Chương 3: XA LẠ
Vô Danh
27/12/2013
Bọn họ ngồi trên taxi chưa đi được xa thì nhóm cảnh sát đầu tiên ngăn lại, ba bốn người cảnh sát không nói không rằng đem Tông Nguyên áp giải vào xe, còn cô thì chỉ biết theo họ tới cục.
Cảnh sát khi nói chuyện với nàng đã thông báo là Tiết Cảnh Thiên phải vào nằm viện vì bị trọng thương nguy hiểm đến tính mạng. Cô đương nhiên không thể tin bởi Tông Nguyên chỉ ra có mấy quyền, đánh cho Cảnh Thiên ngã xuống đất thôi thì có gì là trọng thương cơ chứ.
Rõ ràng là có người đứng sau thao túng chuyện này mà còn có thể huy động đến cảnh sát quả không phải là người bình thường. Cô đoán được sau lưng Tiết Cảnh Thiên là một thế lực không nhỏ bởi cha của hắn là Tiết Dân Cơ vừa nhận chức bí thư tỉnh ủy.
Từ xưa đến nay, dân không thể đấu với quan là lẽ đương nhiên, không thể kháng cãi.
Ngay cả luật sư cô nhờ, ai cũng lắc đầu. Nói thẳng ra thì phần thắng trong phiên tòa chắc chắn là của Tiết Cảnh Thiên. Nhà họ Tiết mua thầy thuốc chứng minh là trên người Tiết Cảnh Thiên có mấy chục vết thương, còn có rất nhiều chỗ xương bị gãy, cho tới bây giờ vẫn chưa thể thoát ra tình trạng nguy hiểm.
Cô và luật sư có thể dễ dàng nhìn ra mấy phần nói quá, không đúng sự thật, nghe những lời này cô sợ tới mức bàng hoàng không cầm nổi một tờ giấy mỏng manh. Mẹ của Hạ Tông Nguyên khóc rất đau khổ nhiều lần ngất xỉu, mỗi lần tỉnh lại đều kêu trời đất, sau đó chửi ầm lên: rằng cô là tai họa, chuyên mang vận xấu, làm hại đến đứa con trai ngoan của bà.
Ngôn Hinh không thể phản bác, ngơ ngác chịu đựng mẹ Tông Nguyên bực tức, xả lửa giận vào cô. Nếu đối phương là người bình thường cô còn có thể thương lượng giải quyết, đằng này học lại là quan chức cấp cao khiến cô là một người dân thấp cổ bé họng chẳng thể nào làm gì.
Cô nằm thẳng người trên cái giường lớn không biết đã bao lâu, trong phòng vẫn phát ra những tiếng nước chảy, chăn ở trên người cô bỗng bị giật một phát làm hộ hơn nửa người.
Trong lòng nàng thất kinh, hắn là người hay là quỷ mà đi đến đây không một tiếng động, cô còn không thể nghe được tiếng bước chân của hắn. Đồng thời cô nghiêng người nằm sấp xuống theo bản năng, vùi đầu vào gối để hắn không thể nhìn ra cô là thế thân của Tiết Tử Nghiên.
Giây tiếp theo, một cánh tay xa lạ nắm thắt lưng của cô, tay của hắn rất lạnh, khí lạnh ấy dần dần ngấm vào da thịt cô. Ngôn Hinh bị dọa đến run lên, cũng may cái tay kia không tiến thêm một bước nào xâm phạm cô, lập tức liền có một hơi thở lạnh buốt kề sát vào tai cô:
- Tại sao lại không dám nhìn tôi?
Người này không nghĩ cô không phải là Tiết Tử Nghiên, Ngôn Hinh khó khăn nuốt nước miếng “à” một tiếng.
- Tôi cũng không phải là không biết em, Tử Nghiên, từ nhỏ đến lớn em tính em rất hấp tấp mà từ khi nào em lại trở nên thẹn thùng như thế hả? Người đàn ông ấy tựa hồ như đang cười nhưng điệu cười này có chút khó hiểu rất thâm trầm.
Khi nghe những lời này cô chấn động, xem ra hắn và Tử Nghiên rất quen thuộc, làm sao bây giờ? Bọn họ có vẻ rất thân mật, cô không lên tiếng, lại còn không quay mặt lại sẽ bị lộ. Nếu nói chuyện với hắn thì liệu có bao nhiêu phần thắng? Đúng rồi, Tiết Tử Nghiên đã cho hắn uống thuốc, bên trong này, ánh sáng lại không được tốt hẳn là hắn sẽ không nhận ra đâu.
Chủ ý đã định, cô cắn cắn môi, vừa quay mặt lại đã bị áp vào đôi môi lạnh buốt của hắn, toàn thân tóc gáy cô dựng đứng. Hắn tự nhiên đang ở gần cô đến vậy, chỉ cách có ba, bốn cm, không nhìn rõ cô mới là khó.
