Chương 12: có thể ăn không
A Suyễn
13/11/2021
Một quãng thời gian rất dài, Khúc Xuyên đều sống trong hoàn cảnh chỉ có đồ ăn cùng phát tiết tình dục.
Cho nên cậu cũng đã quên mất cách làm thế nào để biểu đạt tình cảm, cũng đã quên mất cách làm thế nào để người khác yêu thích.
Cậu thẫn thờ đứng ở bên giường như một bức tượng sáp bị cố định hai chân, hoặc có thể nói là một con rối tinh xảo hình người.
Nói chung là một vật dùng để trang trí.
Không nhúc nhích cũng không hề linh hồn.
Thỉnh thoảng Ôn Kỳ sẽ yêu cầu cậu trở thành những món đồ dùng, tỷ như một cái ghế nhỏ, cũng có thể là một con búp bê tình dục.
Cậu cũng không chán ghét chuyện này, bởi vì nó rất dễ thực hiện.
Nó giống như việc chỉ cần biến mình thành một món đồ không phải là vật sống thì sẽ không cảm thấy đau đớn nữa.
Cậu nghe thấy tiếng chốt cửa được mở ra.
Tiếu tiên sinh bước vào.
Tựa như là mùa xuân đi tới.
Trong phút chốc vạn vật đều bừng tỉnh cũng bao gồm cả cậu bên trong.
"Tiên sinh." Khúc Xuyên khẽ gọi một tiếng, theo bản năng muốn quỳ xuống.
Nhưng mà đầu gối cậu rất đau không thể tùy cho thật tốt ngay được.
Có điều cậu rất muốn nằm xấp ở bên chân tiên sinh, nếu như tiên sinh rảnh rỗi thì lâu lâu sẽ sờ sờ tóc của cậu.
Khúc Xuyên vì những suy nghĩ quá mức đẹp đẽ này của mình mà cao hứng đến mức muốn bay lên trời.
Rồi lại lập tức bị sự sợ hãi, thấp kém cùng nhu nhược của cậu hóa thành những cây kim thép đâm đến vang vọng.
Bọt biển rơi xuống mặt đất liền biến mất.
"Xuống lầu ăn cơm."
Giọng nói của Tiên sinh cực kỳ bình thường, không nhanh không chậm.
Mùi hương tùng mộc nhàn nhạt càng ngày càng tới gần cậu, Khúc Xuyên có chút hoảng sợ mà cuối đầu.
Cậu rất hồi hộp, lại bắt đầu phát run.
Cậu không ngoan nhưng vậy thì sao khiến tiên sinh thích được.
Khúc Xuyên tự nói với mình.
Nhưng mà cậu càng run mãnh liệt hơn.
Tiên sinh lại đây dắt cậu, không để ý cậu đang run rẫy mà dẫn cậu ra khỏi phòng.
Nắm tay ngài rất nóng, cảm giác bị vân tay ma sát khiến cậu có một loại cảm giác cực kỳ kỳ quái...
Trên bàn ăn bên trong phòng ăn màu trắng bày đủ loại đồ ăn, kiểu Trung Quốc kiểu phương tây đều có đầy đủ mọi thứ.
"Không biết ngươi thích ăn những món gì, cho nên ta đã dặn bọn họ đều đem mỗi món một ít đến."
Tiên sinh không cười, trong con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ trầm mặc.
"Ngồi xuống, ăn trước đi đã."
Trong nháy mắt Khúc Xuyên lại bắt đầu sợ hãi, hàng lông mi mỏng manh tựa như cánh côn trùng đang không ngừng rung động.
Tiên sinh không nói lời nào mà chỉ nhìn cậu, khóe môi cong lên sắt bén đến mức có chút dọa người.
Khúc Xuyên sợ hãi, hoang mang ngồi xuống.
Nhưng mà ngồi trên ghế mềm mại cũng không khiến cho cậu có cảm giác quá thư thái trái lại cùng làm cho cậu thêm phần luống cuống bất an.
Đã rất lâu rồi cậu chưa từng ngồi ăn.
Thông thường thì hai tay cậu sẽ bị trói ra sau lưng, mang theo dây xích giống như một con cẩu thật sự mà nằm ở trên mặt đất ăn cơm.
Thỉnh thoảng Ôn Kỳ còn cho cậu ăn thức ăn cho chó.
Chỉ cần cậu chiu ngoan ngoãn ăn hết thì Ôn Kỳ sẽ đối xử với cậu ôn nhu hơn đôi chút, có thể là sẽ sờ tóc cậu hoặc khen cậu là một con cẩu ngoan.
