lên trán hắn, phát hiện hắn cũng không sốt, lòng mới thả lỏng, sợ hắn nhiễm phong hàn, thương tích nặng hơn.
Nàng ngáp một cái, đang muốn úp mặt xuống ngủ tiếp, lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này thanh nhã tươi mát, không ngừng quẩn quanh chóp mũi, không giống mùi hoa, cũng không giống hương trúc, cũng tuyệt đối không phải mê hương, lúc có lúc không, nếu không ngửi kĩ sẽ không thấy.
Mùi hương thoang thoảng kia hình như tỏa ra từ người Liệt Phong, Hề Hề nghi hoặc ghé sát vào hắn, muốn biết, mùi hương kia đến từ đâu.
Không ngờ bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Mùi hương của nam nhân cũng rất dễ chịu đúng không?”
Hề Hề giật mình cả kinh, ngẩng đầu, phát hiện Liệt Phong đã mở mắt ra từ lúc nào, đôi mắt thâm thúy lành lạnh, không giống như vừa mới tỉnh lại.
Xem ra cảm giác khác thường vừa rồi của nàng, chính là Liệt Phong đã tỉnh lại, đang nhìn trộm mình, nhìn đến làm nàng tỉnh, rồi lại làm bộ hôn mê.
Nghĩ đến chút nữa là mình di chuyển đến mặt hắn, hai gò má ửng đỏ.
Người này, chỉ cần tỉnh táo là lại trêu chọc nàng.
Nhưng lòng nàng không có chán ghét, cũng không nổi giận, mà là vui mừng. Nàng nhìn Liệt Phong không chớp mắt, hoài nghi mình đang nằm mơ, sợ chỉ cần chớp mắt hắn lại trở về với bộ dạng bất tỉnh.
Đôi mắt Hề Hề dịu dàng trong trẻo nhìn chằm chằm Liệt Phong, ngay cả lòng dạ sắt thép, giờ phút này cũng hóa thành nhành liễu mềm mại.
Liệt Phong thở dài một tiếng, vươn tay, kéo Hề Hề ôm vào lòng, hắn ôm rất nhanh, tựa như đem nàng nhập vào cơ thể hắn.
Tay hắn, khe khẽ xoa đầu Hề Hề, chậm rãi vuốt ve, cực kỳ ôn nhu.
Không biết vì sao, nước mắt của Hề Hề không tiếng động chảy xuống, hai ngày này, nàng đã trở nên vô cùng đa cảm, quả thật đã thành một con quỷ khóc.
Một ngày này, Hề Hề trải qua thật gian nan, thật dài.
Suốt một ngày, Liệt Phong vẫn hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại, Hề Hề sợ hắn sẽ ngủ mãi như thế. Một kiếm kia tuy không đâm vào nơi trọng yếu, nhưng với sức lực của Võ Uy tướng quân Diệp Khải Phong, nếu là người khác, chắc đã đi đời nhà ma.
Nương theo ánh hoàng hôn nhạt, đôi mắt Hề Hề dừng ở chỗ Liệt Phong, nàng phát hiện nàng như lần đầu biết hắn.
Bởi vì khuôn mặt hắn vô cùng tái nhợt, không chút máu, nhìn qua khiến kẻ khác thầm chua xót. Hàng mi dài và đen như mực, mày nhíu lại, tựa như đang rất đau đớn. Đôi mắt sắc bén thâm thúy, hiện tại nhắm chặt, hắn thực yên lặng, sự yên lặng này làm nàng đau lòng.
Hề Hề nhớ ý cười mấp máy từ đôi mắt hắn, cho dù là ý cười giễu cợt. Nhớ khi hắn mở miệng nói chuyện, cho dù giọng hắn lạnh như băng.
Tuy nhiên hắn lại nằm lặng im ở đó, khiến lòng nàng khổ sở buồn bã.
Hắn nói, hắn trả lại một kiếm cho nàng.
Đúng vậy, nàng từng nghĩ sẽ trả cho hắn một kiếm, để hắn nếm thử cảm giác đau đớn ấy, sau cùng không ngờ người chịu đau nhiều nhất vẫn là chính mình.
Nỗi đau của hắn, nhưng nàng còn đau hơn.
