Chương 14
Chu Khinh
22/04/2015
Trong phòng chợt vắng lặng, im lặng đến nổi cả tiếng hít thở đều có thể nghe thấy, hắn với khuôn mặt lạnh băng mà đạm mạc, yên lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu rốt cuộc cũng nhẹ giọng hỏi: “Nàng mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa.”
Âm thanh thực ôn nhu, nhưng lại làm cho bản năng của nàng cảm giác được nguy hiểm, nàng có một chút khiếp đảm lui về phía sau vài bước, ngón tay ở trên tà áo vân vê vài lần như cấp thêm dũng khí, mới mở miệng nói: “Ta không muốn thành thân.”
“Vì sao?” Hắn nổi giận khẽ quát: “Vì sao nàng không muốn thành thân với ta, nàng không thích ta?”
Mặt nàng thoáng đỏ, “Huynh rõ ràng biết, người ta thích là huynh.” Mỗi lần thổ lộ, nàng đều then thùng.
“Vậy vì sao không chịu gả cho ta?” Nếu thích, thành thân không phải là chuyện đương nhiên sao?
Chính bởi vì quá thích hắn, cho nên nàng mới không dám gả cho hắn.
Nhưng hắn cũng sẽ không biết được, biết được trong lòng nàng ngoài rối rắm còn có mâu thuẫn, rõ ràng nàng rất muốn như vậy, muốn trở thành nương tử của hắn, nhưng nàng không dám, thích quá sâu sau này sẽ không thể khống chế cảm giác sợ hãi, nếu tương lai nàng mất đi hắn, nàng biết làm sao để tiếp tục sống? Nhưng những lời này, nàng biết nói như thế nào cho hắn hiểu?
“Bởi vì ta hiện tại mất trí nhớ, không có cách nào cho nàng một tương lai đảm bảo? Là thấy ta cái gì cũng không có, cho nên…..”
Nàng bước lên che môi của hắn lại, nàng không thích hắn nói ra những lời tự hạ mình như vậy, “Không phải.” Thanh âm của nàng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, muốn bình ổn tức giận của hắn, “Huynh biết rõ không phải như thế mà.” Yêu cầu của nàng cũng không cao, không cần vinh hoa phú quý, không cần cao lương mỹ vị, nàng chỉ muốn một hạnh phúc bình thường mà thôi, “Huynh mất trí nhớ, không biết chính mình là ai, nhưng huynh có nghĩ tới không, huynh có thể là vương tôn công tử, có địa vị hiển hách?” Ví như, Bảo Thạc vương gia.
“Nếu thật thì sao?” Chuyện trước kia thật sự quan trọng như vậy sao?? Dù sao hắn nghĩ cũng không nghĩ ra.
“Sẽ không được tốt lắm, đối với huynh, ta chỉ là một cô gái bình thường, hoàn toàn là không xứng với huynh.” Nhớ tới lúc trước hắn cưỡi ở trên lưng ngựa ngạo khí mười phần, khi đó trong mắt hắn toàn khinh thường, lại nhớ đến lúc hắn giống tên bình thường đâm xuyên qua lòng của nàng, khi đó nàng có thể không cần cũng không để ý, nhưng là hiện tại nàng rất để ý cũng thực để ý, bởi vì nàng thích hắn.
Nhưng nàng hiểu được hắn cùng với nàng chênh lệch thực sự quá xa, đời này của nàng cho dù có cố gắng như thế nào cũng không thể với tới hắn, cho dù là rồng ở trên cạn, nhưng như thế nào, nó cũng là rồng.
“Nàng thật sự là nhàm chán.” Hắn trừng nàng,“Kia chính là giả thiết, hoàn toàn không có khả năng là thật, được rồi, cho dù là thực sự thì thế nào, ta thích nàng, muốn kết hôn với nàng, tình cảm này sẽ không bởi vì mất trí nhớ hay chuyện gì khác mà thai đổi, nàng thực sự không tin ta như vậy?”
Đôi mắt đen của hắn hiện lên tia thống khổ thực rõ ràng, “Nàng đối với bản thân liền không hề tin tưởng như vậy sao?”
