Chương 13: Tiên sinh 137
A Suyễn
13/11/2021
Khúc Xuyên nhỏ giọng nói tạ ơn.
Cậu cầm cái nĩa lên nghiêm túc mà nến thử một miếng bánh nhỏ.
Cậu thật sự rất thích ăn những món đồ ngọt nguồn gốc của chuyện này phải xét đến thủa còn nhỏ kia. Hồi đó vẫn chưa có những món bánh ngọt vừa thơm vừa mềm như hiện tại nhưng nếu được ăn một muỗng đường cát cũng có thể khiến cho cậu cực kỳ vui vẻ.
Liếm liếm môi một chút, lần đầu Khúc Xuyên chủ động cất tiếng nói: "Ngọt..."
Giọng nói rất nhỏ tựa như cậu đang lẩu bầu tự lẫm bẩm.
Tiên sinh đối xử với cậu thật sự quá tốt, cho cậu phòng riêng, đồ ăn cùng với cảm giác an toàn.
Thậm chí, ngay cả tính nghiện đáng hổ thẹn của cậu cũng thỏa mãn giúp cậu.
Nhưng cậu lại không có thứ gì, cũng không biết phải làm gì mới có thể báo đáp ý tốt của tiên sinh được...
Vừa nghĩ đến chuyện này Khúc Xuyên lại cảm thấy không được ổn.
Ngay cả bánh ngọt cậu cũng không ăn vô được nữa.
Cũng may sức ăn của cậu rất nhỏ chỉ mới ăn được nữa cái bánh đã thấy rất no rồi.
Ôn Kỳ không chỉ có một con chó là cậu, có lúc cậu ta ngủ ở bên ngoài biệt thự nhốt một con cẩu như cậu ở trong nhà suốt mấy ngày liền đều quên cho cậu ăn.
Trải qua nhiều lần như vậy thân thể của cậu cũng tập thành thói quen chịu đói, trái lại nếu ăn quá nhiều cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu.
"No chưa?"
Tiên sinh hỏi cậu.
Khúc Xuyên buông cái nĩa nhỏ xuống ngoan ngoãn gật đầu bảo no rồi.
Tiên sinh vươn tay nắm lấy tay của cậu dẫn cậu đi đến phòng khách.
Khúc Xuyên bị độ nóng trong lòng bàn tay kia hun đến đỏ mặt, cực kỳ nổ lực đi theo tiên sinh.
Tiên sinh bảo cậu ngồi lên cái đệm đặt trước ghế sa lon, không cần quỳ.
Khúc Xuyên rất nghe lời, ngoan ngoãn khoanh chân ngồi đó, đặt hai tay nghiêm chỉnh ở trên đầu gối.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Tiên sinh mở miệng, giọng điệu có một loại nghiêm túc đầy tự nhiên, giống như ngài đã quên mất chuyện tối hôm qua cậu đã dâm loạn phụn ra nuốt vào thứ kia như thế nào vậy.
Khúc Xuyên đỏ mặt, hai mắt ẩm ướt nhỏ giọng đáp: "Tôi ngủ rất ngon, giường rất thoải mái, tạ ơn tiên sinh."
"Ừm." Tiên sinh lạnh nhạt trả lời lại sau đó hỏi cậu: "Lát nữa ta có một người bạn đến đây chơi, ngươi có thể ở một mình ở trong phòng khách không?"
Khúc Xuyên gật đầu bảo đảm: "Có thể, tiên sinh."
Cậu am hiểu nhất là chuyện ở một mình, sẽ không cảm thấy sợ sệt.
Thời điểm hơn mười giờ, tiên sinh nói khách đã đến.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ô tô chạy đến, phát ra tiếng gió cùng với ánh sáng xuyên qua rèm cửa chiếu đến.
Hai mắt của Khúc Xuyên trông có vẻ thẫn thờ ngồi dưới đất.
Cậu thành thục biến bản thân cậu thành một món đồ trang trí, bật lên một tầng ngăn cách hết tất cả mọi thứ ở bên ngoài.
Những hạt bụi nhỏ vụn được tia sáng xuyên qua lơ lững trong không khí tựa nhơ một loại côn trùng nhỏ bé thích được vươn ra ngoài ánh sáng.
Bên ngoài trong vườn hoa, những bông hoa Cúc Hà Lan phá lệ xinh đẹp. Vị khách kia mặc một cái áo khoác gió màu đen đi xuyên qua vườn hoa bước vào nhấn chuông cửa của căn biệt thự này.
Tiêu Hành ra mở cửa: "Cữu cữu, đã lâu không gặp."
Tống Tương nở nụ cười.
