Chương 43: Mất mặt
Vô Danh
30/12/2013
Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Đúng lúc đó, ngoài hành lang có tiếng kêu chói tai của nữ y tá: “Ai là Ngôn Hinh? Có cô gái trẻ nào tên là Ngôn Hinh, có chuyện cần gặp…”
Bệnh nhân trong phòng đều bị tỉnh giấc, Ngôn Hinh còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, có một bà cụ ngay bên cạnh giường cô ho khan dữ dội: “Khụ..khụ…khụ… cô gái… cô gái… Bên ngoài có người tìm cô đấy… Khụ khụ khụ…. Trong phòng này có mình cô là cô gái trẻ thôi đấy”
Hít hít cái mũi, Ngôn Hinh mở to mắt, liền lên tiếng: “Tôi là Ngôn Hinh đây, có việc gì sao?”
Ngoài cửa lập tức có cái đầu thò vào:
- Tìm được người rồi! Sau đó hai người trẻ tuổi nhanh chóng tiến vào đem theo một lẵng hoa tươi cùng một giỏ trái cây to đặt lên giường của cô rồi cùng rời khỏi đó mà không nói tiếng nào.
Việc này làm cô không khỏi nhớ lại chuyện mỗi ngày trong hai tháng vừa qua đều nhận được một bó hoa hồng to, kết quả thì ngày nào cũng chả thấy người đâu. Giờ phút này Ngôn Hinh rất khó chịu vì thế nhắm mắt lại, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay cho đau đớn. Nếu là Tông Nguyên tặng thì tốt thế nào đây, Tông Nguyên, anh biết em bị ốm ư? Cò thể tới thăm em một lúc được không? Chỉ cần liếc qua một cái thôi!
Đang gọi tên hắn trong lòng, thì xung quanh cứ vang lên tiếng xuýt xoa, ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Mộ Trừng đang hướng về phía cô mà bước tới, đang nhíu mày bịt mũi, biểu cảm đầu tiên khi bước vào phòng mà cô đang nằm là há mồm thở dốc kiểu như không chịu đựng nổi:
- Trời ạ, thế này mà ở được sao? Nhà ta, phòng vệ sinh, phòng bếp đều sạch hơn gấp trăm lần.
- Đây không phải là nhà vệ sinh! Ngôn Hinh lặng lẽ đút tay vào túi áo, đầu cũng không nâng: “Mộ thiếu, mời anh trở về”
Tạ đại thiếu gia hai tay chắp sau gáy ngồi xuống kế bên cô, cười hì hì nói:
- Ngôn Hinh, sao em lại như thế? Anh đã mất công lái xe cả một quãng đường dài tới đây thăm em, không chào đón thì thôi sao lại xua đuổi anh?
Mỉm cười mà hắn cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô, Ngôn Hinh theo bản năng lấy tay sờ hai má liền phát hiện nước mắt đã tràn tự lúc nào, cô nhẹ nhàng lau đi, lông mi cũng đẫm nước.
Tạ Mộ Trừng nhiệt tình đến nơi lại bị mất mặt như vậy, trên mặt cười khổ. Không nói nữa mà phất tay áo đi vòng quanh, nhìn khắp phòng thì thấy thật là không nói nổi, bước đi liền dừng lại, đánh giá không gian ô hợp, ồn ào này, ở đây đủ thể loại, kiểu nào cũng có, người thì mới làm giải phẫu xong vừa hết thuốc tê nên cứ rên lên rên xuống, có vài đứa nhỏ không chịu uống thuốc bị cha mẹ quát tháo, khóc ầm ĩ, bên cạnh còn có cả bà cụ ho nặng.
Nếu không phải vừa nãy mới thấy tấm bảng hiệu ghi chữ bệnh viện thì hắn đã nghĩ đây không phải bệnh viện mà là trại dân chạy nạn Châu Phi.
Việc này đối với một người từ nhỏ đến lớn đã sống an nhàn sung sướng mà nói thì thật là một chấn động không nhẹ, phòng bệnh hỗn tạp, vi khuẩn mọi loại đều có, nói không chừng còn có bệnh truyền nhiễm, làm sao có thể an tâm dưỡng bệnh ở đây được.
Ý đã quyết, Tạ Mộ Trừng nhàn nhã để tay vào túi, mỉm cười nói:
- Mẹ anh có một người bạn, là Trương Di, đã theo anh cùng Thừa Huân lớn lên, không bằng bây giờ đưa em tới bệnh viện đó. Người quen cả, có thể chiếu cố lẫn nhau, nếu em đến đó anh có thể đảm bảo cho em có một phòng bệnh rộng rãi, độc lập, thế nào?”