“Đúng.” Nàng trực tiếp thừa nhận sự tự ti cùng bất lực của chính mình: “Ta đối với bản thân không hề tin tưởng, ta thực sự quá bình thường, có cái gì hấp dẫn được sự chú ý của huynh đây?”
“Ta đây, nàng tin tưởng ta sao?”
Nàng rất muốn lắc đầu, nhưng là nàng thực tín nhiệm hắn, toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, không hề có bất kì lý do nào, cho nên nàng lại gật đầu.
“Nàng đã tin tưởng ta, đương nhiên cũng có thể tin tưởng phán đoán của ta, ta cho rằng nàng là người đáng để ta lấy làm vợ, như vậy là được rồi.” Trong ánh mắt hắn như bảo thạch thâm thúy mà mê người, “Ngược lại nàng không nghĩ, có thể ta là một người xấu không có chuyện ác nào không làm cường đạo cướp bóc, bởi vì bị cừu gia hoặc bị quan phủ đuổi bắt, mới bị rớt xuống vách núi đen, như vậy ngược lại người không xứng là ta, nàng có vì chuyện này mà ghét bỏ hoặc là không muốn gả cho ta không?” Hắn thực tâm hỏi.
Nàng làm sao có thể hy vọng hắn là hạng người sau, “Ta sẽ không.” Nàng lắc đầu, bất luận hắn là ai, nàng cũng nguyện không ghét bỏ hắn.
“Vây là được rồi, nàng sẽ không, ta cũng sẽ không! Thích chính là thích, thực sự đơn thuần cũng là đơn giản, nàng không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
Nàng có thể chứ? Có thể không để ý thân phận của hắn và nàng, không để ý tương lai một khi hắn khôi phục trí nhớ sẽ chán ghét nàng mà thuận theo chính tâm mình gả cho hắn, cùng hắn thành thân sao? Nàng dám sao, nàng thực sự muốn sao?
“Nhu nhi, gả cho ta, để ta chăm sóc nàng.” Hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng mà nói nhỏ: “Nàng suy nghĩ đi, sau khi chúng ta thành thân, sẽ có bao nhiêu điều tốt đẹp…. mỗi ngày đều có thể ôm nàng, đem nàng đặt ở trên giường hôn cho đến khi không thở nổi, đem y phục nàng xé mở, hôn lần lần thân thể mỗi một nơi một ít, ta có thể cho nàng tràn ngập yêu thương, mãi cho đến khi nàng cầu xin ta ngừng lại, nhưng ta sẽ không ngừng lại, ta sẽ tiếp tục, không ngừng mà sẽ tiếp tục…..”
Ác ma dụ dỗ phàm nhân bất quá cũng chỉ như thế sao??? Thân thể của nàng bởi vì lời nói tà ác mà run run, cũng bởi vì tương lai tốt đẹp mà run sợ, nàng muốn, rất muốn tất cả những lời tốt đẹp đó.
“Nói đi, Nhu nhi, nói cho ta biết, nàng có muốn lấy ta hay không?”
“…….”
“Thật, Ta sẽ đem tất cả những gì là của ta cho nàng, bao gồm cả chính mình.”
“Được.” Nàng là phàm nhân, nàng không thể chống lại những lời dụ hoặc đó, tương lai kia thật tốt đẹp lắm, hơn nữa nơi đó còn có hắn, hắn là quan trọng nhất, nàng muốn thử một lần!
Ngày thành thân rất nhanh liền chọn được, là mười ngày sau.
Ngày hai mươi sáu tháng ba, nàng gả đi.
Tuy rằng Nhan Thủy Nhu vẫn cảm thấy quá nhanh, nhưng Toàn bá lại hừ lạnh, “Nhìn qua ánh mắt của tên tiểu tử A Lực kia, ta chỉ sợ mười ngày còn quá chậm với hắn.” Câu nói đầu tiên làm cho nàng cúi đầu, không dám có ý kiến gì nữa.
