Chương 11: Tiên Sinh Nói Thích Ôm Cậu.
A Suyễn
12/11/2021
"Tại sao lại phát run "
Tiên sinh hỏi cậu.
"Tôi có chút sợ." Khúc Xuyên hít sâu một hơi, nhẹ giọng trả lời.
Thâm âm run rẩy tựa như muỗi kêu.
Là đang sợ hãi sao.
"Sợ ta?" Giọng nói trầm thấp lại băng lãnh phát ra, cũng không nghe ra được chút tâm tình nào trong đó.
Khúc Xuyên không thể đoán được là tiên sinh có đang tức giận hay không, nhưng mà tiên sinh đối xử với cậu rất tốt cho nên cậu không nên sợ ngài ấy.
"Không phải, chỉ là tôi.. Chỉ là có chút không quen." Khúc Xuyên trả lời một cách cực kỳ cẩn thận.
"Không quen cái gì? Không quen được ta ôm sao?" Da thịt vẫn còn đang run rẩy, tiên sinh vuốt ve những vết sẹo nơi eo cậu, nhàn nhạt hỏi.
Khúc Xuyên yên lặng gật đầu, cậu hi vọng tiên sinh có thể thả cậu ra một chút, ít nhất là không nên ôm quá sát như vậy...
Nhưng mà mọi chuyện cũng không theo như ý cậu, trái lại tiên sinh càng tăng thêm lực đạo, ôm cậu càng chặt hơn.
"Ta rất thích ôm ngươi, sau này cũng sẽ thường xuyên làm như vậy, ngươi nên sớm tập thành thói quen đi thì hơn, hiểu không?"
Giọng điệu vừa cứng rắn lại lạnh lùng.
Tiên sinh nói rất thích... Ôm cậu...
Khúc Xuyên thầm kinh sợ, thậm chí cậu cũng quên luôn việc sợ sệt.
Ngón tay thon gầy xoẹt qua bờ eo cậu, men theo đường xương cột sống từng chút từng chút xoa bóp dần lên trên.
Trên lưng cậu có rất nhiều vết sẹo xấu xí, có cái rất xâu có cái lại rất nhạt, mới hay cũ đều có, hiện tại tất cả những thứ đó đặt dưới bàn tay của tiên sinh tựa như không còn chỗ che thân nữa ...
Khúc Xuyên run rẩy càng lợi hại hơn.
Cậu muốn giữ lại một chút ít sự yêu thích của tiên sinh, thế nhưng thân thể của cậu lại dơ bẩn bất kham như vậy.
... u ám đến mức không chịu nổi.
Cậu căn bản không xứng nhận được sự yêu thích.
"Tiên sinh..."
Cậu rất bất lực, chỉ là cậu không có bất kỳ một suy nghĩ cầu xin nào.
Cậu thì muốn cầu xin cái gì đây? Cầu xin tiên sinh không cần phải thích cậu sao?
"Đừng sợ hãi, ngươi đã đồng ý với ta rằng sẽ ngoan."
Giọng nói của tiên sinh rất lạnh nhạt nhưng lại trầm ổn.
Khúc Xuyên run rẫy thoáng co người lại, cậu tự nói với chính bản thân mình rằng phải ngoan, phải nghe lời tiên sinh.
Ngón tay của tiên sinh mò tới vết sẹo bị gây ra bởi khói thuốc trên đầu vai cậu. Cái vết sẹo này đã rất cũ rồi , còn lâu hơn so với quản thời gian mà cậu quen biết Ôn Kỳ nữa.
Ngón tay tiên sinh nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo ấy, tiên sinh hỏi cậu: "Có đau hay không?"
Khúc Xuyên lắc đầu, nhỏ giọng nói không đau.
Lúc đó thì đau, nhưng mà sau đó lại càng bị đau hơn cho nên dần dần cũng không cảm thấy đau nữa.
Tiên sinh tắt đèn, trong phòng liền bị hắc ám bao trùm.
"Ngủ."
Mệnh lệnh rất ngắn gọn.
Trong không khí hương mộc tùng cùng hương bưởi thơm ngát khẽ đan xen vào nhau.
Nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấy qua lớp áo ngủ bằng bông.
Hơi thở của tiên sinh cũng bậy.
Khúc Xuyên muốn tự mình thôi niên bản thân thôi không run rẩy nữa, nhưng mà cậu vẫn rất hồi hộp không thể ngủ ngay lập tức được. Cậu mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào một chút ánh sáng lọt qua tấm rèm che cửa sổ kia.
Trong đầu cậu miên man nghĩ về một chuyện, cậu nghĩ đến chuyện bản thân sắp phải vứt bỏ tấm thảm cũ cùng cái giả dương cụ kia, nghĩ căn ngọc hành thô to của tiên sinh cùng với mùi vị của hai khỏa cao hoàn kia.
