Khế Ước Hào Môn

Chương 35: Phân lượng

Vô Danh

30/12/2013

Edit: Vũ Lam Ca

BetaL Du Phong Lãnh Huyết

Quả nhiên đúng như lời Mộ Trừng nói, có một đoàn khảo sát người Tây Ban Nha đến, Quảng Mậu phái một đội ngũ nhân viên tinh nhuệ ra đón tiếp, Ngôn Hinh xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ. Trong quá trình ấy có một điểm nhỏ không đúng lắm, nhưng chắc là do cô nghĩ quá nhiều thôi.

Tạ Mộ Trừng đi đâu lúc nào bên cạnh cũng có một nam trợ lí, toàn bộ thời gian giao tiếp với người ngoại quốc, Tạ Mộ Trừng luôn nhìn về phía người trợ lí đó. Lúc đang báo giá cho toàn hội nghị, Tạ Mộ Trừng như phải xem thái độ của người đó, hoàn toàn rập khuôn.

Đường đường là một tổng giám đốc sao lại phải nhất nhất nghe theo lời nói của một trợ lí, Ngôn Hinh cảm thấy kinh ngạc, nhưng nghĩ lại đây cũng không phải là chuyện của cô, cô chỉ việc phụ trách công tác phiên dịch cho tốt là được. Đoàn khảo sát đối với tập đoàn Quảng Mậu vô cùng hài lòng, nếu không có gì thay đổi ngày mai còn có đơn đặt hàng ở đây, đương nhiên kết thúc buổi khảo sát là mời cơm.

Ngôn Hinh không phải là người của công ty, nhưng không thể cứ thế bỏ về được nên phải đi theo giúp đỡ. Cũng may trên bàn ăn toàn món đặc sản Trung Quốc nên phải đi kèm với một loại rượu nhẹ đang thịnh hành ở Trung Quốc, nói chuyện giao tiếp một hồi rồi đưa bọn họ trở về khách sạn là kết thúc hành trình.

Đúng ở cửa nhà hàng, chờ Mộ Trừng đem xe lại đây cô đang rất mệt rồi. Lúc lên xe thấy hắn đang nói chuyện điện thoại, cô cũng không để ý, đến khi cô khôi phục tinh thần thì đã thấy xe dừng trước hội quán cao cấp quen thuộc kia.

- Nhìn em ở trên bàn cơm chỉ lo phiên dịch, chưa ăn cái gì, bây giờ vào đây nghỉ ngơi ăn uống rồi tí nữa anh đưa về! Lí do Tạ Mộ Trừng đưa ra hợp tình hợp lí, vừa có vẻ quan tấm chăm sóc cô lại rất đúng lễ giáo. Ngôn Hinh im lặng.

Tạ Mộ Trừng thấy cô suy nghĩ lâu quá. Lúc sau Ngôn Hinh chấp nhận đề nghị của hắn, tiến vào trong phòng mới biết mình bị mắc mưu. Bên trong là một cái bàn hình bầu dục kín mít người, gương mặt ai cũng quen thuộc, đều là bằng hữu của Mộ Trừng. Nhưng hôm nay hình như thiếu cái gì đó, thiếu những mỹ nhân làm nũng lúc nào cũng dính chặt lấy họ. Xem ra hôm nay có phần nghiêm túc, long trọng.

Thạch Dương Sóc thấy Ngôn Hinh nháy mắt mấy cái, sau đó nói với Tạ Mộ Trừng một cách nghiêm trang: “Huynh đệ, ngươi tới rồi! Khi nào người tới? Mấy giờ máy bay hạ cánh?”

- Chuẩn bị rồi đó. Tạ Mộ Trừng nâng tay lên nhìn đồng hồ, rồi bước nhanh ra ngoài: “Tôi đi đón đây!”



- Đi đón lão đại sao có chể thiếu ta, ta và ngươi cùng đi. Một người đàn ông mặc áo xám đứng lên đầu tiên.

- Đã lâu không được gặp lão đại rồi, tôi cũng đi!

- Còn có tôi…

Nhìn một đám người muốn cùng Tạ Mộ Trừng đi đón người nào đó, vô hình trung cho ta thấy đây là một người cực kì quan trọng nhưng Ngôn Hinh không có hứng thú muốn biết đối phương là ai. Vừa nghe nói Tạ Mộ Trừng phải đi, vội vàng chạy đuổi theo hắn đã có người kéo cô lại.

Người kéo cô lại là Thạch Dương Sóc, cười nham nhở: “Nói cho em dâu nghe, em đừng đi, nhiều người đi đón như vậy không ai kém em đâu, người thì lúc nữa em sẽ được gặp thôi, đừng nóng vội như vậy”

Mấy chữ cuối cùng hắn nói kèm một tiếng cười mờ ám, Ngôn Hinh nhất thời không để ý:

- Cái gì mà em dâu. Gọi tôi là Ngôn Hinh được rồi.

Trong mắt người ngoài thì cô rõ ràng đang giả ngu, Thạch Dương Sóc đơn giản nói:

- Đừng giấu anh, mấy người phụ nữ xưa nay bên Tạ Mộ Trừng chưa đầy ba tuần là hết, bọn em đã được hơn hai tháng, chả phải là chuyện tốt sao?

- Làm gì có! Tốt gì mà tốt! Ngôn Hinh không thể nói nổi, càng giải thích, càng nói nhiều thì như là giấu đầu hở đuôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook