Chương 36
Mễ Phân
11/01/2024
Chuyện hôm trước đi ra thư viện gặp phải Hà Yến Tri rất nhanh đã bị Yên Chân quên mất.
Gần đây cô cảm thấy khá tủi thân. Mỗi ngày nếu không phải lên lớp chuyên môn thì là la cà ở lớp học của bạn trai. Tư Tắc bận rộn viết luận văn, nên cô cũng chỉ có thể dành thời gian cho anh ấy.
Nói thật thì học lớp toán cao cấp chẳng khác gì cực hình cả. Sau khi lên đại học thì cô không có môn số học nữa. Thời cấp ba được học mấy thứ kia cũng chỉ là da lông thôi. Lên đến trình độ của nghiên cứu sinh thì không phải nghe giảng nữa rồi, mà là nghe sách trời đó! Mấy công thức dài kín bảng, nhìn thôi cũng đau đầu.
Lúc nghe giảng Tư Tắc rất nghiêm túc. Chỉ cần giáo viên giảng bài thì anh rất ít khi viết bài, thỉnh thoảng mới cầm bút viết mấy nét. Thời gian còn lại Yến Chân cảm thấy sóng não của người này đã không còn cùng một không gian với cô nữa, mà đã tiến vào một tầng không gian thần thánh nào khác rồi.
Sau khi tan học, Yến Chân mới thoát khỏi cảm xúc uể oải khi bị đả kích trầm trọng. Cô cầm bút chọc chọc ngón tay Tư Tắc: "Mấy người học giỏi toán như anh đều thấy học toán cực kì dễ hả?"
Động tác đọc sách của Tư Tắc dừng lại. Anh nghiêng đầu nhìn cô, tựa như đang sắp xếp lại câu từ làm sao để không đả kích lòng tự tin của bạn gái nhà mình, im lặng một lát mới trả lời: "Cũng không phải là rất dễ, còn nhiều thứ cần học hỏi mà."
Đã hiểu, Yến Chân tiếp thu xong.
Phiên dịch ra nghĩa là —— Vẫn học được.
Ngay lúc này, nam sinh ngồi trước quay xuống mượn vở Tư Tắc: "Cái kia, đại thần, có thể cho mượn vở được không? Vừa nãy trong giờ tớ lỡ ngủ quên mất."
Ánh mắt nam sinh tràn đầy tia hy vọng. Bình thường cậu ta toàn thấy đại thần hết tiết liền rời đi. Không ngờ hôm nay lại ở lại lớp. Nếu như mượn được vở ghi chép của đại thần, không chừng lần thi sau sẽ không thi rớt nữa.
Tư Tắc cũng không kiêu ngạo, rất sảng khoái đưa cho cậu ta.
Nam sinh cẩn thận nhận lấy rồi mở ra. Nhưng nụ cười trên môi chợt tắt.
Sao lại còn viết ít hơn cậu ta chứ?! Nhất định là cậu ta mở sai cách rồi!
Bỗng nhiên Yến Chân cười ra tiếng. Vở ghi chép của Tư Tắc cô đã từng xem qua. Bên trong không có nhiều chữ, có thì cũng toàn là mấy câu không đầu không đuôi, chắc chỉ có chính anh mới đọc hiểu được.
Tư Tắc đứng dậy lấy lại vở trong ánh mắt thất vọng của nam sinh kia, nói với Yến Chân đang không nhịn được cười: "Đi."
Yến Chân vội vàng đuổi theo: "Buổi chiều còn phải làm gì nữa?"
Tư Tắc: "Về phòng làm việc, còn một số việc phải xử lý."
Yến Chân: "Em đi với. Phòng sửa chữa hồi phục còn có cuốn sách cổ chưa phục hồi xong." Tư Tắc hay chú Trần đều không thúc giục tiến độ của cô. Yến Chân còn có cảm giác tưởng như bọn họ đã quên mất cuốn sách cổ nhờ cô phục hồi. Nhưng vẫn phải nhanh chóng sửa chữa cho xong, nếu không thì cho dù có ướp lạnh thì sách cổ sẽ bị biến chất mất.
Hai người đi tiếp. Yến Chân tưởng là anh sẽ lên tầng hai, nhưng không ngờ Tư Tắc lại đi vào phòng sửa chữa hồi phục với cô.
Yến Chân bược vào phòng, mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang lên: "Không phải phòng làm việc còn chuyện phải xử lí à, sao không lên tầng?"
Tư Tắc vẫn chăm chú nhìn cô: "Tối rồi anh lên, giờ ở với em một lát."
Yến Chân vui vẻ cười, sức lao động miễn phí không thể để phí được. Cô lấy nồi và bếp điện từ ra, "Vậy qua đây giúp em khuấy hồ đi."
Dựa vào cách làm, hồ được chia làm hai loại: Một loại là dung dịch đặc sệt, còn một loại là dung dịch dạng lỏng. Tuy cả hai đều được làm từ tinh bột mỳ nhưng quy trình sản xuất lại khác, công năng và công dụng cũng khác biệt.
Yến Chân dổ tinh bột mỳ vào trong nồi, lại thêm nước lạnh vào. Sau đó nhét cây đánh bột vào tay Tư Tắc, chỉ huy anh khuấy.
"Ấy, đợi chút." Không biết cô tìm được một cái tạp dề ở đâu, chạy lại trước mặt Tư Tắc, "Cúi xuống thấp một chút. Em đeo vào cho."
Tư Tắc ngoan ngoãn cúi thấp đầu, để Yến Chân đeo tạp dề lên cổ cho. Đeo xong, Yến Chân áp sát trước ngực anh, vòng hai tay ra sau buộc một cái nơ bướm.
"Xong." Yến Chân lui về sau mấy bước, nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá một câu rồi thỏa mãn gật đầu. Từ trước tới giờ cô còn chưa thấy Tư Tắc mặc tạp dề bao giờ đâu nha. Đúng là người đẹp trai thì khoác bao tải cũng đẹp trai mà.
Sau khi cho vừa đủ lượng nước, Yến Chân liền bật bếp lên, bảo Tư Tắc đem nồi đặt lên bếp.
"Lúc đun hỗn hợp cũng phải khuấy liên tục, như vậy thì mới đun nóng đều được." Yến Chân lại tiếp tục chỉ huy.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính chiếu vào. Tư Tắc đang đeo tạp dề đứng gần bếp điện từ, nghiêm túc khuấy bột nhão, tựa như một đầu bếp đang nấu loại trân bảo gì.
Yến Chân phải cố lắm mới nhịn cười được. Không hiểu sao Tư Tắc như vậy lại có chút ngốc ngốc đáng yêu.
Đợi cho hỗn hợp nóng lên vừa đủ, cô mới chỉnh nhiệt độ thấp xuống: "Còn phải nấu thêm lúc nữa. Nấu ở nhiệt độ thấp như này sẽ giúp cho hồ dán có độ dính cao hơn. Nếu lúc này mà dùng nhiệt độ cao, tinh bột sẽ nở ra làm vỡ các hạt, độ dính của hồ cũng giảm đi."
Cuối cùng cũng chế biến xong. Yến Chân nhìn Tư Tắc lấy nồi xuống bếp điện từ, vậy mà lại sinh ra ảo tưởng "Đã nấu xong, có thể ăn". Cô giật mình một chút, trong lòng kím chế bản thân không được, không được ăn.
Đối với chuyện Yến Chân và Tư Tắc là một cặp, bạn cùng lớp của cô vẫn cảm thấy rất khó tin. Dù sao thì trước kia mấy nữ sinh lớp S cũng đánh giá vị đại thần này thuộc loại chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn. Vậy mà anh lại trở thành bạn trai bạn cùng lớp của các cô.
Một hôm nọ khi tan học, nữ sinh ngồi phía trước Yến Chân quay lại hỏi cô: "Bạn học Yến Chân?"
Yến Chân ngẩng đầu, đứa mắt nhìn cô như đang hỏi có chuyện gì.
Nữ sinh kia thấp giọng, tựa như đang thầm thì: "Cậu với Tư Tắc thật sự đang yêu nhau?"
