Chương 41: Muốn Tiên Sinh Làm Tôi
A Suyễn
16/12/2021
Tiên sinh sẽ giúp cậu sao?
Sẽ cắm vào khối thân thể bẩn thỉu này để thỏa mãn dục vọng của cậu sao?
Ý niện này chỉ mới khẽ động một chút thì Khúc Xuyên đã hoàn hồn.
Tiên sinh sẽ không đụng vào cậu đâu. Khối thân thể này của cậu đã sớm hỏng, đâm vào chưa được mấy cái sẽ tiểu ra.
Quá bẩn.
Quá hạ tiện...
Khúc Xuyên tự mình đưa ra kết luận, có điều cậu cũng không nói được lời cự tuyệt.
"Thả lỏng." Tiên sinh ôm lấy cậu từ phía sau.
Cánh tay thon dài của tiên sinh khẽ gấp lại lập tức ôm cả người Khúc Xuyên vào trong lồng ngực mình.
"Thích được ôm sao?" Tiên sinh hỏi cậu.
Khúc Xuyên gật đầu một cách cứng ngắc, nhỏ giọng cậu rất thích.
Cực kỳ thích, vẫn luôn muốn được tiên sinh ôm vào trong lòng.
Còn thích rất nhiều thứ khác, nhưng cậu không dám muốn.
Cậu cảm thấy bản thân mình không xứng để tiên sinh đối xử tốt như vậy...
Không biết tại sao lại cảm thấy có chút khó chịu, trong nháy mắt cảm giác chua xót xuất hiện pha loãng dục vọng của cậu.
"Tôi không sao, tiên sinh..."
Khúc Xuyên nhẹ nhàng lên tiếng, viền mắt còn có chút ứng hổng.
Đầy ướt át cực kỳ mê người.
"Không có việc gì sao?" sau tai truyền đến giọng nói trầm thấp của tiên sinh, bên trong còn mang theo chút ý như cười như không nói: "Vậy như thế này thì sao?"
"A —— "
Bỗng nhiên, Khúc Xuyên thở gấp gáp một tiếng.
Ngón tay tiên sinh nắm lấy căn tính khí của cậu nhẹ nhàng xoa bóp, đầu ngón tay ngắm chuẩn đâm thẳng vào bên trong niệu đạo, nỗ lực cọ sát điểm mẫn cảm bên trong.
Lúc trước Ôn Kỳ rất thích điều giáo niệu đạo của cậu, nơi đó đều đã bị cắm vào rất nhiều giang tắt niệu đạo với rất nhiều kích cỡ khác nhau. Cậu đã quá quen thuộc với loại đùa bỡn này cho nên chỉ cần tùy tiện chạm thì thân thể của cậu sẽ tùy tiện tiết ra loại dịch thể giúp bôi trơn.
Dục vọng mà thật vất vả lắm cậu mới có thể chèn ép xuống lúc này lại bị đốt lên một lần nữa.
Khúc Xuyên khó chịu muốn khóc, nơi cửa động phía sau cũng không thể khép lại khiến cho nước trong bồn tắm cứ thế mà tràn vào rồi lại bị tống ra...
Tựa như làn sóng nhẹ nhành vuốt ve cơ thể cậu.
"Cần tiên sinh giúp ngươi không?"
Tiêu Hành giả vờ nắm lấy vật kia trong tay nhẹ giọng hỏi.
Muốn.
Nhưng mà...
Khúc Xuyên đỏ mắt quay đầu lại, chóp mũi không cẩn thận mà cọ qua hai má của Tiêu Hành.
"Tiên sinh tôi khó chịu..."
Đôi mắt màu hổ phách bị hơi nước bịt kín một tầng sương mù, hòa với vòng sáng nhàn nhạt kia tựa như một loại dục vọng nồng đậm.
Tiêu Hành thấp giọng hỏi: "Nói cho tiên sinh biết ngươi muốn gì, tiên sinh sẽ cho ngươi..."
Anh kiên trì dụ dỗ dỗ dành, muốn nghe Khúc Xuyên nói muốn anh.
"Tiên sinh, tôi , tôi muốn được thao..."
Giọng nói lí nhí kết hợp với ánh mắt đang ửng đỏ trông cực kỳ đáng yêu.
"Muốn bị ta thao vào sao?"
Ngữ điệu trầm thấp càng hiện ra vẻ mập mờ treo ghẹo.
Khúc Xuyên không còn chút sức lực mềm nhũn ra nằm lên trên lồng ngực tiên sinh trước mắt đều là một mảng sương mù mông lung. Đầu óc cậu căn bản không có cách nào suy nghĩ nữa, trong lúc vô tình đã khẽ lẩm bẩm: "Muốn."