Khúc Xuyên biết rõ chuyện này quả thật là không bình thường nhưng vì muốn chiếm được chút hảo cảm của người đó cho nên mỗi lần như vậy cậu đều ăn hết một cách sạch sẽ.
Cái mùi kia rất tanh lại thối, quả thật không ngon chút nào.
Nhưng mà bữa sáng tiên sinh chuẩn bị lại rất ngon, bánh bao bọc nước canh rất thơm, vỏ bánh rất mỏng, nước canh bên trong cũng óng ánh...
Khúc Xuyên rất muốn ăn một cái nhưng cậu dùng đũa không được tốt lắm. Cậu thử gắp một cái nhưng vẫn không gắp được mà cậu lại không dám làm lần thứ hai cho nên đánh phải thất vọng mà đặt đũa xuống.
Tiên sinh liếc mắt nhìn cậu rồi lại vươn đũa gắp một cái bánh bao đặt vào bên trong bát của cậu.
"Dùng muỗng xé lớp vỏ ra, đầu tiên là uống canh bên trong, sau đó thì chấm với nước chấm mà ăn."
Mặt Khúc Xuyên có chút đỏ, nhỏ giọng nói: "Cảm tạ ngài."
Tiên sinh không nói gì thêm, ngài chỉ cầm ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm sau đó không nhìn cậu nữa.
Khúc Xuyên nghiêm túc ăn hết mới bánh bao kia, cảm thấy đã khá đủ rồi mới buông đũa, lúc này cậu lại thấy một cái bánh quế ngọt nhỏ bọc đường.
Hay là để dành lần sau lại ăn đi.
Cậu nghĩ.
Nhưng mà... lần sau còn có thể ăn sao?
Lúc này, tiên sinh đặt cốc cà phê được tráng men kia xuống thấp giọng hỏi: "Còn muốn ăn thêm sao?"
Ánh mắt đen nhánh đầy sắt bén không hề báo trước mà liếc qua, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Khúc Xuyên.
Quá đẹp, xen lẫn với ánh mặt trời ngoài cửa sổ, đong đưa qua lại khiến người khác ngẩn người.
Cậu có chút hoảng hốt cẩn thận khẩn cầu: "Tiên sinh, tôi có thể ăn thêm một cái bánh ngọt nhỏ hay không?"
Hình như khóe miệng của tiên sinh có chút cong lên tiên sinh cầm lấy cái dĩa bánh ngọt kia đặt ở trước mặt cậu.
Cho nên cậu cũng đã quên mất cách làm thế nào để biểu đạt tình cảm, cũng đã quên mất cách làm thế nào để người khác yêu thích.
Cậu thẫn thờ đứng ở bên giường như một bức tượng sáp bị cố định hai chân, hoặc có thể nói là một con rối tinh xảo hình người.
Nói chung là một vật dùng để trang trí.
Không nhúc nhích cũng không hề linh hồn.
Thỉnh thoảng Ôn Kỳ sẽ yêu cầu cậu trở thành những món đồ dùng, tỷ như một cái ghế nhỏ, cũng có thể là một con búp bê tình dục.
Cậu cũng không chán ghét chuyện này, bởi vì nó rất dễ thực hiện.
Nó giống như việc chỉ cần biến mình thành một món đồ không phải là vật sống thì sẽ không cảm thấy đau đớn nữa.
Cậu nghe thấy tiếng chốt cửa được mở ra.
Tiếu tiên sinh bước vào.
Tựa như là mùa xuân đi tới.
Trong phút chốc vạn vật đều bừng tỉnh cũng bao gồm cả cậu bên trong.
"Tiên sinh." Khúc Xuyên khẽ gọi một tiếng, theo bản năng muốn quỳ xuống.
Nhưng mà đầu gối cậu rất đau không thể tùy cho thật tốt ngay được.
Có điều cậu rất muốn nằm xấp ở bên chân tiên sinh, nếu như tiên sinh rảnh rỗi thì lâu lâu sẽ sờ sờ tóc của cậu.
Khúc Xuyên vì những suy nghĩ quá mức đẹp đẽ này của mình mà cao hứng đến mức muốn bay lên trời.
Rồi lại lập tức bị sự sợ hãi, thấp kém cùng nhu nhược của cậu hóa thành những cây kim thép đâm đến vang vọng.
Bọt biển rơi xuống mặt đất liền biến mất.
"Xuống lầu ăn cơm."
Giọng nói của Tiên sinh cực kỳ bình thường, không nhanh không chậm.
Mùi hương tùng mộc nhàn nhạt càng ngày càng tới gần cậu, Khúc Xuyên có chút hoảng sợ mà cuối đầu.
