Chương 42: Dừng Một Chút Có Được Hay Không?
A Suyễn
16/12/2021
Khúc Xuyên rất nghe lời, chậm rãi di chuyển sát lại gần tiên sinh, động tác ngốc nghếch mà cẩn thận.
Hơi thở ấm áp rơi lên tai Tiêu Hành đôi môi kia vừa chạm vào vành tai anh đã cực kỳ hoang mang mà vội vàng rụt lại.
Cậu cẩn thận từng ly từng tý dò hỏi, giọng nói có chút run rẩy vừa ướt át lại đáng thương.
"Tiên sinh, tôi có thể dùng miệng chạm vào ngài không?"
"Có thể."
Tiêu Hành vừa vuốt ve sợ tóc ẩm ướt của cậu vừa trả lời.
Nhận được sự cho phép, Khúc Xuyên mới thoáng chần chờ nhẹ nhàng ngậm lấy tai của tiên sinh.
Lực đạo liếm mút cực kỳ ôn nhu lại cẩn thận khiến anh trở nên thư thái.
Có điều động tác của cậu không có chút nào giống với hai chữ mê hoặc, nó chỉ đơn thuần như một sủng vật đang ngửi ngửi chủ nhân của mình.
Tiêu Hành không khỏi nở nụ cười hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao?"
Khúc Xuyên đỏ mặt, di chuyển đôi môi mình đến gáy của tiên sinh, đặt xuống một nụ hôn lấy lòng.
Có điều cho dù cậu đã cố gắn thế nào, thì hô hấp của tiên sinh vẫn bình ổn như cũ, hoàn toàn không có chút dấu hiệu đã bị lấy lòng nào.
"Được rồi."
Tiêu Hành nắm lấy cái gáy yếu đuối của cậu ra hiệu không cần tiếp tục.
Khúc Xuyên nghi hoặc khẽ gọi: "Tiên sinh?"
Tiêu Hành không trả lời mà chỉ là trầm mặc thăm dò ở dưới nước, dùng đầu ngón tay xoa xoa bên ngoài cơ vòng đã co thắt lại nhăn nhúm thành một mảnh.
"A..."
Trong nháy mắt Khúc Xuyên tựa như bị điện giật khiến cho sống lưng căng chặt run rẩy phát ra những tiếng rên rỉ ngắn ngủi.
"Chỉ mới dùng ngón tay mà đã có cảm giác như vậy rồi sao?" Tiêu Hành cười hỏi.
Giọng điệu nhàn nhạt khiến người khác không nhận ra bất cứ tâm tình nào.
Khúc Xuyên cẩn thận gật đầu, trong con ngươi màu hổ phách kia bị một tầng sương mù che phủ.
"Muốn được tiên sinh thao..." cậu lẩm lẩm nói đi nói lại.
Tiêu Hành cười cười nắm lấy cái thứ đã cương lên giữa hai đùi cậu tựa như khen thưởng mà nhẹ nhàng xoa bóp. Quy đầu màu hồng phấn còn dính chút nước tỏa ra ánh sáng lấp lánh, long lanh cực kỳ đáng yêu.
Đầu ngón tay đặt tại miệng huyệt tùy ý đâm vào lập tức bị vách thịt ruột xoắn lấy một cách đầy khao khát, không ngừng hút vào sâu bên trong.
Người nằm trong ngực trở nên mềm nhũn cuộn tròn lại như người không xương vậy, hình ảnh này phản phất như chỉ có thể dựa vào tiên sinh mới có thể chống đỡ toàn bộ thân thể cùng linh hồn của cậu.
Tiêu Hành cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Anh rất ít khi sinh ra phản ứng đối với những hành động của sủng vật, vào thời điểm mà anh có cảm giác tương tự như vậy là lúc mà biệt thự bị thiêu hủy.
Ngày đó ánh lửa chói mắt bùng lên đẹp đến mức khó mà tin nổi.
Ngọn lửa ngút trời kia ở bên trong bầu trời màu xanh đậm bắn ra vô số tia lửa, những ngôi sao đang rơi đầy trời, lại giống như những hoa lửa chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Anh ngây ngốc đứng nhìn ngọn lửa màu đỏ trước mắt, suy nghĩ của anh dừng lại ở một mản tro tàn kia, sau đó anh nghĩ đến viễn cảnh sống chung với lão sư mình trong tương lai——
Phải có tường trắng ngói xanh, vườn hoa đều có đủ các loại hoa mà lão sư yêu thích.
Còn phải có một gian phòng điều giáo, có thể thực hiện hết thảy những ảo tưởng của lão sư...
