Chương 4: NGUY HIỂM
Vô Danh
27/12/2013
Cô ba chân bốn cẳng lấy cánh tay ngăn lại, nhanh chóng bò tới góc giường, mãi một lúc sau thích ứng được ánh sáng trong phòng thì bụng cô đã bị hắn đè ở dưới thân.
Người đàn ông ấy lạnh lùng nhìn phản ứng bối rối của cô không nói tiếng nào, rất bình tĩnh. Đơn giản là hắn rất bình tĩnh, không làm gì đã khiến cho nàng hồn xiêu phách tán rồi hắn nói tiếp:
- Cô ngay cả thân thể mình cũng bán rồi vậy nói cho tôi nghe xem, Tử Nghiên cho cô cái gì trong chuyện này?
Làm sao hắn biết cô cùng Tiết Tử Nghiên đã có một cuộc trao đổi, Ngôn Hinh nhịn không được rùng mình một cái, mắt trừng lớn nhìn thẳng về phía ánh sáng ở trên người tên đàn ông ấy, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, run run cắn môi, một câu cũng không nói nên lời.
Người đàn ông ấy hình như cũng không vội vàng muốn biết câu trả lời của cô, cứ nhìn chằm chằm vào nét mặt kinh hoàng như một con thỏ bị bắt của cô. Hắn cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói:
- Tôi đã sớm biết Tử Nghiên vốn không có can đảm, lúc trước đã cùng tôi vượt qua bao nhiêu chuyện nhưng vẫn một mực giữ thân như ngọc, hừ, tôi chẳng qua là muốn thử cô ta một chút xíu, vậy mà không ngoài dự đoán của tôi, cô ta đương nhiên sẽ dùng đến chiêu thế thân này.
Suy nghĩ của người này rõ ràng như đã sớm nhìn thấu kế hoạch của Tiết Tử Nghiên, như vậy căn bản là hắn không bị cho uống thuốc. Ngôn Hinh lấy tay bảo vệ mình vừa lấy hết can đảm liếm liếm môi, mở miệng nói:
- Tiên sinh… à không.. anh…sao lại thế này? Tại sao thanh âm của mình lại đáng thương như vậy, dáng điệu của mình lúc này chắc cũng không hơn gì nên mới không thể thốt ra một câu đầy đủ.
Kinh hoàng, cô như chui xuống dưới muốn chạy trốn nhưng hai chân lại không còn tí sức lực nào. Cô đột nhiên nhớ tới ly rượu vừa nãy, chắc chắn là Tiết Tử Nghiên đã bỏ thuốc vào đó.
Nàng khủng hoảng không biết nên làm gì thì ngọn đèn trong phòng bỗng sáng rực, da gà cô nổi lên, run run lại ôm lấy mình bằng cả hai tay, liều mạng định bụng sẽ trốn đi. Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu cô chật vật, đau khổ đến vậy, tự đem bản thân mình đến cho một người đàn ông xa lạ, trong lòng cô không chịu đựng được, nghĩ thế nào, một màn nước mắt đã bao phủ đôi mắt xinh đẹp của cô.
Người đàn ông ấy mê hoặc tiến dần đến cô, nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc đang vương trên má cô ra, sắc mặt không thay đổi chút nào, nói:
- Cô dù gì cũng đã bị bán đi, không bằng bây giờ chúng ta nói chuyện, thỏa mãn cao hứng của tôi thì cô yêu cầu cái gì tôi cũng có thể đáp ứng.
Hắn là ai vậy, có thể nói những lời bá đạo đó? Ngôn Hinh nghẹn ngào lắc đầu, cố hết sức nói:
- Xin anh…
- Cô không chịu? Gương mặt người đàn ông ấy ánh lên nét đùa cợt. Bàn tay to lớn, cứng rắn hạ xuống nắm lấy khuôn mặt mềm mại của cô. Cười lạnh liên tục:
- Có biết tôi ghét nhất cái gì không? Hả? Lừa gạt! Cô cùng Tiết Tử Nghiên coi tôi là kẻ ngốc. Cô xem có thấy hay không? Không bằng bây giờ cô và tôi chơi hết trò chơi này.
Gương mặt cô cảm thấy đau đớn, đôi mắt cay cay rồi hồng lên, run run lại bị bắt nhìn thẳng vào mặt hắn. Toàn bộ thân thể cô như nhũn cả ra, khó khăn lắm mới thốt lên được một tiếng:
- Không.. Không… Không được như thế này.
Nam nhân mới tắm, vài giọt nước còn vương trên mái tóc, cả người hiện rõ vẻ tùy ý. Vẻ mặt lạnh lùng, băng giá nhưng đó đều là khí chất vốn có. Toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, nguy hiểm.
Người đàn ông này không thể xem thường, chỉ sợ sẽ không buông tha cho cô. Sợ hãi, kinh hoàng, nhục nhã khiến cô bắt đầu khó thở.
Trong đầu không ngừng báo động nguy hiểm, không biết toàn bộ khí lực đã đi đằng nào, cô chợt quay đầu né tránh bàn tay to của hắn, đồng thời vì sợ hắn sẽ quay qua bắt cô lại, run run tay cô nhắm về phía hắn mà vung tới.