"Muốn gì, nói lại một cách hoàn chỉnh đi."
Giọng nói ra lệnh kia khiến cậu không có cách nào từ chối được.
"Muốn bị tiên sinh đâm vào..."
Khúc Xuyên trả lời một cách sợ hãi, chóp mũi cũng có chút chua chua.
Cậu rất muốn khóc...
"Vốn dĩ ngày hôm nay ta không có dự định sử dụng ngươi, có điều nếu ngươi muốn thì có thể mê hoặc ta."
Bên tai truyền đến giọng nói của tiên sinh, bên trong đan xen giữa ám muội nhưng cũng có sự lạnh nhạt khiến cậu không đoán được tâm trạng của ngài.
Mê hoặc sao?
Mặt Khúc Xuyên đỏ lên, tim cũng đập thình thịch.
Cậu không biết mê hoặc ai cả, cậu chỉ biết ngoan ngoãn để người khác lần lượt đâm vào mà thôi.
"Tiên sinh, tôi, tôi không biết... Phải làm sao mới có thể mê hoặc ngài?"
Cậu lắp ba lắp bắp hỏi, ngốc nghếch thử thăm dò đụng vào ngón tay mà tiên sinh đang đặt trên eo cậu.
Ngươi, cái gì cũng không cần làm...
Tiêu Hành thầm nghĩ trong lòng.
Vậy mà lời nói ra khỏi miệng lại là: "Thật ngốc mà, để tiên sinh dạy ngươi."
Giọng điệu có chút vui sướng mang theo sự cưng chìu, bên trong không có chút ý tứ chỉ trích nào.
Khúc Xuyên ngơ ngác nhìn tiên sinh, cậu vừa hoang mang lại luống cuống.
Cậu biết đầu óc mình hỏng rồi nên không thể suy nghĩ quá phức tạp được.
Đang lúc cậu còn đang chán nản thì bỗng nhiên vành tai bị cắn nhẹ một cái.
Hàm răng sắt bén đang đay nghiến khối thịt mềm nhỏ bé kia, hơi thở nóng rực của ngài cũng phun lên vành tai cậu.
Thân thể cậu không nhịn được mà run rẩy, cảm giác tê dại vẫn luôn truyền từ sau gáy lan rộng đến gan bàn chân.
Cậu nghe tiên sinh dùng giọng điệu trầm thấp mà thì thầm.
"Làm giống như vậy nà, chỉ cần khiến tiên sinh thư thái thì mới có thể thao ngươi."
Sẽ cắm vào khối thân thể bẩn thỉu này để thỏa mãn dục vọng của cậu sao?
Ý niện này chỉ mới khẽ động một chút thì Khúc Xuyên đã hoàn hồn.
Tiên sinh sẽ không đụng vào cậu đâu. Khối thân thể này của cậu đã sớm hỏng, đâm vào chưa được mấy cái sẽ tiểu ra.
Quá bẩn.
Quá hạ tiện...
Khúc Xuyên tự mình đưa ra kết luận, có điều cậu cũng không nói được lời cự tuyệt.
"Thả lỏng." Tiên sinh ôm lấy cậu từ phía sau.
Cánh tay thon dài của tiên sinh khẽ gấp lại lập tức ôm cả người Khúc Xuyên vào trong lồng ngực mình.
"Thích được ôm sao?" Tiên sinh hỏi cậu.
Khúc Xuyên gật đầu một cách cứng ngắc, nhỏ giọng cậu rất thích.
Cực kỳ thích, vẫn luôn muốn được tiên sinh ôm vào trong lòng.
Còn thích rất nhiều thứ khác, nhưng cậu không dám muốn.
Cậu cảm thấy bản thân mình không xứng để tiên sinh đối xử tốt như vậy...
Không biết tại sao lại cảm thấy có chút khó chịu, trong nháy mắt cảm giác chua xót xuất hiện pha loãng dục vọng của cậu.
"Tôi không sao, tiên sinh..."
Khúc Xuyên nhẹ nhàng lên tiếng, viền mắt còn có chút ứng hổng.
Đầy ướt át cực kỳ mê người.
"Không có việc gì sao?" sau tai truyền đến giọng nói trầm thấp của tiên sinh, bên trong còn mang theo chút ý như cười như không nói: "Vậy như thế này thì sao?"
"A —— "
Bỗng nhiên, Khúc Xuyên thở gấp gáp một tiếng.
Ngón tay tiên sinh nắm lấy căn tính khí của cậu nhẹ nhàng xoa bóp, đầu ngón tay ngắm chuẩn đâm thẳng vào bên trong niệu đạo, nỗ lực cọ sát điểm mẫn cảm bên trong.