Những ký ức liên quan đến ngọn lữa kia cứ thế mà tan biến.
Tựa như một giấc mộng vô cùng đau đớn, cho đến khi tỉnh mộng thì tất cả lại trở về làn nước ấm áp trước kia.
Tiêu Hành cưỡng ép mà tách đôi chân nhỏ gầy kia ra, thô bạo tiến vào thân thể yếu đuối khô cạn của Khúc Xuyên.
Địa phương nơi tiếp nhận món đồ của ảnh cũng mền mại như vậy, tiếng rên rỉ của lão sư cũng rất êm tai.
Vòng eo đâm rút một cách kịch liệt khiến cho bọt nước tùy ý văng tung tóe.
Khúc Xuyên đỏ mắt lên, tiếng nức nở vang lên trập trùng phóng đãng.
Rất nhanh đã cao trào, kèm theo đó là cảm giác muốn bài tiết không có cách nào ức chết cùng nhau bắn ra một cách mãnh liệt.
Cậu khóc lóc cầu xin, ngay cả lớp thịt vừa mềm mại lại ẩm ướt cũng kịch liệt co rút: "Tiên sinh, muốn tiểu, dừng một chút, dừng một chút có được hay không?"
Tiêu Hành ngoảnh mặt làm ngơ, một bên vừa thao cậu một bên vừa cúi đầu dùng sức gặm cắn một bên ngực không đó đầu nhũ của cậu, giữa răng môi cũng vang lên tiếng nước đầy sắc tình.
"Không muốn bị tiên sinh thao đến tiết ra sao?" anh hỏi.
Giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn, lại có chút dục vọng khó có thể phát hiện ra.
Khúc Xuyên cực kỳ hoảng hốt mà lắc đầu nguầy nguậy: "Không muốn, không muốn tiểu lên người tiên sinh..."
Một chút cảm giác ngại ngùng nho nhỏ đó cũng không đáng khiến cho anh để ý, Tiêu Hành giữ chặt lấy cánh tay của cậu bên dưới thì dùng sức mà cắm vào.
Khoái cảm liên tục kéo dài khiến cậu bắt đầu phát tao.
Dịch thể màu vàng trắng trộn lẫn với sữa tắm màu xanh nhạt bị đẩy ra từng chút từng chút một, Khúc Xuyên khóc rên, tinh dịch cùng nước tiểu đồng thời bị thao mà bắn ra.
Hơi thở ấm áp rơi lên tai Tiêu Hành đôi môi kia vừa chạm vào vành tai anh đã cực kỳ hoang mang mà vội vàng rụt lại.
Cậu cẩn thận từng ly từng tý dò hỏi, giọng nói có chút run rẩy vừa ướt át lại đáng thương.
"Tiên sinh, tôi có thể dùng miệng chạm vào ngài không?"
"Có thể."
Tiêu Hành vừa vuốt ve sợ tóc ẩm ướt của cậu vừa trả lời.
Nhận được sự cho phép, Khúc Xuyên mới thoáng chần chờ nhẹ nhàng ngậm lấy tai của tiên sinh.
Lực đạo liếm mút cực kỳ ôn nhu lại cẩn thận khiến anh trở nên thư thái.
Có điều động tác của cậu không có chút nào giống với hai chữ mê hoặc, nó chỉ đơn thuần như một sủng vật đang ngửi ngửi chủ nhân của mình.
Tiêu Hành không khỏi nở nụ cười hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao?"
Khúc Xuyên đỏ mặt, di chuyển đôi môi mình đến gáy của tiên sinh, đặt xuống một nụ hôn lấy lòng.
Có điều cho dù cậu đã cố gắn thế nào, thì hô hấp của tiên sinh vẫn bình ổn như cũ, hoàn toàn không có chút dấu hiệu đã bị lấy lòng nào.
"Được rồi."
Tiêu Hành nắm lấy cái gáy yếu đuối của cậu ra hiệu không cần tiếp tục.
Khúc Xuyên nghi hoặc khẽ gọi: "Tiên sinh?"
Tiêu Hành không trả lời mà chỉ là trầm mặc thăm dò ở dưới nước, dùng đầu ngón tay xoa xoa bên ngoài cơ vòng đã co thắt lại nhăn nhúm thành một mảnh.
"A..."
Trong nháy mắt Khúc Xuyên tựa như bị điện giật khiến cho sống lưng căng chặt run rẩy phát ra những tiếng rên rỉ ngắn ngủi.
"Chỉ mới dùng ngón tay mà đã có cảm giác như vậy rồi sao?" Tiêu Hành cười hỏi.