Trên thực tế, gừng càng già càng cay, Toàn bá lo lắng cũng đều có lý do, từ khi nàng đáp ứng thành thân, hành động của hắn càng ngày càng lỗ mãng, càng ngày càng làm càn, ngày đó còn muốn đem nàng đến trên giường, váy áo tất cả đều……
Nếu không phải nàng sợ hãi đến rơi nước mắt, chỉ sợ hiện tại bọn họ cũng đã…. Cho dù cuối cùng hắn cũng dừng lại, nhưng là toàn thân nàng trên dưới ngay cả nơi thầm kín cũng đều bị hắn chạm qua….Nhưng là người nào đó vẫn chưa thỏa mản ghé vào người nàng mà gầm nhẹ, nói đợi cho đến đêm động phòng hoa chúc, xem hắn yêu nàng như thế nào! Đáng sợ cỡ nào, lại nhiều ngọt ngào cùng uy hiếp nha.
Nàng sắp trở thành nương tử của hắn, còn hắn, cũng sẻ trở thành tướng công của nàng, thời gian mười ngày, lo lắng chờ đợi bà mối đến, vẫn là quá quá dài, không phải sao?
Toàn bá sau khi bọn họ đính hôn đã đem A Lực đi giới thiệu cho mọi người trong thôn, mọi người tuy rằng sự việc Toàn bá ở đâu xuất hiện người bà con xa chất nhi cảm thấy kỳ quái, nhưng mọi người trong thôn vẫn là đơn thuần giản dị, cho dù rất ngạc nhiên, vẫn là vui mừng đón nhận hắn.
Mà hắn cũng thực khó hiểu, rõ ràng là cao ngạo không hợp với mọi người, lại có thể trong vài ngày kết thân với những nam tử trẻ tuổi trong thôn cùng hắn xưng huynh đệ, thân thiện không thôi. Hôm nay, Vương đại ca gọi hắn đi uống rượu, ngày mai Chu tiểu đệ mời hắn giúp làm ghế dài, nhưng chính là nhiệt tình của mọi người đối với hắn đều không giảm.
Liền ngay cả Toàn bá cũng cảm thán: “Tiểu tử này tại sao nói chuyện với người khác thì khách khí và lễ phép, còn đối với ta tại sao đều là những lời ác độc?”
Nhan Thủy Nhu mỗi lần nghe được đều lén lút mím môi mỉm cười, nghĩ đến những lời của A Lực trả lời Toàn bá.
“Ai mượn cái lão quái nhân đến phòng ta, giống như phòng cướp?” Hắn căm phẫn nói xong, cúi đầu xuống mặt nàng rất nhanh liền hôn một cái, “Lão như thế nào chưa từng nghe qua có câu ‘không sợ trộm cướp, chỉ sợ trộm nhớ thương’, nếu ta thật sự thương, khẳng định chính là của ta.” Thực sự là kiêu ngạo, nàng đối với lời hắn còn có thể nói cái gì?
“Về phần vì sao ta không đối tốt với lão, rất đơn giản, bởi vì mọi người trong thôn còn miễn cưỡng không tính là đáng ghét, mà lão nhân kia, chậc chậc……” Thì ra nói cho đến cuối cung, vẫn là lỗi ở Toàn bá, Nhan Thủy Nhu đối với việc một già một trẻ cãi nhau, mỗi ngày cãi nhau, đến bây giờ đã muốn chết lặng, được rồi, nếu bọn họ thật sự muốn xem cãi nhau là việc phải làm, nàng cũng không phá hư loại lạc thú này.
Thời gian mười ngày, đi qua tuy chậm, nhưng dù sao cũng đã qua, hôm nay là ngày bọn họ thành thân.
Hai người chỉ muốn tổ chức một cái nghi thức đơn giản, không cần quá nhiều người, chỉ cần hắn cùng nàng, và Toàn bá là tốt rồi.
Phòng ở của hắn bị thu dọn một lần nữa, trong phòng nơi nơi đều dán chữ hỉ đỏ thẫm, nến đỏ lẳng lặng thắp sáng, nàng nắm chặt chiếc khăn tay nhiều màu, dưới sự dẫn dắt của hắn đi vào phòng tân hôn.
Vừa mới hạ khăn voan của nàng xuống, khẩn trương nhìn khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, mắt nhìn quyến rũ, môi trong suốt, đồng tử hắn co rút mạnh mẽ, nàng thật đẹp, làm cho hắn quên mất phải làm gì, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn.
