Khế Ước Hào Môn

Chương 42: Báo nguy

Vô Danh

30/12/2013

Edit: Vũ Lam Ca

Beta: Du Phong Lãnh Huyết

Ngôn Hinh liếm liếm đôi môi khô nẻ, không tự chủ được nắm chặt hai tay, lo sợ bất an hỏi:

- Con…Con còn nói gì không?

- Nói cái gì chứ? Mê sảng nói tầm bậy không chứ đâu! Bà Ngữ chỉnh chỉnh cái chăn lại cho Ngôn Hinh, nhíu mày lại: “Hinh nhi à, con chia tay với Hạ Tông Nguyên có phải rất đau khổ hay không? Con không có người nào để tâm sự, cũng không có bạn bè, nghẹn ở trong lòng rất khó chịu, con có thể uống rượu để bớt buồn, nhưng đừng có làm mẹ lo như tối qua được không?”

Cái tên Tông Nguyên lại lọt vào lỗ tai cô làm vết thương trong lòng lại như nứt ra hơi đau, còn phải đối mặt với ánh mắt chất vấn của mẹ, Ngôn Hinh tưởng như mình không thể chống đỡ được nữa. Không biết tối hôm qua ai đưa cô trở về nên không dám tùy tiện nói tiếp, chỉ nhắm chặt mắt lại:

- Mẹ, thật xin lỗi, làm mẹ lo lắng cả một đêm.

- Con nói ngốc nghếch cái gì đó? Bà Ngữ thấy con gái né tránh ánh mắt mình, có chút cảnh giác: “Nói cho mẹ nghe, tại sao tối qua con lại như vậy? Có phải còn dây dưa với tên Tông Nguyên đó không, hắn đe dọa con sao? Mau nói cho mẹ, mẹ lập tức đi tìm nó liền”

Tông Nguyên không phải người như thế, hắn không có sai, người sai chính là cô, Ngôn Hinh chịu đựng bi thương, nhẹ nhàng lắc đầu: “Mẹ, không có chuyện đó đâu, mẹ đừng đoán nữa, chả phải vừa rồi mẹ nói con chỉ là phát sốt mê sảng nói nhảm thôi sao?”

Bà Ngữ hết cách với con, thở dài: “Con đã ngủ một ngày một đêm rồi, muốn ăn cái gì không? Vừa rồi mẹ nghe hộ sĩ ở bệnh viện nói ở đối diện có một quán ăn Quảng Đông, cháo trứng muối rất ngon, mẹ đi mua đây”



Bệnh là thời điểm con người yếu ớt nhất, mà vừa mới nhắc tới Tông Nguyên, Ngôn Hinh giờ phút này rất hỗn loạn, vì thế cần yên lặng một chút nên nói: “Con muốn ăn cháo kê”

- Đứa nhỏ này, con yếu đang cần nhiều dinh dưỡng, ăn mấy cái đó sao được. Muốn ăn cái gì khác mẹ mua cho”. Vừa nói bà Ngữ vừa vỗ vỗ túi tiền.

Trong lòng Ngôn Hinh gọi tên Tông Nguyên, giờ khắc này muốn gặp hắn hơn cả, nhưng đáng tiếc đã không còn được gặp hắn nữa rồi. Ngực cô thực sự đau đớn. Hôm qua vô cùng sợ hãi Tạ Thừa Huân, cô vẫn đang nhắm chặt mắt lại, thanh âm không lớn nhưng tràn ngập cầu xin:

- Mẹ, con thật sự muốn ăn cháo kê mẹ nấu.

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của con gái, bà Ngữ lập tức mềm lòng nói: “Rồi, rồi, dù sao nhà mình cũng gần đây, mẹ lập tức về nhà nấu cháo, sẽ nhanh quay lại, con đừng đi đâu hết!”

Tiếng bước chân của mẹ dần xa, phòng bệnh ồn ào, bên trong này đầy bệnh nhân, vách tường bốn phía loang lổ cổ xưa, là do ngấm nước, đối với nơi này Ngôn Hinh cũng không xa lạ.

Trước đây Đường nhi ham rong chơi, rất dễ bị bệnh, mẹ cô suốt ngày bận rộn ở trường học nên trách nhiệm thuộc về cô. Thân thể gầy yếu của Ngôn Hinh thường xuyên phải cõng em gái đến đây khám bác sĩ, nhưng không nghĩ tới chính mình cũng có ngày nằm ở đây.

Tay cô run run sờ lên cổ, đây là quà sinh nhật mà Tông Nguyên tặng cho cô, một cái dây chuyền đơn giản có mặt là hình mũi tên xuyên qua trái tim. Từ ngày anh tặng nó cho cô, chưa một lần cô tháo ra khỏi cổ.

Nhớ đến thứ tình cảm chân thành tha thiết này, mắt cô liền đẫm nước, tim đau nhói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook