Chương 96: Đình viện thăm thẳm (thượng)
Nguyệt Xuất Vân
24/11/2017
Diệp Khải Phong? Sao lại là hắn? Hề Hề sao tin được!
Tuy nói Hề Hề gặp ông không được mấy lần, nhưng Hề Hề vô cùng kính trọng ông, không chỉ bởi vì Hàn Tuyên tín nhiệm ông, cũng không phải vì ông đã giúp Hàn Tuần đăng cơ, mà Hề Hề có một sự tin tưởng ông xuất phát tự đáy lòng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Hề Hề thật sự không thể tin được, ông lại ác độc muốn dồn mình vào chỗ chết như vậy.
Hề Hề đặt tay lên ngực tự hỏi mình đã làm gì đắc tội ông, vì sao ông phải giết mình?
“Hóa ra là Diệp tướng quân,” Hề Hề giấu đi mất mát trong lòng, lạnh giọng nói, “Vì sao Diệp tướng quân muốn giết tiểu nữ, ta tự hỏi mình chưa từng làm gì đắc tội Diệp tướng quân. Chẳng lẽ Diệp tướng quân là loại người qua cầu rút ván mà người ta hay nói?”
Khi Diệp Khải Phong tháo khăn che mặt ra, vốn không nghĩ sẽ ám sát nàng nữa, hiện giờ Hề Hề chất vấn, trong lòng có chút hổ thẹn, thật ra ông muốn giết Hề Hề, cũng là do nhất thời xúc động.
Đơn giản là vì Diệp Từ Dung phái người trong cung truyền cho ông một phong thư, nói Hàn Tuần bị nữ tử này mê hoặc, vì nàng mà đối đầu với Tả Hiền Vương của Bắc Thương quốc. Chuyện Hàn Tuần phong nàng làm phi, ông đã sớm biết, nhưng không ngờ Hàn Tuần si mê đến nỗi vì nàng mà đối nghịch với Hoàn Nhan Liệt Phong.
Diệp Khải Phong không chủ trương Nam Triều đối địch với Bắc Thương quốc, hiện tại Nam Triều là một nước yếu thế, không nên tiếp tục gây chiến tranh. Cho nên mới tàn nhẫn hạ quyết tâm, giải quyết hậu họa này.
Không nghĩ đến thất bại, còn ngộ thương Tả Hiền Vương của Bắc Thương quốc.
Hiện giờ, nhìn thấy ánh mắt quật cường của Hề Hề, không hiểu vì sao lòng thầm xúc động, bỗng dưng phát hiện ánh mắt này rất quen thuộc, như đã sớm khắc sâu vào lòng, trong khoảng thời gian ngắn đã là làm ông giật minh, mình sau cùng không hạ thủ nữa.
Ông cất lại bảo kiếm vào trong vỏ, nói: “Trời sắp sáng rồi, nếu còn kéo dài, chỉ sợ người trong lòng người sẽ gặp nguy hiểm, các người đều đang chạy trốn, làm sao tìm thái y được. Mong các ngươi tin tưởng bản tướng quân.”
Hề Hề cúi đầu nhìn Liệt Phong trong lòng mình, bên dưới ánh nắng ban mai nhàn nhạt, khuôn mặt hắn tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, khí phách ngang ngược nghiêm nghị thường thấy đã không còn nữa, không khỏi lòng đau như cắt, nước mắt lại mơ hồ chảy ra.
Hiện giờ Liệt Phong đã bị thương, với võ công của Diệp Khải Phong, nếu muốn giết mình, chỉ cần một nhát kiếm, cần gì phải tốn thêm thời gian, bảo bọn họ đến phủ ông dưỡng thương làm gì.
Hề Hề gật đầu, mặc kệ Diệp Khải Phong vì sao muốn ám sát nàng, mặc kệ lời hắn có đáng tin hay không, bọn họ không còn lựa nào khác.
Diệp Khải Phong thấy Hề Hề đã đồng ý, vẫy tay một cái, thị vệ của hắn liền mang đến một cỗ kiệu, đưa Hề Hề và Liệt Phong về phủ tướng quân, rồi an bài cho bọn họ ở trong một cái viện hẻo lánh.
Viện này không lớn, nhưng đều có đầu đầy đủ mọi thứ, và có cả một phòng bếp.
Diệp Khải Phong rất tuân thủ lời hứa, phái thị vệ mời thầy thuốc đến trị cho Liệt Phong. May mà Liệt Phong không bị thương ngay nơi trí mạng, thầy thuốc băng bó vết thương cho Liệt Phong, rồi ghi một đơn thuốc, dặn dò vài câu, rồi rời đi.
Có thị vệ đi bốc thuốc, lát sau trở về đưa thuốc đến tiểu viện, Hề Hề nhận thuốc, tự mình vào bếp sắc thuốc. Diệp Khải Phong vì sợ lộ tin tức, nên ngay cả nha hoàn cũng không phái đến, tất cả đều tự tay Hề Hề làm lấy.
Hề Hề bỏ thuốc vào siêu, thêm nước, sau đó lấy củi nhóm lửa.
Năm ấy, khi nàng còn ở cùng bà bà, nàng cũng đã làm qua chuyện này, tuy nhiên hôm nay chẳng hiểu vì sao, là do có chút lạ lẫm, hay là vì lo lắng, nhóm lửa một lúc lâu, lửa vẫn không cháy.
Một vầng mặt trời dâng lên ở đằng Đông, chiếu sáng tiểu viện, cũng đồng thời chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Hề Hề.
Vốn là một ngày nắng đẹp, nhưng lòng Hề Hề lại thật chật vật.
Cuối cùng cũng nhóm được lửa, Hề Hề ngồi vào ghế trúc, nhìn siêu thuốc đang nấu đến xuất thần.
Nghĩ đến Hoàn Nhan Liệt Phong đang hôn mê trên giường, lòng Hề Hề lại như lửa đốt, khi thì giống như bị băng tuyết bao phủ, nói không nên lời tâm tình của mình lúc này. Ngay cả khi nàng nhiều lần niệm “Tâm như chỉ thủy kinh”, cũng không thể dịu được.
Nàng không rõ vì sao Hoàn Nhan Liệt Phong lại đỡ nhát kiếm đó cho mình, nếu kiếm kia đâm sâu thêm một chút, hoặc lệch đi một chút, giờ phút này mạng của hắn đã khó giữ.
Nam tử này ngang ngược bá đạo, có thể nghiêng ngả thiên hạ, vì sao phải liều mạng cứu mình.
Đáp áp hô hào mà ra, nhưng Hề Hề vẫn có chút không thể tin đó là sự thật, tuy nhiên lại chờ mong đó là sự thật.
Hắn đến Nam Triều có mục đích gì? Chợt nhớ đến lời của Linh Nhi, lòng Hề Hề mơ hồ ít nhiều hiểu được, có một loại vui sướng lờ mờ dâng lên trong lòng, nhưng khi nhớ tới hắn vẫn còn nằm trên giường, sống chết chưa rõ, lòng nàng nháy mắt lại xuất hiện vết nứt.
Nàng đang bị sao vậy? Có ai có thể nói cho nàng biết không!
Siêu thuốc cuối cùng cũng nấu xong, Hề Hề dập tắt lò lửa, bưng thuốc vào trong phòng.
Nàng nâng Liệt Phong dậy, cẩn thận bón cho hắn từng muỗng thuốc.
Vừa cho hắn uống thuốc xong, Diệp Khải Phong liền bước vào, tự mình ngồi lên một cái ghế, đôi mắt sáng không chút gợn sóng. Tuy nói tuổi ông đã không còn trẻ nữa, nhưng vẫn có thể thấy được khuôn mặt anh tuấn và phong thái của ông năm nào, dù vậy, do nhiều năm cưỡi ngựa chinh chiến, khuôn mặt ông phần nào nhiễm ít phong sương.
Ông ngồi trên ghế: “Nếu ngươi đã trốn khỏi hoàng cung, vậy là muốn cắt đứt mọi thứ với bệ hạ đúng không?”
Hề Hề nghe thấy Diệp Khải Phong lo lắng hỏi, ông đang lo mình đổi ý, trở về hoàng cung làm phi tử của Hàn Tuần.
Bấy giờ mới nhớ ra quan hệ của Diệp Từ Dung và Diệp Khải Phong, chẳng lẽ vì lo lắng con gái trong cung thất sủng, nên liền muốn giết nàng?