“Nhu nhi, hôm nay nàng thực sự rất đẹp.” Vì nàng hạ xuống mũ phượng, hắn nhịn không được muốn cúi đầu, muốn hôn lên cánh môi tươi mới như cánh hoa kia.
Âm thanh thực ôn nhu, nhưng lại làm cho bản năng của nàng cảm giác được nguy hiểm, nàng có một chút khiếp đảm lui về phía sau vài bước, ngón tay ở trên tà áo vân vê vài lần như cấp thêm dũng khí, mới mở miệng nói: “Ta không muốn thành thân.”
“Vì sao?” Hắn nổi giận khẽ quát: “Vì sao nàng không muốn thành thân với ta, nàng không thích ta?”
Mặt nàng thoáng đỏ, “Huynh rõ ràng biết, người ta thích là huynh.” Mỗi lần thổ lộ, nàng đều then thùng.
“Vậy vì sao không chịu gả cho ta?” Nếu thích, thành thân không phải là chuyện đương nhiên sao?
Chính bởi vì quá thích hắn, cho nên nàng mới không dám gả cho hắn.
Nhưng hắn cũng sẽ không biết được, biết được trong lòng nàng ngoài rối rắm còn có mâu thuẫn, rõ ràng nàng rất muốn như vậy, muốn trở thành nương tử của hắn, nhưng nàng không dám, thích quá sâu sau này sẽ không thể khống chế cảm giác sợ hãi, nếu tương lai nàng mất đi hắn, nàng biết làm sao để tiếp tục sống? Nhưng những lời này, nàng biết nói như thế nào cho hắn hiểu?
“Bởi vì ta hiện tại mất trí nhớ, không có cách nào cho nàng một tương lai đảm bảo? Là thấy ta cái gì cũng không có, cho nên…..”
Nàng bước lên che môi của hắn lại, nàng không thích hắn nói ra những lời tự hạ mình như vậy, “Không phải.” Thanh âm của nàng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, muốn bình ổn tức giận của hắn, “Huynh biết rõ không phải như thế mà.” Yêu cầu của nàng cũng không cao, không cần vinh hoa phú quý, không cần cao lương mỹ vị, nàng chỉ muốn một hạnh phúc bình thường mà thôi, “Huynh mất trí nhớ, không biết chính mình là ai, nhưng huynh có nghĩ tới không, huynh có thể là vương tôn công tử, có địa vị hiển hách?” Ví như, Bảo Thạc vương gia.
“Nếu thật thì sao?” Chuyện trước kia thật sự quan trọng như vậy sao?? Dù sao hắn nghĩ cũng không nghĩ ra.
“Sẽ không được tốt lắm, đối với huynh, ta chỉ là một cô gái bình thường, hoàn toàn là không xứng với huynh.” Nhớ tới lúc trước hắn cưỡi ở trên lưng ngựa ngạo khí mười phần, khi đó trong mắt hắn toàn khinh thường, lại nhớ đến lúc hắn giống tên bình thường đâm xuyên qua lòng của nàng, khi đó nàng có thể không cần cũng không để ý, nhưng là hiện tại nàng rất để ý cũng thực để ý, bởi vì nàng thích hắn.
Nhưng nàng hiểu được hắn cùng với nàng chênh lệch thực sự quá xa, đời này của nàng cho dù có cố gắng như thế nào cũng không thể với tới hắn, cho dù là rồng ở trên cạn, nhưng như thế nào, nó cũng là rồng.
“Nàng thật sự là nhàm chán.” Hắn trừng nàng,“Kia chính là giả thiết, hoàn toàn không có khả năng là thật, được rồi, cho dù là thực sự thì thế nào, ta thích nàng, muốn kết hôn với nàng, tình cảm này sẽ không bởi vì mất trí nhớ hay chuyện gì khác mà thai đổi, nàng thực sự không tin ta như vậy?”
Đôi mắt đen của hắn hiện lên tia thống khổ thực rõ ràng, “Nàng đối với bản thân liền không hề tin tưởng như vậy sao?”
“Đúng.” Nàng trực tiếp thừa nhận sự tự ti cùng bất lực của chính mình: “Ta đối với bản thân không hề tin tưởng, ta thực sự quá bình thường, có cái gì hấp dẫn được sự chú ý của huynh đây?”