Nghĩ tới vườn hoa xinh đẹp ở bên ngoài kia, cậu lại nghĩ không biết tiên sinh cho phép mình có thể hai xuống một đóa hoa tặng cho ngài không.
Trong ổ chăn vừa thơm lại vừa mềm tựa như đang nằm trên những đám mây vậy, lảo đảo lắc lư.
Khúc Xuyên nhắm mắt lại, cậu rất mệt mỏi, đã quá lâu rồi cậu chưa có một giấc ngủ thoải mái.
Thời điểm ngày hôm sau tỉnh dậy tiên sinh đã rời đi nhưng trên chiếc gối mà ngài từng nằm đó vẫn còn lưu lại hương mộc tùng, Khúc Xuyên cọ qua cọ lại khẽ ngửi một chút rồi lại nhẹ nhàng chui ra bên ngoài ổ chăn.
Cậu cứ để cái chân cùng cánh mông trần trụi như vậy mà đi lại, lúc khẽ di chuyển lại có chút không khí lành lạnh tiến vào giữa hai chân.
Nội tâm xấu hổ đêm qua lại trỗi dậy, Khúc Xuyên tìm được một cái quần từ bên trong tủ quần áo nhẹ nhàng tròng vào, kéo lưng quần lên che thật kỹ cái vết sẹo nơi bụng bị bàn ủi xoẹt qua.
Vết sẹo kia vẫn còn rất mới, hiện tại còn đang từ từ kết vảy, vùng da xung quanh cực kỳ ngứa, lại bị gãi ra vài đường cực kỳ khó coi.
Cậu có một loại suy nghĩ không muốn bị tiên sinh nhìn thất.
Quá xấu.
Cái túi đặt ở bên trong góc đã không còn. Ngày hôm qua tiên sinh đã nói là muốn ném nó đi.
Khúc Xuyên có chút không nỡ xa cái thảm nhỏ của cậu nhưng mà mọi chuyện cậu đề sẽ nghe theo lời tiên sinh.
Cậu yên lặng thu dọn giường chiếu lại như ban đầu, kéo phải một vết nhăn nhún cuối cùng rồi cậu lại không biết nên làm cái gì mới tốt.
Quần áo mà ngày hôm qua bị cậu làm bẩn hình như cũng bị lấy đi rồi...
Sau khi phát hiện ra chuyện này trên mặt Khúc Xuyên lại bắt đầu đỏ lên.
Tiên sinh hỏi cậu.
"Tôi có chút sợ." Khúc Xuyên hít sâu một hơi, nhẹ giọng trả lời.
Thâm âm run rẩy tựa như muỗi kêu.
Là đang sợ hãi sao.
"Sợ ta?" Giọng nói trầm thấp lại băng lãnh phát ra, cũng không nghe ra được chút tâm tình nào trong đó.
Khúc Xuyên không thể đoán được là tiên sinh có đang tức giận hay không, nhưng mà tiên sinh đối xử với cậu rất tốt cho nên cậu không nên sợ ngài ấy.
"Không phải, chỉ là tôi.. Chỉ là có chút không quen." Khúc Xuyên trả lời một cách cực kỳ cẩn thận.
"Không quen cái gì? Không quen được ta ôm sao?" Da thịt vẫn còn đang run rẩy, tiên sinh vuốt ve những vết sẹo nơi eo cậu, nhàn nhạt hỏi.
Khúc Xuyên yên lặng gật đầu, cậu hi vọng tiên sinh có thể thả cậu ra một chút, ít nhất là không nên ôm quá sát như vậy...
Nhưng mà mọi chuyện cũng không theo như ý cậu, trái lại tiên sinh càng tăng thêm lực đạo, ôm cậu càng chặt hơn.
"Ta rất thích ôm ngươi, sau này cũng sẽ thường xuyên làm như vậy, ngươi nên sớm tập thành thói quen đi thì hơn, hiểu không?"
Giọng điệu vừa cứng rắn lại lạnh lùng.
Tiên sinh nói rất thích... Ôm cậu...
Khúc Xuyên thầm kinh sợ, thậm chí cậu cũng quên luôn việc sợ sệt.
Ngón tay thon gầy xoẹt qua bờ eo cậu, men theo đường xương cột sống từng chút từng chút xoa bóp dần lên trên.
Trên lưng cậu có rất nhiều vết sẹo xấu xí, có cái rất xâu có cái lại rất nhạt, mới hay cũ đều có, hiện tại tất cả những thứ đó đặt dưới bàn tay của tiên sinh tựa như không còn chỗ che thân nữa ...
Khúc Xuyên run rẩy càng lợi hại hơn.
Cậu muốn giữ lại một chút ít sự yêu thích của tiên sinh, thế nhưng thân thể của cậu lại dơ bẩn bất kham như vậy.