Hành động của ông cũng rất tùy ý. Từ những hành động của ông có thể nhìn ra được phong thái trác tuyệt của ông là thứ sẵn có.
Ông cởi áo khoác gió ra treo ở ở trên cây móc đồ đặt nơi huyền quan* rồi trực tiếp đi vào phòng khách.
(Huyền quan: nơi để giày dép. Thường thì khi vào trong nhà sẽ có một khoảng không để tháo giày dép ra, nơi đó gọi là huyền quan.)
"Chỉ có cậu ở đây sao? Anh rể không phái người đến chăm sóc cậu sao?"
Tống Tương ngồi xuống, hai chân bắt chéo, bên trong vẻ nội liễn khí độ kia cại có thêm một chút dáng vẻ lưu manh cùng không vui.
Tiêu Hành ngồi cách Tống Tương một khoảng trống hơn xa nâng chung trà lên: "Cậu ấy sợ người lạ cho nên con không để cho hạ nhân lưu lại nơi này. Lá gan quá nhỏ, chỉ ôm một chút thôi cũng run bắn lên."
Tống Tương lộ ra một tia hiểu rõ.
"Tên tiểu tử Ôn Kỳ kia chơi ngu đến mức danh tiếng đồn xa. Lúc trước ta có nghe nói hắn muốn đeo nhũ hoàn cho gia nô nhưng lại chơi đến nổi người ta mất luôn cả đầu vú, người đó là cậu ta sao?"
Tiêu Hành gật đầu, cũng không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào ở trên mặt có điều trong con ngươi màu đen của anh có vẻ âm trầm hơn đôi chút: "Trên người bị một đống thương tích lung ta lung tung ngay cả đầu gối cũng gặp phải vấn đề."
"Để cho Trầm Quý xem thử, cậu ta là chuyên gia ở mảnh này."
Tống Tương nói xong lại thò tay vào trong túi lấy gói thuốc ra.
Tiêu Hành ngăn cản nói: "Ra ngoài ban công hút thuốc đi."
Tống Tương cười, trêu chọc anh: "Người này còn chưa nắm vào tay đây, vậy mà lại coi thành bảo bối như vậy không biết đến cùng thì bộ dạng cậu ta như thế nào mà cậu lại mê mẩn nhiều năm như vậy?”
Tiêu Hành liếc cậu một cái không chút khách khí châm biếm lại: "Vậy cái vị mê hoặc tiên sinh 137 của chúng ta đến tột cùng là thần thánh phương nào đây?"
Cậu cầm cái nĩa lên nghiêm túc mà nến thử một miếng bánh nhỏ.
Cậu thật sự rất thích ăn những món đồ ngọt nguồn gốc của chuyện này phải xét đến thủa còn nhỏ kia. Hồi đó vẫn chưa có những món bánh ngọt vừa thơm vừa mềm như hiện tại nhưng nếu được ăn một muỗng đường cát cũng có thể khiến cho cậu cực kỳ vui vẻ.
Liếm liếm môi một chút, lần đầu Khúc Xuyên chủ động cất tiếng nói: "Ngọt..."
Giọng nói rất nhỏ tựa như cậu đang lẩu bầu tự lẫm bẩm.
Tiên sinh đối xử với cậu thật sự quá tốt, cho cậu phòng riêng, đồ ăn cùng với cảm giác an toàn.
Thậm chí, ngay cả tính nghiện đáng hổ thẹn của cậu cũng thỏa mãn giúp cậu.
Nhưng cậu lại không có thứ gì, cũng không biết phải làm gì mới có thể báo đáp ý tốt của tiên sinh được...
Vừa nghĩ đến chuyện này Khúc Xuyên lại cảm thấy không được ổn.
Ngay cả bánh ngọt cậu cũng không ăn vô được nữa.
Cũng may sức ăn của cậu rất nhỏ chỉ mới ăn được nữa cái bánh đã thấy rất no rồi.
Ôn Kỳ không chỉ có một con chó là cậu, có lúc cậu ta ngủ ở bên ngoài biệt thự nhốt một con cẩu như cậu ở trong nhà suốt mấy ngày liền đều quên cho cậu ăn.
Trải qua nhiều lần như vậy thân thể của cậu cũng tập thành thói quen chịu đói, trái lại nếu ăn quá nhiều cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu.
"No chưa?"
Tiên sinh hỏi cậu.
Khúc Xuyên buông cái nĩa nhỏ xuống ngoan ngoãn gật đầu bảo no rồi.
Tiên sinh vươn tay nắm lấy tay của cậu dẫn cậu đi đến phòng khách.
Khúc Xuyên bị độ nóng trong lòng bàn tay kia hun đến đỏ mặt, cực kỳ nổ lực đi theo tiên sinh.