“Ta đây, nàng tin tưởng ta sao?”
Nàng rất muốn lắc đầu, nhưng là nàng thực tín nhiệm hắn, toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, không hề có bất kì lý do nào, cho nên nàng lại gật đầu.
“Nàng đã tin tưởng ta, đương nhiên cũng có thể tin tưởng phán đoán của ta, ta cho rằng nàng là người đáng để ta lấy làm vợ, như vậy là được rồi.” Trong ánh mắt hắn như bảo thạch thâm thúy mà mê người, “Ngược lại nàng không nghĩ, có thể ta là một người xấu không có chuyện ác nào không làm cường đạo cướp bóc, bởi vì bị cừu gia hoặc bị quan phủ đuổi bắt, mới bị rớt xuống vách núi đen, như vậy ngược lại người không xứng là ta, nàng có vì chuyện này mà ghét bỏ hoặc là không muốn gả cho ta không?” Hắn thực tâm hỏi.
Nàng làm sao có thể hy vọng hắn là hạng người sau, “Ta sẽ không.” Nàng lắc đầu, bất luận hắn là ai, nàng cũng nguyện không ghét bỏ hắn.
“Vây là được rồi, nàng sẽ không, ta cũng sẽ không! Thích chính là thích, thực sự đơn thuần cũng là đơn giản, nàng không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
Nàng có thể chứ? Có thể không để ý thân phận của hắn và nàng, không để ý tương lai một khi hắn khôi phục trí nhớ sẽ chán ghét nàng mà thuận theo chính tâm mình gả cho hắn, cùng hắn thành thân sao? Nàng dám sao, nàng thực sự muốn sao?
“Nhu nhi, gả cho ta, để ta chăm sóc nàng.” Hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng mà nói nhỏ: “Nàng suy nghĩ đi, sau khi chúng ta thành thân, sẽ có bao nhiêu điều tốt đẹp…. mỗi ngày đều có thể ôm nàng, đem nàng đặt ở trên giường hôn cho đến khi không thở nổi, đem y phục nàng xé mở, hôn lần lần thân thể mỗi một nơi một ít, ta có thể cho nàng tràn ngập yêu thương, mãi cho đến khi nàng cầu xin ta ngừng lại, nhưng ta sẽ không ngừng lại, ta sẽ tiếp tục, không ngừng mà sẽ tiếp tục…..”
Ác ma dụ dỗ phàm nhân bất quá cũng chỉ như thế sao??? Thân thể của nàng bởi vì lời nói tà ác mà run run, cũng bởi vì tương lai tốt đẹp mà run sợ, nàng muốn, rất muốn tất cả những lời tốt đẹp đó.
“Nói đi, Nhu nhi, nói cho ta biết, nàng có muốn lấy ta hay không?”
“…….”
“Thật, Ta sẽ đem tất cả những gì là của ta cho nàng, bao gồm cả chính mình.”
“Được.” Nàng là phàm nhân, nàng không thể chống lại những lời dụ hoặc đó, tương lai kia thật tốt đẹp lắm, hơn nữa nơi đó còn có hắn, hắn là quan trọng nhất, nàng muốn thử một lần!
Ngày thành thân rất nhanh liền chọn được, là mười ngày sau.
Ngày hai mươi sáu tháng ba, nàng gả đi.
Tuy rằng Nhan Thủy Nhu vẫn cảm thấy quá nhanh, nhưng Toàn bá lại hừ lạnh, “Nhìn qua ánh mắt của tên tiểu tử A Lực kia, ta chỉ sợ mười ngày còn quá chậm với hắn.” Câu nói đầu tiên làm cho nàng cúi đầu, không dám có ý kiến gì nữa.
Trên thực tế, gừng càng già càng cay, Toàn bá lo lắng cũng đều có lý do, từ khi nàng đáp ứng thành thân, hành động của hắn càng ngày càng lỗ mãng, càng ngày càng làm càn, ngày đó còn muốn đem nàng đến trên giường, váy áo tất cả đều……
Nếu không phải nàng sợ hãi đến rơi nước mắt, chỉ sợ hiện tại bọn họ cũng đã…. Cho dù cuối cùng hắn cũng dừng lại, nhưng là toàn thân nàng trên dưới ngay cả nơi thầm kín cũng đều bị hắn chạm qua….Nhưng là người nào đó vẫn chưa thỏa mản ghé vào người nàng mà gầm nhẹ, nói đợi cho đến đêm động phòng hoa chúc, xem hắn yêu nàng như thế nào! Đáng sợ cỡ nào, lại nhiều ngọt ngào cùng uy hiếp nha.