Lúc trước Ôn Kỳ rất thích điều giáo niệu đạo của cậu, nơi đó đều đã bị cắm vào rất nhiều giang tắt niệu đạo với rất nhiều kích cỡ khác nhau. Cậu đã quá quen thuộc với loại đùa bỡn này cho nên chỉ cần tùy tiện chạm thì thân thể của cậu sẽ tùy tiện tiết ra loại dịch thể giúp bôi trơn.
Dục vọng mà thật vất vả lắm cậu mới có thể chèn ép xuống lúc này lại bị đốt lên một lần nữa.
Khúc Xuyên khó chịu muốn khóc, nơi cửa động phía sau cũng không thể khép lại khiến cho nước trong bồn tắm cứ thế mà tràn vào rồi lại bị tống ra...
Tựa như làn sóng nhẹ nhành vuốt ve cơ thể cậu.
"Cần tiên sinh giúp ngươi không?"
Tiêu Hành giả vờ nắm lấy vật kia trong tay nhẹ giọng hỏi.
Muốn.
Nhưng mà...
Khúc Xuyên đỏ mắt quay đầu lại, chóp mũi không cẩn thận mà cọ qua hai má của Tiêu Hành.
"Tiên sinh tôi khó chịu..."
Đôi mắt màu hổ phách bị hơi nước bịt kín một tầng sương mù, hòa với vòng sáng nhàn nhạt kia tựa như một loại dục vọng nồng đậm.
Tiêu Hành thấp giọng hỏi: "Nói cho tiên sinh biết ngươi muốn gì, tiên sinh sẽ cho ngươi..."
Anh kiên trì dụ dỗ dỗ dành, muốn nghe Khúc Xuyên nói muốn anh.
"Tiên sinh, tôi , tôi muốn được thao..."
Giọng nói lí nhí kết hợp với ánh mắt đang ửng đỏ trông cực kỳ đáng yêu.
"Muốn bị ta thao vào sao?"
Ngữ điệu trầm thấp càng hiện ra vẻ mập mờ treo ghẹo.
Khúc Xuyên không còn chút sức lực mềm nhũn ra nằm lên trên lồng ngực tiên sinh trước mắt đều là một mảng sương mù mông lung. Đầu óc cậu căn bản không có cách nào suy nghĩ nữa, trong lúc vô tình đã khẽ lẩm bẩm: "Muốn."
"Muốn gì, nói lại một cách hoàn chỉnh đi."
Giọng nói ra lệnh kia khiến cậu không có cách nào từ chối được.
"Muốn bị tiên sinh đâm vào..."
Khúc Xuyên trả lời một cách sợ hãi, chóp mũi cũng có chút chua chua.
Cậu rất muốn khóc...
"Vốn dĩ ngày hôm nay ta không có dự định sử dụng ngươi, có điều nếu ngươi muốn thì có thể mê hoặc ta."
Bên tai truyền đến giọng nói của tiên sinh, bên trong đan xen giữa ám muội nhưng cũng có sự lạnh nhạt khiến cậu không đoán được tâm trạng của ngài.
Mê hoặc sao?
Mặt Khúc Xuyên đỏ lên, tim cũng đập thình thịch.
Cậu không biết mê hoặc ai cả, cậu chỉ biết ngoan ngoãn để người khác lần lượt đâm vào mà thôi.
"Tiên sinh, tôi, tôi không biết... Phải làm sao mới có thể mê hoặc ngài?"
Cậu lắp ba lắp bắp hỏi, ngốc nghếch thử thăm dò đụng vào ngón tay mà tiên sinh đang đặt trên eo cậu.
Ngươi, cái gì cũng không cần làm...
Tiêu Hành thầm nghĩ trong lòng.
Vậy mà lời nói ra khỏi miệng lại là: "Thật ngốc mà, để tiên sinh dạy ngươi."
Giọng điệu có chút vui sướng mang theo sự cưng chìu, bên trong không có chút ý tứ chỉ trích nào.
Khúc Xuyên ngơ ngác nhìn tiên sinh, cậu vừa hoang mang lại luống cuống.
Cậu biết đầu óc mình hỏng rồi nên không thể suy nghĩ quá phức tạp được.
Đang lúc cậu còn đang chán nản thì bỗng nhiên vành tai bị cắn nhẹ một cái.
Hàm răng sắt bén đang đay nghiến khối thịt mềm nhỏ bé kia, hơi thở nóng rực của ngài cũng phun lên vành tai cậu.
Thân thể cậu không nhịn được mà run rẩy, cảm giác tê dại vẫn luôn truyền từ sau gáy lan rộng đến gan bàn chân.
Cậu nghe tiên sinh dùng giọng điệu trầm thấp mà thì thầm.
"Làm giống như vậy nà, chỉ cần khiến tiên sinh thư thái thì mới có thể thao ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.