... u ám đến mức không chịu nổi.
Cậu căn bản không xứng nhận được sự yêu thích.
"Tiên sinh..."
Cậu rất bất lực, chỉ là cậu không có bất kỳ một suy nghĩ cầu xin nào.
Cậu thì muốn cầu xin cái gì đây? Cầu xin tiên sinh không cần phải thích cậu sao?
"Đừng sợ hãi, ngươi đã đồng ý với ta rằng sẽ ngoan."
Giọng nói của tiên sinh rất lạnh nhạt nhưng lại trầm ổn.
Khúc Xuyên run rẫy thoáng co người lại, cậu tự nói với chính bản thân mình rằng phải ngoan, phải nghe lời tiên sinh.
Ngón tay của tiên sinh mò tới vết sẹo bị gây ra bởi khói thuốc trên đầu vai cậu. Cái vết sẹo này đã rất cũ rồi , còn lâu hơn so với quản thời gian mà cậu quen biết Ôn Kỳ nữa.
Ngón tay tiên sinh nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo ấy, tiên sinh hỏi cậu: "Có đau hay không?"
Khúc Xuyên lắc đầu, nhỏ giọng nói không đau.
Lúc đó thì đau, nhưng mà sau đó lại càng bị đau hơn cho nên dần dần cũng không cảm thấy đau nữa.
Tiên sinh tắt đèn, trong phòng liền bị hắc ám bao trùm.
"Ngủ."
Mệnh lệnh rất ngắn gọn.
Trong không khí hương mộc tùng cùng hương bưởi thơm ngát khẽ đan xen vào nhau.
Nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấy qua lớp áo ngủ bằng bông.
Hơi thở của tiên sinh cũng bậy.
Khúc Xuyên muốn tự mình thôi niên bản thân thôi không run rẩy nữa, nhưng mà cậu vẫn rất hồi hộp không thể ngủ ngay lập tức được. Cậu mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào một chút ánh sáng lọt qua tấm rèm che cửa sổ kia.
Trong đầu cậu miên man nghĩ về một chuyện, cậu nghĩ đến chuyện bản thân sắp phải vứt bỏ tấm thảm cũ cùng cái giả dương cụ kia, nghĩ căn ngọc hành thô to của tiên sinh cùng với mùi vị của hai khỏa cao hoàn kia.
Nghĩ tới vườn hoa xinh đẹp ở bên ngoài kia, cậu lại nghĩ không biết tiên sinh cho phép mình có thể hai xuống một đóa hoa tặng cho ngài không.
Trong ổ chăn vừa thơm lại vừa mềm tựa như đang nằm trên những đám mây vậy, lảo đảo lắc lư.
Khúc Xuyên nhắm mắt lại, cậu rất mệt mỏi, đã quá lâu rồi cậu chưa có một giấc ngủ thoải mái.
Thời điểm ngày hôm sau tỉnh dậy tiên sinh đã rời đi nhưng trên chiếc gối mà ngài từng nằm đó vẫn còn lưu lại hương mộc tùng, Khúc Xuyên cọ qua cọ lại khẽ ngửi một chút rồi lại nhẹ nhàng chui ra bên ngoài ổ chăn.
Cậu cứ để cái chân cùng cánh mông trần trụi như vậy mà đi lại, lúc khẽ di chuyển lại có chút không khí lành lạnh tiến vào giữa hai chân.
Nội tâm xấu hổ đêm qua lại trỗi dậy, Khúc Xuyên tìm được một cái quần từ bên trong tủ quần áo nhẹ nhàng tròng vào, kéo lưng quần lên che thật kỹ cái vết sẹo nơi bụng bị bàn ủi xoẹt qua.
Vết sẹo kia vẫn còn rất mới, hiện tại còn đang từ từ kết vảy, vùng da xung quanh cực kỳ ngứa, lại bị gãi ra vài đường cực kỳ khó coi.
Cậu có một loại suy nghĩ không muốn bị tiên sinh nhìn thất.
Quá xấu.
Cái túi đặt ở bên trong góc đã không còn. Ngày hôm qua tiên sinh đã nói là muốn ném nó đi.
Khúc Xuyên có chút không nỡ xa cái thảm nhỏ của cậu nhưng mà mọi chuyện cậu đề sẽ nghe theo lời tiên sinh.
Cậu yên lặng thu dọn giường chiếu lại như ban đầu, kéo phải một vết nhăn nhún cuối cùng rồi cậu lại không biết nên làm cái gì mới tốt.
Quần áo mà ngày hôm qua bị cậu làm bẩn hình như cũng bị lấy đi rồi...
Sau khi phát hiện ra chuyện này trên mặt Khúc Xuyên lại bắt đầu đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.