Hề Hề cười sầu thảm: “Diệp tướng quân yên tâm, nếu đã rời khỏi hoàng cung, thì sẽ không về nữa. Ngài có thể yên tâm!”
Hàng chân mày của Diệp Khải Phong căng cao, hỏi: “Không biết cô nương có lai lịch thế nào?” Trước kia hắn không chú ý, nữ tử này có đôi mắt rất quen thuộc, chỉ là nó không phải màu tím, nhưng vẻ mặt kia, cách nói chuyện kia, càng lúc càng làm hắn nghĩ đến một người, cảm thấy họ thật giống nhau.
Đương nhiên ông không tin chuyện nàng là cháu gái của thừa tướng phu nhân, có được ngọc tỷ của Hàn Tuyên, đến tột cùng có thể là ai.
Hề Hề nhìn ánh mắt nghiền ngẫm của Diệp Khải Phong, ý thức được ông đang hoài nghi thân thế của nàng, tuy nhiên nàng sẽ không nói cho ông biết thân phận thật, vì vị trưởng bối mà nàng từng tôn kính, hiện tại đã chẳng còn tin tưởng được nữa.
Hề Hề bình tĩnh cười nói: “Ta chỉ là một nữ tử bình thường, vì cơ duyên xảo hợp, mới nhận được truyền quốc ngọc tỷ. Nếu tướng quân không còn chuyện gì khác, Hề Hề phải chăm sóc người bị thương, không thể tiếp chuyện.”
Hề Hề rất lãnh đạm, không chút cảm kích hay nể mặt nói, nếu không phải ông, Liệt Phong đã không bị thương, nàng thầm mong cho vết thương của Liệt Phong mau lành lại, để bọn họ có thể nhanh rời khỏi nơi thị phi này.
Diệp Khải Phong đứng dậy nói: “Hiện tại thành Lăng Châu đã bị phong tỏa, sợ là nhất thời nửa khắc các ngươi không thể đi được, mong kiên nhẫn ở lại đây dưỡng thương, chờ hắn hồi phục rồi, ta sẽ đưa các ngươi ra khỏi thành!” Dứt lời, liếc nhìn Hề Hề một cái, rồi bỏ đi.
Tuy nói Hề Hề gặp ông không được mấy lần, nhưng Hề Hề vô cùng kính trọng ông, không chỉ bởi vì Hàn Tuyên tín nhiệm ông, cũng không phải vì ông đã giúp Hàn Tuần đăng cơ, mà Hề Hề có một sự tin tưởng ông xuất phát tự đáy lòng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Hề Hề thật sự không thể tin được, ông lại ác độc muốn dồn mình vào chỗ chết như vậy.
Hề Hề đặt tay lên ngực tự hỏi mình đã làm gì đắc tội ông, vì sao ông phải giết mình?
“Hóa ra là Diệp tướng quân,” Hề Hề giấu đi mất mát trong lòng, lạnh giọng nói, “Vì sao Diệp tướng quân muốn giết tiểu nữ, ta tự hỏi mình chưa từng làm gì đắc tội Diệp tướng quân. Chẳng lẽ Diệp tướng quân là loại người qua cầu rút ván mà người ta hay nói?”
Khi Diệp Khải Phong tháo khăn che mặt ra, vốn không nghĩ sẽ ám sát nàng nữa, hiện giờ Hề Hề chất vấn, trong lòng có chút hổ thẹn, thật ra ông muốn giết Hề Hề, cũng là do nhất thời xúc động.
Đơn giản là vì Diệp Từ Dung phái người trong cung truyền cho ông một phong thư, nói Hàn Tuần bị nữ tử này mê hoặc, vì nàng mà đối đầu với Tả Hiền Vương của Bắc Thương quốc. Chuyện Hàn Tuần phong nàng làm phi, ông đã sớm biết, nhưng không ngờ Hàn Tuần si mê đến nỗi vì nàng mà đối nghịch với Hoàn Nhan Liệt Phong.
Diệp Khải Phong không chủ trương Nam Triều đối địch với Bắc Thương quốc, hiện tại Nam Triều là một nước yếu thế, không nên tiếp tục gây chiến tranh. Cho nên mới tàn nhẫn hạ quyết tâm, giải quyết hậu họa này.