Cậu rất hồi hộp, lại bắt đầu phát run.
Cậu không ngoan nhưng vậy thì sao khiến tiên sinh thích được.
Khúc Xuyên tự nói với mình.
Nhưng mà cậu càng run mãnh liệt hơn.
Tiên sinh lại đây dắt cậu, không để ý cậu đang run rẫy mà dẫn cậu ra khỏi phòng.
Nắm tay ngài rất nóng, cảm giác bị vân tay ma sát khiến cậu có một loại cảm giác cực kỳ kỳ quái...
Trên bàn ăn bên trong phòng ăn màu trắng bày đủ loại đồ ăn, kiểu Trung Quốc kiểu phương tây đều có đầy đủ mọi thứ.
"Không biết ngươi thích ăn những món gì, cho nên ta đã dặn bọn họ đều đem mỗi món một ít đến."
Tiên sinh không cười, trong con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ trầm mặc.
"Ngồi xuống, ăn trước đi đã."
Trong nháy mắt Khúc Xuyên lại bắt đầu sợ hãi, hàng lông mi mỏng manh tựa như cánh côn trùng đang không ngừng rung động.
Tiên sinh không nói lời nào mà chỉ nhìn cậu, khóe môi cong lên sắt bén đến mức có chút dọa người.
Khúc Xuyên sợ hãi, hoang mang ngồi xuống.
Nhưng mà ngồi trên ghế mềm mại cũng không khiến cho cậu có cảm giác quá thư thái trái lại cùng làm cho cậu thêm phần luống cuống bất an.
Đã rất lâu rồi cậu chưa từng ngồi ăn.
Thông thường thì hai tay cậu sẽ bị trói ra sau lưng, mang theo dây xích giống như một con cẩu thật sự mà nằm ở trên mặt đất ăn cơm.
Thỉnh thoảng Ôn Kỳ còn cho cậu ăn thức ăn cho chó.
Chỉ cần cậu chiu ngoan ngoãn ăn hết thì Ôn Kỳ sẽ đối xử với cậu ôn nhu hơn đôi chút, có thể là sẽ sờ tóc cậu hoặc khen cậu là một con cẩu ngoan.
Khúc Xuyên biết rõ chuyện này quả thật là không bình thường nhưng vì muốn chiếm được chút hảo cảm của người đó cho nên mỗi lần như vậy cậu đều ăn hết một cách sạch sẽ.
Cái mùi kia rất tanh lại thối, quả thật không ngon chút nào.
Nhưng mà bữa sáng tiên sinh chuẩn bị lại rất ngon, bánh bao bọc nước canh rất thơm, vỏ bánh rất mỏng, nước canh bên trong cũng óng ánh...
Khúc Xuyên rất muốn ăn một cái nhưng cậu dùng đũa không được tốt lắm. Cậu thử gắp một cái nhưng vẫn không gắp được mà cậu lại không dám làm lần thứ hai cho nên đánh phải thất vọng mà đặt đũa xuống.
Tiên sinh liếc mắt nhìn cậu rồi lại vươn đũa gắp một cái bánh bao đặt vào bên trong bát của cậu.
"Dùng muỗng xé lớp vỏ ra, đầu tiên là uống canh bên trong, sau đó thì chấm với nước chấm mà ăn."
Mặt Khúc Xuyên có chút đỏ, nhỏ giọng nói: "Cảm tạ ngài."
Tiên sinh không nói gì thêm, ngài chỉ cầm ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm sau đó không nhìn cậu nữa.
Khúc Xuyên nghiêm túc ăn hết mới bánh bao kia, cảm thấy đã khá đủ rồi mới buông đũa, lúc này cậu lại thấy một cái bánh quế ngọt nhỏ bọc đường.
Hay là để dành lần sau lại ăn đi.
Cậu nghĩ.
Nhưng mà... lần sau còn có thể ăn sao?
Lúc này, tiên sinh đặt cốc cà phê được tráng men kia xuống thấp giọng hỏi: "Còn muốn ăn thêm sao?"
Ánh mắt đen nhánh đầy sắt bén không hề báo trước mà liếc qua, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Khúc Xuyên.
Quá đẹp, xen lẫn với ánh mặt trời ngoài cửa sổ, đong đưa qua lại khiến người khác ngẩn người.
Cậu có chút hoảng hốt cẩn thận khẩn cầu: "Tiên sinh, tôi có thể ăn thêm một cái bánh ngọt nhỏ hay không?"
Hình như khóe miệng của tiên sinh có chút cong lên tiên sinh cầm lấy cái dĩa bánh ngọt kia đặt ở trước mặt cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.