Giọng điệu nhàn nhạt khiến người khác không nhận ra bất cứ tâm tình nào.
Khúc Xuyên cẩn thận gật đầu, trong con ngươi màu hổ phách kia bị một tầng sương mù che phủ.
"Muốn được tiên sinh thao..." cậu lẩm lẩm nói đi nói lại.
Tiêu Hành cười cười nắm lấy cái thứ đã cương lên giữa hai đùi cậu tựa như khen thưởng mà nhẹ nhàng xoa bóp. Quy đầu màu hồng phấn còn dính chút nước tỏa ra ánh sáng lấp lánh, long lanh cực kỳ đáng yêu.
Đầu ngón tay đặt tại miệng huyệt tùy ý đâm vào lập tức bị vách thịt ruột xoắn lấy một cách đầy khao khát, không ngừng hút vào sâu bên trong.
Người nằm trong ngực trở nên mềm nhũn cuộn tròn lại như người không xương vậy, hình ảnh này phản phất như chỉ có thể dựa vào tiên sinh mới có thể chống đỡ toàn bộ thân thể cùng linh hồn của cậu.
Tiêu Hành cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Anh rất ít khi sinh ra phản ứng đối với những hành động của sủng vật, vào thời điểm mà anh có cảm giác tương tự như vậy là lúc mà biệt thự bị thiêu hủy.
Ngày đó ánh lửa chói mắt bùng lên đẹp đến mức khó mà tin nổi.
Ngọn lửa ngút trời kia ở bên trong bầu trời màu xanh đậm bắn ra vô số tia lửa, những ngôi sao đang rơi đầy trời, lại giống như những hoa lửa chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Anh ngây ngốc đứng nhìn ngọn lửa màu đỏ trước mắt, suy nghĩ của anh dừng lại ở một mản tro tàn kia, sau đó anh nghĩ đến viễn cảnh sống chung với lão sư mình trong tương lai——
Phải có tường trắng ngói xanh, vườn hoa đều có đủ các loại hoa mà lão sư yêu thích.
Còn phải có một gian phòng điều giáo, có thể thực hiện hết thảy những ảo tưởng của lão sư...
Những ký ức liên quan đến ngọn lữa kia cứ thế mà tan biến.
Tựa như một giấc mộng vô cùng đau đớn, cho đến khi tỉnh mộng thì tất cả lại trở về làn nước ấm áp trước kia.
Tiêu Hành cưỡng ép mà tách đôi chân nhỏ gầy kia ra, thô bạo tiến vào thân thể yếu đuối khô cạn của Khúc Xuyên.
Địa phương nơi tiếp nhận món đồ của ảnh cũng mền mại như vậy, tiếng rên rỉ của lão sư cũng rất êm tai.
Vòng eo đâm rút một cách kịch liệt khiến cho bọt nước tùy ý văng tung tóe.
Khúc Xuyên đỏ mắt lên, tiếng nức nở vang lên trập trùng phóng đãng.
Rất nhanh đã cao trào, kèm theo đó là cảm giác muốn bài tiết không có cách nào ức chết cùng nhau bắn ra một cách mãnh liệt.
Cậu khóc lóc cầu xin, ngay cả lớp thịt vừa mềm mại lại ẩm ướt cũng kịch liệt co rút: "Tiên sinh, muốn tiểu, dừng một chút, dừng một chút có được hay không?"
Tiêu Hành ngoảnh mặt làm ngơ, một bên vừa thao cậu một bên vừa cúi đầu dùng sức gặm cắn một bên ngực không đó đầu nhũ của cậu, giữa răng môi cũng vang lên tiếng nước đầy sắc tình.
"Không muốn bị tiên sinh thao đến tiết ra sao?" anh hỏi.
Giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn, lại có chút dục vọng khó có thể phát hiện ra.
Khúc Xuyên cực kỳ hoảng hốt mà lắc đầu nguầy nguậy: "Không muốn, không muốn tiểu lên người tiên sinh..."
Một chút cảm giác ngại ngùng nho nhỏ đó cũng không đáng khiến cho anh để ý, Tiêu Hành giữ chặt lấy cánh tay của cậu bên dưới thì dùng sức mà cắm vào.
Khoái cảm liên tục kéo dài khiến cậu bắt đầu phát tao.
Dịch thể màu vàng trắng trộn lẫn với sữa tắm màu xanh nhạt bị đẩy ra từng chút từng chút một, Khúc Xuyên khóc rên, tinh dịch cùng nước tiểu đồng thời bị thao mà bắn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.