Không nghĩ đến thất bại, còn ngộ thương Tả Hiền Vương của Bắc Thương quốc.
Hiện giờ, nhìn thấy ánh mắt quật cường của Hề Hề, không hiểu vì sao lòng thầm xúc động, bỗng dưng phát hiện ánh mắt này rất quen thuộc, như đã sớm khắc sâu vào lòng, trong khoảng thời gian ngắn đã là làm ông giật minh, mình sau cùng không hạ thủ nữa.
Ông cất lại bảo kiếm vào trong vỏ, nói: “Trời sắp sáng rồi, nếu còn kéo dài, chỉ sợ người trong lòng người sẽ gặp nguy hiểm, các người đều đang chạy trốn, làm sao tìm thái y được. Mong các ngươi tin tưởng bản tướng quân.”
Hề Hề cúi đầu nhìn Liệt Phong trong lòng mình, bên dưới ánh nắng ban mai nhàn nhạt, khuôn mặt hắn tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, khí phách ngang ngược nghiêm nghị thường thấy đã không còn nữa, không khỏi lòng đau như cắt, nước mắt lại mơ hồ chảy ra.
Hiện giờ Liệt Phong đã bị thương, với võ công của Diệp Khải Phong, nếu muốn giết mình, chỉ cần một nhát kiếm, cần gì phải tốn thêm thời gian, bảo bọn họ đến phủ ông dưỡng thương làm gì.
Hề Hề gật đầu, mặc kệ Diệp Khải Phong vì sao muốn ám sát nàng, mặc kệ lời hắn có đáng tin hay không, bọn họ không còn lựa nào khác.
Diệp Khải Phong thấy Hề Hề đã đồng ý, vẫy tay một cái, thị vệ của hắn liền mang đến một cỗ kiệu, đưa Hề Hề và Liệt Phong về phủ tướng quân, rồi an bài cho bọn họ ở trong một cái viện hẻo lánh.
Viện này không lớn, nhưng đều có đầu đầy đủ mọi thứ, và có cả một phòng bếp.
Diệp Khải Phong rất tuân thủ lời hứa, phái thị vệ mời thầy thuốc đến trị cho Liệt Phong. May mà Liệt Phong không bị thương ngay nơi trí mạng, thầy thuốc băng bó vết thương cho Liệt Phong, rồi ghi một đơn thuốc, dặn dò vài câu, rồi rời đi.
Có thị vệ đi bốc thuốc, lát sau trở về đưa thuốc đến tiểu viện, Hề Hề nhận thuốc, tự mình vào bếp sắc thuốc. Diệp Khải Phong vì sợ lộ tin tức, nên ngay cả nha hoàn cũng không phái đến, tất cả đều tự tay Hề Hề làm lấy.
Hề Hề bỏ thuốc vào siêu, thêm nước, sau đó lấy củi nhóm lửa.
Năm ấy, khi nàng còn ở cùng bà bà, nàng cũng đã làm qua chuyện này, tuy nhiên hôm nay chẳng hiểu vì sao, là do có chút lạ lẫm, hay là vì lo lắng, nhóm lửa một lúc lâu, lửa vẫn không cháy.
Một vầng mặt trời dâng lên ở đằng Đông, chiếu sáng tiểu viện, cũng đồng thời chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Hề Hề.
Vốn là một ngày nắng đẹp, nhưng lòng Hề Hề lại thật chật vật.
Cuối cùng cũng nhóm được lửa, Hề Hề ngồi vào ghế trúc, nhìn siêu thuốc đang nấu đến xuất thần.
Nghĩ đến Hoàn Nhan Liệt Phong đang hôn mê trên giường, lòng Hề Hề lại như lửa đốt, khi thì giống như bị băng tuyết bao phủ, nói không nên lời tâm tình của mình lúc này. Ngay cả khi nàng nhiều lần niệm “Tâm như chỉ thủy kinh”, cũng không thể dịu được.
Nàng không rõ vì sao Hoàn Nhan Liệt Phong lại đỡ nhát kiếm đó cho mình, nếu kiếm kia đâm sâu thêm một chút, hoặc lệch đi một chút, giờ phút này mạng của hắn đã khó giữ.