Yến Chân mới "À" một tiếng: "Đúng rồi."
Bỗng nhiên nữ sinh đó nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm: "Nhất định là rất vất vả nhỉ?"
Sao lại vất vả? Yến Chân nghe vậy liền khó hiểu, "Cũng được... Hả?"
Ánh mắt nữ sinh kia liền đổi thành "Tớ hiểu mà", tiếp tục nói: "Làm bạn gái của đại thần, chắc chắn là nhiều tình địch lắm đúng không?"
"..." Yến Chân cảm thấy bạn học này nghĩ có hơi xa rồi. Nhưng cho dù có có đi chăng nữa thì cũng đã bị Tư Tắc lãnh đạm từ chối rồi, giống Từ Dĩnh Sơ lần trước đó.
Nhưng mà lần này Yến Chân lại lập flag* rồi.
(*Ngôn ngữ mạng, chỉ việc hùng hồn nói trước việc gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, nghĩa tương tự câu "Nói trước bước không qua")
Kết thúc tiết học, Yến Chân rời khỏi tòa nhà dạy học thì nhìn thấy Từ Dĩnh Sơ đứng bên lề đường.
Đầu xuân tiết trời se lạnh. Đa số mọi người đều mặc rất dày. Nhưng nữ sinh này chỉ mặc chiếc váy du xuân, lại khoác thêm một lớp áo khoác bên ngoài nên cực kì nổi bật, ngoại hình của cô ta cũng không kém. Rất nhiều nam sinh tiến đến bắt chuyện nhưng tất cả đều thất bại trở về.
Lúc Yến Chân bước xuống lầu, Từ Dĩnh Sơ cũng nhìn thấy cô. Cô ta mỉm cười tiến lại gần, chào cô một tiếng: "Trùng hợp ghê đó, Yến Chân."
Yến Chân sớm đã có chuẩn bị, nhìn Từ Dĩnh Sơ gật nhẹ đầu rồi bảo Nhậm Khởi Phi đi về trước.
Thật mẹ nó cũng trùng hợp quá đi. Chỉ sợ là đặc biệt đến tìm cô thì có.
Gần đây cô cảm thấy khá tủi thân. Mỗi ngày nếu không phải lên lớp chuyên môn thì là la cà ở lớp học của bạn trai. Tư Tắc bận rộn viết luận văn, nên cô cũng chỉ có thể dành thời gian cho anh ấy.
Nói thật thì học lớp toán cao cấp chẳng khác gì cực hình cả. Sau khi lên đại học thì cô không có môn số học nữa. Thời cấp ba được học mấy thứ kia cũng chỉ là da lông thôi. Lên đến trình độ của nghiên cứu sinh thì không phải nghe giảng nữa rồi, mà là nghe sách trời đó! Mấy công thức dài kín bảng, nhìn thôi cũng đau đầu.
Lúc nghe giảng Tư Tắc rất nghiêm túc. Chỉ cần giáo viên giảng bài thì anh rất ít khi viết bài, thỉnh thoảng mới cầm bút viết mấy nét. Thời gian còn lại Yến Chân cảm thấy sóng não của người này đã không còn cùng một không gian với cô nữa, mà đã tiến vào một tầng không gian thần thánh nào khác rồi.
Sau khi tan học, Yến Chân mới thoát khỏi cảm xúc uể oải khi bị đả kích trầm trọng. Cô cầm bút chọc chọc ngón tay Tư Tắc: "Mấy người học giỏi toán như anh đều thấy học toán cực kì dễ hả?"
Động tác đọc sách của Tư Tắc dừng lại. Anh nghiêng đầu nhìn cô, tựa như đang sắp xếp lại câu từ làm sao để không đả kích lòng tự tin của bạn gái nhà mình, im lặng một lát mới trả lời: "Cũng không phải là rất dễ, còn nhiều thứ cần học hỏi mà."
Đã hiểu, Yến Chân tiếp thu xong.
Phiên dịch ra nghĩa là —— Vẫn học được.