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Đúng lúc đó, ngoài hành lang có tiếng kêu chói tai của nữ y tá: “Ai là Ngôn Hinh? Có cô gái trẻ nào tên là Ngôn Hinh, có chuyện cần gặp…”
Bệnh nhân trong phòng đều bị tỉnh giấc, Ngôn Hinh còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, có một bà cụ ngay bên cạnh giường cô ho khan dữ dội: “Khụ..khụ…khụ… cô gái… cô gái… Bên ngoài có người tìm cô đấy… Khụ khụ khụ…. Trong phòng này có mình cô là cô gái trẻ thôi đấy”
Hít hít cái mũi, Ngôn Hinh mở to mắt, liền lên tiếng: “Tôi là Ngôn Hinh đây, có việc gì sao?”
Ngoài cửa lập tức có cái đầu thò vào:
- Tìm được người rồi! Sau đó hai người trẻ tuổi nhanh chóng tiến vào đem theo một lẵng hoa tươi cùng một giỏ trái cây to đặt lên giường của cô rồi cùng rời khỏi đó mà không nói tiếng nào.
Việc này làm cô không khỏi nhớ lại chuyện mỗi ngày trong hai tháng vừa qua đều nhận được một bó hoa hồng to, kết quả thì ngày nào cũng chả thấy người đâu. Giờ phút này Ngôn Hinh rất khó chịu vì thế nhắm mắt lại, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay cho đau đớn. Nếu là Tông Nguyên tặng thì tốt thế nào đây, Tông Nguyên, anh biết em bị ốm ư? Cò thể tới thăm em một lúc được không? Chỉ cần liếc qua một cái thôi!
Đang gọi tên hắn trong lòng, thì xung quanh cứ vang lên tiếng xuýt xoa, ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Mộ Trừng đang hướng về phía cô mà bước tới, đang nhíu mày bịt mũi, biểu cảm đầu tiên khi bước vào phòng mà cô đang nằm là há mồm thở dốc kiểu như không chịu đựng nổi:
- Trời ạ, thế này mà ở được sao? Nhà ta, phòng vệ sinh, phòng bếp đều sạch hơn gấp trăm lần.
- Đây không phải là nhà vệ sinh! Ngôn Hinh lặng lẽ đút tay vào túi áo, đầu cũng không nâng: “Mộ thiếu, mời anh trở về”
Tạ đại thiếu gia hai tay chắp sau gáy ngồi xuống kế bên cô, cười hì hì nói:
- Ngôn Hinh, sao em lại như thế? Anh đã mất công lái xe cả một quãng đường dài tới đây thăm em, không chào đón thì thôi sao lại xua đuổi anh?
Mỉm cười mà hắn cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô, Ngôn Hinh theo bản năng lấy tay sờ hai má liền phát hiện nước mắt đã tràn tự lúc nào, cô nhẹ nhàng lau đi, lông mi cũng đẫm nước.
Tạ Mộ Trừng nhiệt tình đến nơi lại bị mất mặt như vậy, trên mặt cười khổ. Không nói nữa mà phất tay áo đi vòng quanh, nhìn khắp phòng thì thấy thật là không nói nổi, bước đi liền dừng lại, đánh giá không gian ô hợp, ồn ào này, ở đây đủ thể loại, kiểu nào cũng có, người thì mới làm giải phẫu xong vừa hết thuốc tê nên cứ rên lên rên xuống, có vài đứa nhỏ không chịu uống thuốc bị cha mẹ quát tháo, khóc ầm ĩ, bên cạnh còn có cả bà cụ ho nặng.
Nếu không phải vừa nãy mới thấy tấm bảng hiệu ghi chữ bệnh viện thì hắn đã nghĩ đây không phải bệnh viện mà là trại dân chạy nạn Châu Phi.
Việc này đối với một người từ nhỏ đến lớn đã sống an nhàn sung sướng mà nói thì thật là một chấn động không nhẹ, phòng bệnh hỗn tạp, vi khuẩn mọi loại đều có, nói không chừng còn có bệnh truyền nhiễm, làm sao có thể an tâm dưỡng bệnh ở đây được.
Ý đã quyết, Tạ Mộ Trừng nhàn nhã để tay vào túi, mỉm cười nói:
- Mẹ anh có một người bạn, là Trương Di, đã theo anh cùng Thừa Huân lớn lên, không bằng bây giờ đưa em tới bệnh viện đó. Người quen cả, có thể chiếu cố lẫn nhau, nếu em đến đó anh có thể đảm bảo cho em có một phòng bệnh rộng rãi, độc lập, thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.