Nàng sắp trở thành nương tử của hắn, còn hắn, cũng sẻ trở thành tướng công của nàng, thời gian mười ngày, lo lắng chờ đợi bà mối đến, vẫn là quá quá dài, không phải sao?
Toàn bá sau khi bọn họ đính hôn đã đem A Lực đi giới thiệu cho mọi người trong thôn, mọi người tuy rằng sự việc Toàn bá ở đâu xuất hiện người bà con xa chất nhi cảm thấy kỳ quái, nhưng mọi người trong thôn vẫn là đơn thuần giản dị, cho dù rất ngạc nhiên, vẫn là vui mừng đón nhận hắn.
Mà hắn cũng thực khó hiểu, rõ ràng là cao ngạo không hợp với mọi người, lại có thể trong vài ngày kết thân với những nam tử trẻ tuổi trong thôn cùng hắn xưng huynh đệ, thân thiện không thôi. Hôm nay, Vương đại ca gọi hắn đi uống rượu, ngày mai Chu tiểu đệ mời hắn giúp làm ghế dài, nhưng chính là nhiệt tình của mọi người đối với hắn đều không giảm.
Liền ngay cả Toàn bá cũng cảm thán: “Tiểu tử này tại sao nói chuyện với người khác thì khách khí và lễ phép, còn đối với ta tại sao đều là những lời ác độc?”
Nhan Thủy Nhu mỗi lần nghe được đều lén lút mím môi mỉm cười, nghĩ đến những lời của A Lực trả lời Toàn bá.
“Ai mượn cái lão quái nhân đến phòng ta, giống như phòng cướp?” Hắn căm phẫn nói xong, cúi đầu xuống mặt nàng rất nhanh liền hôn một cái, “Lão như thế nào chưa từng nghe qua có câu ‘không sợ trộm cướp, chỉ sợ trộm nhớ thương’, nếu ta thật sự thương, khẳng định chính là của ta.” Thực sự là kiêu ngạo, nàng đối với lời hắn còn có thể nói cái gì?
“Về phần vì sao ta không đối tốt với lão, rất đơn giản, bởi vì mọi người trong thôn còn miễn cưỡng không tính là đáng ghét, mà lão nhân kia, chậc chậc……” Thì ra nói cho đến cuối cung, vẫn là lỗi ở Toàn bá, Nhan Thủy Nhu đối với việc một già một trẻ cãi nhau, mỗi ngày cãi nhau, đến bây giờ đã muốn chết lặng, được rồi, nếu bọn họ thật sự muốn xem cãi nhau là việc phải làm, nàng cũng không phá hư loại lạc thú này.
Thời gian mười ngày, đi qua tuy chậm, nhưng dù sao cũng đã qua, hôm nay là ngày bọn họ thành thân.
Hai người chỉ muốn tổ chức một cái nghi thức đơn giản, không cần quá nhiều người, chỉ cần hắn cùng nàng, và Toàn bá là tốt rồi.
Phòng ở của hắn bị thu dọn một lần nữa, trong phòng nơi nơi đều dán chữ hỉ đỏ thẫm, nến đỏ lẳng lặng thắp sáng, nàng nắm chặt chiếc khăn tay nhiều màu, dưới sự dẫn dắt của hắn đi vào phòng tân hôn.
Vừa mới hạ khăn voan của nàng xuống, khẩn trương nhìn khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, mắt nhìn quyến rũ, môi trong suốt, đồng tử hắn co rút mạnh mẽ, nàng thật đẹp, làm cho hắn quên mất phải làm gì, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn.
“Nhu nhi, hôm nay nàng thực sự rất đẹp.” Vì nàng hạ xuống mũ phượng, hắn nhịn không được muốn cúi đầu, muốn hôn lên cánh môi tươi mới như cánh hoa kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.