Ngay lúc này, nam sinh ngồi trước quay xuống mượn vở Tư Tắc: "Cái kia, đại thần, có thể cho mượn vở được không? Vừa nãy trong giờ tớ lỡ ngủ quên mất."
Ánh mắt nam sinh tràn đầy tia hy vọng. Bình thường cậu ta toàn thấy đại thần hết tiết liền rời đi. Không ngờ hôm nay lại ở lại lớp. Nếu như mượn được vở ghi chép của đại thần, không chừng lần thi sau sẽ không thi rớt nữa.
Tư Tắc cũng không kiêu ngạo, rất sảng khoái đưa cho cậu ta.
Nam sinh cẩn thận nhận lấy rồi mở ra. Nhưng nụ cười trên môi chợt tắt.
Sao lại còn viết ít hơn cậu ta chứ?! Nhất định là cậu ta mở sai cách rồi!
Bỗng nhiên Yến Chân cười ra tiếng. Vở ghi chép của Tư Tắc cô đã từng xem qua. Bên trong không có nhiều chữ, có thì cũng toàn là mấy câu không đầu không đuôi, chắc chỉ có chính anh mới đọc hiểu được.
Tư Tắc đứng dậy lấy lại vở trong ánh mắt thất vọng của nam sinh kia, nói với Yến Chân đang không nhịn được cười: "Đi."
Yến Chân vội vàng đuổi theo: "Buổi chiều còn phải làm gì nữa?"
Tư Tắc: "Về phòng làm việc, còn một số việc phải xử lý."
Yến Chân: "Em đi với. Phòng sửa chữa hồi phục còn có cuốn sách cổ chưa phục hồi xong." Tư Tắc hay chú Trần đều không thúc giục tiến độ của cô. Yến Chân còn có cảm giác tưởng như bọn họ đã quên mất cuốn sách cổ nhờ cô phục hồi. Nhưng vẫn phải nhanh chóng sửa chữa cho xong, nếu không thì cho dù có ướp lạnh thì sách cổ sẽ bị biến chất mất.
Hai người đi tiếp. Yến Chân tưởng là anh sẽ lên tầng hai, nhưng không ngờ Tư Tắc lại đi vào phòng sửa chữa hồi phục với cô.
Yến Chân bược vào phòng, mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang lên: "Không phải phòng làm việc còn chuyện phải xử lí à, sao không lên tầng?"
Tư Tắc vẫn chăm chú nhìn cô: "Tối rồi anh lên, giờ ở với em một lát."
Yến Chân vui vẻ cười, sức lao động miễn phí không thể để phí được. Cô lấy nồi và bếp điện từ ra, "Vậy qua đây giúp em khuấy hồ đi."
Dựa vào cách làm, hồ được chia làm hai loại: Một loại là dung dịch đặc sệt, còn một loại là dung dịch dạng lỏng. Tuy cả hai đều được làm từ tinh bột mỳ nhưng quy trình sản xuất lại khác, công năng và công dụng cũng khác biệt.
Yến Chân dổ tinh bột mỳ vào trong nồi, lại thêm nước lạnh vào. Sau đó nhét cây đánh bột vào tay Tư Tắc, chỉ huy anh khuấy.
"Ấy, đợi chút." Không biết cô tìm được một cái tạp dề ở đâu, chạy lại trước mặt Tư Tắc, "Cúi xuống thấp một chút. Em đeo vào cho."
Tư Tắc ngoan ngoãn cúi thấp đầu, để Yến Chân đeo tạp dề lên cổ cho. Đeo xong, Yến Chân áp sát trước ngực anh, vòng hai tay ra sau buộc một cái nơ bướm.
"Xong." Yến Chân lui về sau mấy bước, nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá một câu rồi thỏa mãn gật đầu. Từ trước tới giờ cô còn chưa thấy Tư Tắc mặc tạp dề bao giờ đâu nha. Đúng là người đẹp trai thì khoác bao tải cũng đẹp trai mà.
Sau khi cho vừa đủ lượng nước, Yến Chân liền bật bếp lên, bảo Tư Tắc đem nồi đặt lên bếp.