Hề Hề cứ ngồi ngơ ngác như vậy, mãi khi màn đêm buông xuống, trăng sáng lên cao, ánh trăng chiếu vào phòng. Bỗng thấy bụng đói, Hề Hề lúc này mới sực tỉnh, cả ngày nay vẫn chưa ăn gì, liền đứng dậy vào bếp nấu cơm.
Trong phòng bếp không thiếu thứ gì, Hề Hề tìm thấy gạo, liền vo gạo nấu cơm.
Khi đã thổi được lửa bếp, Hề Hề chợt nghe thấy ngoài viện có âm thanh khác thường.
Ngẩng đầu nhìn, cửa viện thấy đã mở, có một bóng người đứng ở nơi đó.
Hề Hề không biết người này là ai, liền ở yên trong phòng không hề đi ra, cách song cửa, phát hiện đó là một nữ tử, vẻ ngoài không trẻ, mà khoảng chừng hơn ba mươi tuổi. Tay cầm một cành hoa, hoa trên cành nở rộ, tỏa hương ngào ngạt.
Vị phu nhân kia không thể tính là tuyệt sắc, nhưng hàng mi khói sương, xoắn xuýt yểu điệu, khiến nhười khác nhìn thấy liền động lòng thương xót.
Dung mạo và dáng vẻ thướt tha của vị phu nhân này có vài phần giống Diệp Từ Dung, nhất là khi đêm lạnh như thế, bà lại chỉ mặc váy áo mỏng manh đứng đón gió, càng thêm động lòng người.
Hề Hề đột nhiên tỉnh ngộ, chỗ mình ở, đúng là nhà của Diệp Từ Dung, trông tuổi tác của vị phu nhân kia, có khi nào là mẫu thân của Diệp Từ Dung không? Ngẫm lại thấy không có khả năng đó, mẫu thân của nàng hẳn là tướng quân phu nhân, sao có thể đêm khuya một mình đến tiểu viện hẻo lánh này?
Ánh trăng rơi lên người vị phu nhân kia, tạo thành một cái bóng ngã trên nền đất, hòa cùng bóng hoa kiểng, tạo thành một sự huyền bí.
Đang lúc nghi hoặc, đã nghe thấy vị phu nhân kia thấp giọng: “Ai đang nấu cơm trong này?” Vừa nói vừa đi về hướng Hề Hề, đến căn bếp nhỏ.
Hề Hề không muốn bị bà nhìn thấy, liền nhẹ nhàng phóng người lên, trốn trên trần nhà, vị phu nhân kia chậm rãi đi vào căn bếp, còn mở nồi cơm ra xem, cúi đầu lẩm bẩm: “Kỳ lạ, là ai đã ở đây, chẳng lẽ Băng Toàn tỷ tỷ đã trở về?”
Băng Toàn? Hề Hề nghe thấy cái tên này, liền giật mình.
Hề Hề đã từng nghe Lâm Ưng Nương nhắc qua cái tên này, sau đó nàng liền khắc sâu nó trong đầu, bởi vì Lâm Ứng Nương đã nói Băng Toàn chính là tên của mẫu thân nàng.
Lại ở đây nghe được, còn là từ miệng một vị phu nhân thần bí, Hề Hề có chút nghi hoặc, chẳng lẽ người này quen biết với mẫu thân?
Vị phu nhân kia đảo quanh phòng bếp một hồi nhưng vẫn không thấy ai, liền đi ra ngoài, rẽ qua mấy gốc cây kiểng, liền đi vào nhà trong.
Hề Hề lo lắng, sợ sẽ bại lộ hành tung, lại lo cho an nguy của Liệt Phong, bất đắc dĩ nhảy từ trên trần nhà xuống, đi theo vị phu nhân kia.
Mặc kệ vị phu nhân này là ai. Trước phải giữ chân bà lại, không thể để bà nhìn thấy Liệt Phong, tránh lộ tin tức ra ngoài.
Ánh trăng đổ xuống, vị phu nhân kia đang đi rất nhanh, bỗng nhiên từ phía sau có một bóng chim nhạn lao đến, bà hoảng hốt xoay người lại, một đôi mắt to mơ màng đập vào mắt Hề Hề.
Dưới ánh trăng, tay áo Hề Hề bay bay, tóc dài bồng bềnh, trông như tiên tử.