Tiên sinh bảo cậu ngồi lên cái đệm đặt trước ghế sa lon, không cần quỳ.
Khúc Xuyên rất nghe lời, ngoan ngoãn khoanh chân ngồi đó, đặt hai tay nghiêm chỉnh ở trên đầu gối.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Tiên sinh mở miệng, giọng điệu có một loại nghiêm túc đầy tự nhiên, giống như ngài đã quên mất chuyện tối hôm qua cậu đã dâm loạn phụn ra nuốt vào thứ kia như thế nào vậy.
Khúc Xuyên đỏ mặt, hai mắt ẩm ướt nhỏ giọng đáp: "Tôi ngủ rất ngon, giường rất thoải mái, tạ ơn tiên sinh."
"Ừm." Tiên sinh lạnh nhạt trả lời lại sau đó hỏi cậu: "Lát nữa ta có một người bạn đến đây chơi, ngươi có thể ở một mình ở trong phòng khách không?"
Khúc Xuyên gật đầu bảo đảm: "Có thể, tiên sinh."
Cậu am hiểu nhất là chuyện ở một mình, sẽ không cảm thấy sợ sệt.
Thời điểm hơn mười giờ, tiên sinh nói khách đã đến.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ô tô chạy đến, phát ra tiếng gió cùng với ánh sáng xuyên qua rèm cửa chiếu đến.
Hai mắt của Khúc Xuyên trông có vẻ thẫn thờ ngồi dưới đất.
Cậu thành thục biến bản thân cậu thành một món đồ trang trí, bật lên một tầng ngăn cách hết tất cả mọi thứ ở bên ngoài.
Những hạt bụi nhỏ vụn được tia sáng xuyên qua lơ lững trong không khí tựa nhơ một loại côn trùng nhỏ bé thích được vươn ra ngoài ánh sáng.
Bên ngoài trong vườn hoa, những bông hoa Cúc Hà Lan phá lệ xinh đẹp. Vị khách kia mặc một cái áo khoác gió màu đen đi xuyên qua vườn hoa bước vào nhấn chuông cửa của căn biệt thự này.
Tiêu Hành ra mở cửa: "Cữu cữu, đã lâu không gặp."
Tống Tương nở nụ cười.
Hành động của ông cũng rất tùy ý. Từ những hành động của ông có thể nhìn ra được phong thái trác tuyệt của ông là thứ sẵn có.
Ông cởi áo khoác gió ra treo ở ở trên cây móc đồ đặt nơi huyền quan* rồi trực tiếp đi vào phòng khách.
(Huyền quan: nơi để giày dép. Thường thì khi vào trong nhà sẽ có một khoảng không để tháo giày dép ra, nơi đó gọi là huyền quan.)
"Chỉ có cậu ở đây sao? Anh rể không phái người đến chăm sóc cậu sao?"
Tống Tương ngồi xuống, hai chân bắt chéo, bên trong vẻ nội liễn khí độ kia cại có thêm một chút dáng vẻ lưu manh cùng không vui.
Tiêu Hành ngồi cách Tống Tương một khoảng trống hơn xa nâng chung trà lên: "Cậu ấy sợ người lạ cho nên con không để cho hạ nhân lưu lại nơi này. Lá gan quá nhỏ, chỉ ôm một chút thôi cũng run bắn lên."
Tống Tương lộ ra một tia hiểu rõ.
"Tên tiểu tử Ôn Kỳ kia chơi ngu đến mức danh tiếng đồn xa. Lúc trước ta có nghe nói hắn muốn đeo nhũ hoàn cho gia nô nhưng lại chơi đến nổi người ta mất luôn cả đầu vú, người đó là cậu ta sao?"
Tiêu Hành gật đầu, cũng không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào ở trên mặt có điều trong con ngươi màu đen của anh có vẻ âm trầm hơn đôi chút: "Trên người bị một đống thương tích lung ta lung tung ngay cả đầu gối cũng gặp phải vấn đề."
"Để cho Trầm Quý xem thử, cậu ta là chuyên gia ở mảnh này."
Tống Tương nói xong lại thò tay vào trong túi lấy gói thuốc ra.
Tiêu Hành ngăn cản nói: "Ra ngoài ban công hút thuốc đi."
Tống Tương cười, trêu chọc anh: "Người này còn chưa nắm vào tay đây, vậy mà lại coi thành bảo bối như vậy không biết đến cùng thì bộ dạng cậu ta như thế nào mà cậu lại mê mẩn nhiều năm như vậy?”
Tiêu Hành liếc cậu một cái không chút khách khí châm biếm lại: "Vậy cái vị mê hoặc tiên sinh 137 của chúng ta đến tột cùng là thần thánh phương nào đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.