"Lúc đun hỗn hợp cũng phải khuấy liên tục, như vậy thì mới đun nóng đều được." Yến Chân lại tiếp tục chỉ huy.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính chiếu vào. Tư Tắc đang đeo tạp dề đứng gần bếp điện từ, nghiêm túc khuấy bột nhão, tựa như một đầu bếp đang nấu loại trân bảo gì.
Yến Chân phải cố lắm mới nhịn cười được. Không hiểu sao Tư Tắc như vậy lại có chút ngốc ngốc đáng yêu.
Đợi cho hỗn hợp nóng lên vừa đủ, cô mới chỉnh nhiệt độ thấp xuống: "Còn phải nấu thêm lúc nữa. Nấu ở nhiệt độ thấp như này sẽ giúp cho hồ dán có độ dính cao hơn. Nếu lúc này mà dùng nhiệt độ cao, tinh bột sẽ nở ra làm vỡ các hạt, độ dính của hồ cũng giảm đi."
Cuối cùng cũng chế biến xong. Yến Chân nhìn Tư Tắc lấy nồi xuống bếp điện từ, vậy mà lại sinh ra ảo tưởng "Đã nấu xong, có thể ăn". Cô giật mình một chút, trong lòng kím chế bản thân không được, không được ăn.
Đối với chuyện Yến Chân và Tư Tắc là một cặp, bạn cùng lớp của cô vẫn cảm thấy rất khó tin. Dù sao thì trước kia mấy nữ sinh lớp S cũng đánh giá vị đại thần này thuộc loại chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn. Vậy mà anh lại trở thành bạn trai bạn cùng lớp của các cô.
Một hôm nọ khi tan học, nữ sinh ngồi phía trước Yến Chân quay lại hỏi cô: "Bạn học Yến Chân?"
Yến Chân ngẩng đầu, đứa mắt nhìn cô như đang hỏi có chuyện gì.
Nữ sinh kia thấp giọng, tựa như đang thầm thì: "Cậu với Tư Tắc thật sự đang yêu nhau?"
Yến Chân mới "À" một tiếng: "Đúng rồi."
Bỗng nhiên nữ sinh đó nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm: "Nhất định là rất vất vả nhỉ?"
Sao lại vất vả? Yến Chân nghe vậy liền khó hiểu, "Cũng được... Hả?"
Ánh mắt nữ sinh kia liền đổi thành "Tớ hiểu mà", tiếp tục nói: "Làm bạn gái của đại thần, chắc chắn là nhiều tình địch lắm đúng không?"
"..." Yến Chân cảm thấy bạn học này nghĩ có hơi xa rồi. Nhưng cho dù có có đi chăng nữa thì cũng đã bị Tư Tắc lãnh đạm từ chối rồi, giống Từ Dĩnh Sơ lần trước đó.
Nhưng mà lần này Yến Chân lại lập flag* rồi.
(*Ngôn ngữ mạng, chỉ việc hùng hồn nói trước việc gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, nghĩa tương tự câu "Nói trước bước không qua")
Kết thúc tiết học, Yến Chân rời khỏi tòa nhà dạy học thì nhìn thấy Từ Dĩnh Sơ đứng bên lề đường.
Đầu xuân tiết trời se lạnh. Đa số mọi người đều mặc rất dày. Nhưng nữ sinh này chỉ mặc chiếc váy du xuân, lại khoác thêm một lớp áo khoác bên ngoài nên cực kì nổi bật, ngoại hình của cô ta cũng không kém. Rất nhiều nam sinh tiến đến bắt chuyện nhưng tất cả đều thất bại trở về.
Lúc Yến Chân bước xuống lầu, Từ Dĩnh Sơ cũng nhìn thấy cô. Cô ta mỉm cười tiến lại gần, chào cô một tiếng: "Trùng hợp ghê đó, Yến Chân."
Yến Chân sớm đã có chuẩn bị, nhìn Từ Dĩnh Sơ gật nhẹ đầu rồi bảo Nhậm Khởi Phi đi về trước.
Thật mẹ nó cũng trùng hợp quá đi. Chỉ sợ là đặc biệt đến tìm cô thì có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.