Vị phu nhân hoảng sợ hét to một tiếng, tựa như thấy lại tình cảnh của mấy năm về trước, cũng một đêm như thế này, cũng trong tình cảnh này, bà bất an đi thỉnh tội với Băng Toàn tỷ tỷ, không ngờ vừa quay người đi, đã nhìn thấy bóng dáng bạch y nhẹ nhàng lao đến, bàn tay thon dài bắt lấy cổ mình.
Một khắc ấy, bà nghĩ mình sẽ chết, sợ hãi hét to một tiếng, rồi nhắm hai mắt lại.
Khi đó, lòng bà thật ra rất bình tĩnh, bởi vì bà biết mình đáng bị trừng phạt.
Tuy nhiên, cuối cùng bà vẫn không chết, bà biết Băng Toàn tỷ tỷ không đành lòng, bởi vì Băng Toàn là một người rất lương thiện.
Chẳng lẽ, cuối cùng, người vẫn không nghĩ sẽ tha cho mình, muốn đến lấy mạng mình?
Bà nhìn bàn tay nhỏ thon dài, bịn rịn trên mặt đất, thấp giọng nói: “Băng Toàn tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi, tỷ rốt cuộc cũng đến. Ta chờ tỷ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi được, Băng Toàn tỷ tỷ, ta biết tỷ hận ra, tỷ… tỷ giết ta đi! Ta đã sớm không muốn sống tiếp nữa!”
Hề Hề sửng sốt, bàn tay đang muốn điểm huyệt bà, chậm rãi thu lại.
Dưới ánh trăng, nàng tinh tường nhìn vào đôi mắt kinh hãi của vị phu nhân kia, đó là một khuôn mặt hổ thẹn không giấu vào đâu được.
Lòng Hề Hề khẽ động, nàng không biết Băng Toàn mà vị phu nhân này nhắc đến có phải là mẫu thân mình không, nhưng nàng có thể khẳng định, vị phu nhân này và Băng Toàn có một ân oán gì đó. Có lẽ bà đã làm chuyện gì đó có lỗi với Băng Toàn, nên mới sợ hãi nghĩ là Băng Toàn đến giết bà.
Đây là chột dạ vì đã làm trò.
Hề Hề khẽ cười nói: “Ta không phải Băng Toàn, cũng không phải tới giết bà, nhưng bà không nên đến đây, nên tạm thời bà phải chịu thiệt rồi.”
Hề Hề nói xong, liền vươn tay điểm huyệt bà.
Vị phu nhân kia nhìn thẳng vào Hề Hề, vẻ mặt sửng sốt.
Hề Hề cười ảm đạm, đưa bà vào một căn phòng cạnh phòng Liệt Phong, thắp sáng ánh nến, ánh sáng lờ mờ chiếu sáng căn phòng.
Căn phòng này có cách bài trí rất giống với phong cách của người Tái Bắc, không có ghế dựa, trên đất trải thảm đỏ tươi, giữa bày một cái bàn, xung quanh có đệm dựa.
Hề Hề cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ trước chủ nhân của nơi này là người Tái Bắc?
Hề Hề để vị phu nhân kia ngồi dựa vào đệm, rồi nói: “Ta chỉ điểm huyệt bà thôi, bà tạm thời không thể động đậy, ta sẽ không hại bà, chỉ cần bà không đem những chuyện ở đây tiết lộ ra ngoài, chờ Diệp tướng quân đến, ta sẽ để ông ta đưa bà đi.”
Vị phu nhân kia cẩn thận ngắm nhìn Hề Hề, vẻ mặt vô cùng mải miết, tựa như bấy giờ mới nhìn ra, Hề Hề không phải Băng Toàn, có chút hoảng sợ nói: “Ngươi không phải Băng Toàn, vậy ngươi là ai? Vì sao lại ở đây? Nơi này là cấm địa, ngươi không biết sao? Là ai cho ngươi đi vào nơi này?”
Bộ dạng của bà, tựa như điên loạn, giống như ai đó động vào bảo bối gì của bà.
“Chúng ta chỉ ở tạm đây thôi, rất nhanh sẽ đi, bà là ai, vì sao đêm hôm đến đây, còn Băng Toàn mà bà nói là người nào?”