Chuyện này quả thật rất đáng sợ, hơn nữa đây là lần đầu cô cùng một người đàn ông gần gũi như vậy, cô dùng sức đẩy hắn ra, phần eo liền bị một cánh tay ôm chặt, như thế nào hắn lại nắm quyền kiểm soát.
Cảnh sát khi nói chuyện với nàng đã thông báo là Tiết Cảnh Thiên phải vào nằm viện vì bị trọng thương nguy hiểm đến tính mạng. Cô đương nhiên không thể tin bởi Tông Nguyên chỉ ra có mấy quyền, đánh cho Cảnh Thiên ngã xuống đất thôi thì có gì là trọng thương cơ chứ.
Rõ ràng là có người đứng sau thao túng chuyện này mà còn có thể huy động đến cảnh sát quả không phải là người bình thường. Cô đoán được sau lưng Tiết Cảnh Thiên là một thế lực không nhỏ bởi cha của hắn là Tiết Dân Cơ vừa nhận chức bí thư tỉnh ủy.
Từ xưa đến nay, dân không thể đấu với quan là lẽ đương nhiên, không thể kháng cãi.
Ngay cả luật sư cô nhờ, ai cũng lắc đầu. Nói thẳng ra thì phần thắng trong phiên tòa chắc chắn là của Tiết Cảnh Thiên. Nhà họ Tiết mua thầy thuốc chứng minh là trên người Tiết Cảnh Thiên có mấy chục vết thương, còn có rất nhiều chỗ xương bị gãy, cho tới bây giờ vẫn chưa thể thoát ra tình trạng nguy hiểm.
Cô và luật sư có thể dễ dàng nhìn ra mấy phần nói quá, không đúng sự thật, nghe những lời này cô sợ tới mức bàng hoàng không cầm nổi một tờ giấy mỏng manh. Mẹ của Hạ Tông Nguyên khóc rất đau khổ nhiều lần ngất xỉu, mỗi lần tỉnh lại đều kêu trời đất, sau đó chửi ầm lên: rằng cô là tai họa, chuyên mang vận xấu, làm hại đến đứa con trai ngoan của bà.
Ngôn Hinh không thể phản bác, ngơ ngác chịu đựng mẹ Tông Nguyên bực tức, xả lửa giận vào cô. Nếu đối phương là người bình thường cô còn có thể thương lượng giải quyết, đằng này học lại là quan chức cấp cao khiến cô là một người dân thấp cổ bé họng chẳng thể nào làm gì.
Cô nằm thẳng người trên cái giường lớn không biết đã bao lâu, trong phòng vẫn phát ra những tiếng nước chảy, chăn ở trên người cô bỗng bị giật một phát làm hộ hơn nửa người.
Trong lòng nàng thất kinh, hắn là người hay là quỷ mà đi đến đây không một tiếng động, cô còn không thể nghe được tiếng bước chân của hắn. Đồng thời cô nghiêng người nằm sấp xuống theo bản năng, vùi đầu vào gối để hắn không thể nhìn ra cô là thế thân của Tiết Tử Nghiên.
Giây tiếp theo, một cánh tay xa lạ nắm thắt lưng của cô, tay của hắn rất lạnh, khí lạnh ấy dần dần ngấm vào da thịt cô. Ngôn Hinh bị dọa đến run lên, cũng may cái tay kia không tiến thêm một bước nào xâm phạm cô, lập tức liền có một hơi thở lạnh buốt kề sát vào tai cô:
- Tại sao lại không dám nhìn tôi?
Người này không nghĩ cô không phải là Tiết Tử Nghiên, Ngôn Hinh khó khăn nuốt nước miếng “à” một tiếng.
- Tôi cũng không phải là không biết em, Tử Nghiên, từ nhỏ đến lớn em tính em rất hấp tấp mà từ khi nào em lại trở nên thẹn thùng như thế hả? Người đàn ông ấy tựa hồ như đang cười nhưng điệu cười này có chút khó hiểu rất thâm trầm.
Khi nghe những lời này cô chấn động, xem ra hắn và Tử Nghiên rất quen thuộc, làm sao bây giờ? Bọn họ có vẻ rất thân mật, cô không lên tiếng, lại còn không quay mặt lại sẽ bị lộ. Nếu nói chuyện với hắn thì liệu có bao nhiêu phần thắng? Đúng rồi, Tiết Tử Nghiên đã cho hắn uống thuốc, bên trong này, ánh sáng lại không được tốt hẳn là hắn sẽ không nhận ra đâu.
Chủ ý đã định, cô cắn cắn môi, vừa quay mặt lại đã bị áp vào đôi môi lạnh buốt của hắn, toàn thân tóc gáy cô dựng đứng. Hắn tự nhiên đang ở gần cô đến vậy, chỉ cách có ba, bốn cm, không nhìn rõ cô mới là khó.
Chuyện này quả thật rất đáng sợ, hơn nữa đây là lần đầu cô cùng một người đàn ông gần gũi như vậy, cô dùng sức đẩy hắn ra, phần eo liền bị một cánh tay ôm chặt, như thế nào hắn lại nắm quyền kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.