Nam tử này ngang ngược bá đạo, có thể nghiêng ngả thiên hạ, vì sao phải liều mạng cứu mình.
Đáp áp hô hào mà ra, nhưng Hề Hề vẫn có chút không thể tin đó là sự thật, tuy nhiên lại chờ mong đó là sự thật.
Hắn đến Nam Triều có mục đích gì? Chợt nhớ đến lời của Linh Nhi, lòng Hề Hề mơ hồ ít nhiều hiểu được, có một loại vui sướng lờ mờ dâng lên trong lòng, nhưng khi nhớ tới hắn vẫn còn nằm trên giường, sống chết chưa rõ, lòng nàng nháy mắt lại xuất hiện vết nứt.
Nàng đang bị sao vậy? Có ai có thể nói cho nàng biết không!
Siêu thuốc cuối cùng cũng nấu xong, Hề Hề dập tắt lò lửa, bưng thuốc vào trong phòng.
Nàng nâng Liệt Phong dậy, cẩn thận bón cho hắn từng muỗng thuốc.
Vừa cho hắn uống thuốc xong, Diệp Khải Phong liền bước vào, tự mình ngồi lên một cái ghế, đôi mắt sáng không chút gợn sóng. Tuy nói tuổi ông đã không còn trẻ nữa, nhưng vẫn có thể thấy được khuôn mặt anh tuấn và phong thái của ông năm nào, dù vậy, do nhiều năm cưỡi ngựa chinh chiến, khuôn mặt ông phần nào nhiễm ít phong sương.
Ông ngồi trên ghế: “Nếu ngươi đã trốn khỏi hoàng cung, vậy là muốn cắt đứt mọi thứ với bệ hạ đúng không?”
Hề Hề nghe thấy Diệp Khải Phong lo lắng hỏi, ông đang lo mình đổi ý, trở về hoàng cung làm phi tử của Hàn Tuần.
Bấy giờ mới nhớ ra quan hệ của Diệp Từ Dung và Diệp Khải Phong, chẳng lẽ vì lo lắng con gái trong cung thất sủng, nên liền muốn giết nàng?
Hề Hề cười sầu thảm: “Diệp tướng quân yên tâm, nếu đã rời khỏi hoàng cung, thì sẽ không về nữa. Ngài có thể yên tâm!”
Hàng chân mày của Diệp Khải Phong căng cao, hỏi: “Không biết cô nương có lai lịch thế nào?” Trước kia hắn không chú ý, nữ tử này có đôi mắt rất quen thuộc, chỉ là nó không phải màu tím, nhưng vẻ mặt kia, cách nói chuyện kia, càng lúc càng làm hắn nghĩ đến một người, cảm thấy họ thật giống nhau.
Đương nhiên ông không tin chuyện nàng là cháu gái của thừa tướng phu nhân, có được ngọc tỷ của Hàn Tuyên, đến tột cùng có thể là ai.
Hề Hề nhìn ánh mắt nghiền ngẫm của Diệp Khải Phong, ý thức được ông đang hoài nghi thân thế của nàng, tuy nhiên nàng sẽ không nói cho ông biết thân phận thật, vì vị trưởng bối mà nàng từng tôn kính, hiện tại đã chẳng còn tin tưởng được nữa.
Hề Hề bình tĩnh cười nói: “Ta chỉ là một nữ tử bình thường, vì cơ duyên xảo hợp, mới nhận được truyền quốc ngọc tỷ. Nếu tướng quân không còn chuyện gì khác, Hề Hề phải chăm sóc người bị thương, không thể tiếp chuyện.”
Hề Hề rất lãnh đạm, không chút cảm kích hay nể mặt nói, nếu không phải ông, Liệt Phong đã không bị thương, nàng thầm mong cho vết thương của Liệt Phong mau lành lại, để bọn họ có thể nhanh rời khỏi nơi thị phi này.
Diệp Khải Phong đứng dậy nói: “Hiện tại thành Lăng Châu đã bị phong tỏa, sợ là nhất thời nửa khắc các ngươi không thể đi được, mong kiên nhẫn ở lại đây dưỡng thương, chờ hắn hồi phục rồi, ta sẽ đưa các ngươi ra khỏi thành!” Dứt lời, liếc nhìn Hề Hề một cái, rồi bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.