Hề Hề vất vả lắm mới nghe thấy tin tức của mẫu thân, không nhịn được hỏi.
Vị phu nhân lại không đáp, chỉ nhắc đi nhắc lại: “Sao ngươi lại ở đây, ngươi không thể ở đây, đây là chỗ ở của Băng Toàn tỷ tỷ!”
Hề Hề cảm thấy không thể nói lý với bà, nhìn bà có chút điên loạn. Liền không quan tâm tới bà nữa, đi vào bếp dùng cơm. Dùng cơm xong, Hề Hề liền đi xem Liệt Phong.
Nàng không dám đi nơi khác ngủ, tuy biết Diệp Khải Phong sẽ không làm bậy, vị phu nhân phòng bên cạnh cũng không có võ công, nhưng nàng vẫn lo lắng, liền ngã đầu ngủ bên cạnh Liệt Phong, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Một đêm không ngủ, lòng lại không thể bình yên, Hề Hề vô thức ngủ bên cạnh Liệt Phong.
Tựa hồ đã ngủ thật lâu, cũng giống chỉ mới qua chớp mắt, Hề Hề bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, chợt tỉnh dậy.
Trời đã sắp sáng, có hừng Đông lờ mờ lóe lên bên kia bức màn.
Hề Hề mơ màng tìm kiếm cảm giác khác thường kia từ đâu ra, lại phát hiện Liệt Phong bên cạnh vẫn chưa tỉnh lại, vẫn còn hôn mê.
Hề Hề vô thức nhăn mày, hai ngày cực nhọc, không thể yên ổn nghỉ ngơi, tiếp tục chăm sóc cho Liệt Phong, nghĩ do cái đầu căng thẳng, nhìn gà hóa cuốc. Đặt bàn tay lên trán hắn, phát hiện hắn cũng không sốt, lòng mới thả lỏng, sợ hắn nhiễm phong hàn, thương tích nặng hơn.
Nàng ngáp một cái, đang muốn úp mặt xuống ngủ tiếp, lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này thanh nhã tươi mát, không ngừng quẩn quanh chóp mũi, không giống mùi hoa, cũng không giống hương trúc, cũng tuyệt đối không phải mê hương, lúc có lúc không, nếu không ngửi kĩ sẽ không thấy.
Mùi hương thoang thoảng kia hình như tỏa ra từ người Liệt Phong, Hề Hề nghi hoặc ghé sát vào hắn, muốn biết, mùi hương kia đến từ đâu.
Không ngờ bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Mùi hương của nam nhân cũng rất dễ chịu đúng không?”
Hề Hề giật mình cả kinh, ngẩng đầu, phát hiện Liệt Phong đã mở mắt ra từ lúc nào, đôi mắt thâm thúy lành lạnh, không giống như vừa mới tỉnh lại.
Xem ra cảm giác khác thường vừa rồi của nàng, chính là Liệt Phong đã tỉnh lại, đang nhìn trộm mình, nhìn đến làm nàng tỉnh, rồi lại làm bộ hôn mê.
Nghĩ đến chút nữa là mình di chuyển đến mặt hắn, hai gò má ửng đỏ.
Người này, chỉ cần tỉnh táo là lại trêu chọc nàng.
Nhưng lòng nàng không có chán ghét, cũng không nổi giận, mà là vui mừng. Nàng nhìn Liệt Phong không chớp mắt, hoài nghi mình đang nằm mơ, sợ chỉ cần chớp mắt hắn lại trở về với bộ dạng bất tỉnh.
Đôi mắt Hề Hề dịu dàng trong trẻo nhìn chằm chằm Liệt Phong, ngay cả lòng dạ sắt thép, giờ phút này cũng hóa thành nhành liễu mềm mại.
Liệt Phong thở dài một tiếng, vươn tay, kéo Hề Hề ôm vào lòng, hắn ôm rất nhanh, tựa như đem nàng nhập vào cơ thể hắn.
Tay hắn, khe khẽ xoa đầu Hề Hề, chậm rãi vuốt ve, cực kỳ ôn nhu.
Không biết vì sao, nước mắt của Hề Hề không tiếng động chảy xuống, hai ngày này, nàng đã trở nên vô cùng đa cảm, quả thật đã thành một con quỷ khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.