Trong giây lát, chỉ nghe trong không khí truyền đến một âm thanh chát chúa, tay phải cô tựa hồ cảm giác được mình vừa đánh vào cái gì.
Người đàn ông ấy lạnh lùng nhìn phản ứng bối rối của cô không nói tiếng nào, rất bình tĩnh. Đơn giản là hắn rất bình tĩnh, không làm gì đã khiến cho nàng hồn xiêu phách tán rồi hắn nói tiếp:
- Cô ngay cả thân thể mình cũng bán rồi vậy nói cho tôi nghe xem, Tử Nghiên cho cô cái gì trong chuyện này?
Làm sao hắn biết cô cùng Tiết Tử Nghiên đã có một cuộc trao đổi, Ngôn Hinh nhịn không được rùng mình một cái, mắt trừng lớn nhìn thẳng về phía ánh sáng ở trên người tên đàn ông ấy, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, run run cắn môi, một câu cũng không nói nên lời.
Người đàn ông ấy hình như cũng không vội vàng muốn biết câu trả lời của cô, cứ nhìn chằm chằm vào nét mặt kinh hoàng như một con thỏ bị bắt của cô. Hắn cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói:
- Tôi đã sớm biết Tử Nghiên vốn không có can đảm, lúc trước đã cùng tôi vượt qua bao nhiêu chuyện nhưng vẫn một mực giữ thân như ngọc, hừ, tôi chẳng qua là muốn thử cô ta một chút xíu, vậy mà không ngoài dự đoán của tôi, cô ta đương nhiên sẽ dùng đến chiêu thế thân này.
Suy nghĩ của người này rõ ràng như đã sớm nhìn thấu kế hoạch của Tiết Tử Nghiên, như vậy căn bản là hắn không bị cho uống thuốc. Ngôn Hinh lấy tay bảo vệ mình vừa lấy hết can đảm liếm liếm môi, mở miệng nói:
- Tiên sinh… à không.. anh…sao lại thế này? Tại sao thanh âm của mình lại đáng thương như vậy, dáng điệu của mình lúc này chắc cũng không hơn gì nên mới không thể thốt ra một câu đầy đủ.
Kinh hoàng, cô như chui xuống dưới muốn chạy trốn nhưng hai chân lại không còn tí sức lực nào. Cô đột nhiên nhớ tới ly rượu vừa nãy, chắc chắn là Tiết Tử Nghiên đã bỏ thuốc vào đó.
Nàng khủng hoảng không biết nên làm gì thì ngọn đèn trong phòng bỗng sáng rực, da gà cô nổi lên, run run lại ôm lấy mình bằng cả hai tay, liều mạng định bụng sẽ trốn đi. Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu cô chật vật, đau khổ đến vậy, tự đem bản thân mình đến cho một người đàn ông xa lạ, trong lòng cô không chịu đựng được, nghĩ thế nào, một màn nước mắt đã bao phủ đôi mắt xinh đẹp của cô.
Người đàn ông ấy mê hoặc tiến dần đến cô, nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc đang vương trên má cô ra, sắc mặt không thay đổi chút nào, nói:
- Cô dù gì cũng đã bị bán đi, không bằng bây giờ chúng ta nói chuyện, thỏa mãn cao hứng của tôi thì cô yêu cầu cái gì tôi cũng có thể đáp ứng.
Hắn là ai vậy, có thể nói những lời bá đạo đó? Ngôn Hinh nghẹn ngào lắc đầu, cố hết sức nói:
- Xin anh…
- Cô không chịu? Gương mặt người đàn ông ấy ánh lên nét đùa cợt. Bàn tay to lớn, cứng rắn hạ xuống nắm lấy khuôn mặt mềm mại của cô. Cười lạnh liên tục:
- Có biết tôi ghét nhất cái gì không? Hả? Lừa gạt! Cô cùng Tiết Tử Nghiên coi tôi là kẻ ngốc. Cô xem có thấy hay không? Không bằng bây giờ cô và tôi chơi hết trò chơi này.
Gương mặt cô cảm thấy đau đớn, đôi mắt cay cay rồi hồng lên, run run lại bị bắt nhìn thẳng vào mặt hắn. Toàn bộ thân thể cô như nhũn cả ra, khó khăn lắm mới thốt lên được một tiếng:
- Không.. Không… Không được như thế này.
Nam nhân mới tắm, vài giọt nước còn vương trên mái tóc, cả người hiện rõ vẻ tùy ý. Vẻ mặt lạnh lùng, băng giá nhưng đó đều là khí chất vốn có. Toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, nguy hiểm.
Người đàn ông này không thể xem thường, chỉ sợ sẽ không buông tha cho cô. Sợ hãi, kinh hoàng, nhục nhã khiến cô bắt đầu khó thở.
Trong đầu không ngừng báo động nguy hiểm, không biết toàn bộ khí lực đã đi đằng nào, cô chợt quay đầu né tránh bàn tay to của hắn, đồng thời vì sợ hắn sẽ quay qua bắt cô lại, run run tay cô nhắm về phía hắn mà vung tới.
Trong giây lát, chỉ nghe trong không khí truyền đến một âm thanh chát chúa, tay phải cô tựa hồ cảm giác được mình vừa đánh vào cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.