Chương 34: Đồng cảm
Vô Danh
30/12/2013
Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Tạ Mộ Trừng nắm tay lái, cười cười ngắm cô rồi nói: “Nghe nói em trúng tuyển làm nhân viên công vụ”
Đó là một câu nói khẳng định, không có một chút nghi hoặc nào cả. Ngôn Hinh nhạy cảm chú ý đến điểm này, trừng lớn mắt: “Sao anh biết?”. Thật sự là kì quái, chuyện này mới có cô và Tông Nguyên biết, còn hắn với cô quan hệ không xa không gần tại sao lại nắm bắt thông tin nhanh vậy chứ.
Tạ Mộ Trừng nở một nụ cười thần bí, đánh tay lái rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tập đoàn Quảng Mậu dự định mở rộng chi nhánh ra thị trường nước ngoài, có một viên thị sát ngoại quốc đến đây, anh cần một người phiên dịch Tây Ban Nha”
- Tôi nghĩ công ty anh là một công ty rất có thực lực, về khoản muốn có người phiên dịch giỏi đâu phải là khó”. Ngôn Hinh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, nói bóng gió.
Hắn muốn kéo cô về công ty hắn, Tạ Mộ Trừng vẻ mặt buồn cười: “Có gì không được! Anh là tổng giám đốc của Quảng Mậu, nhưng kì thật đối với việc thương mại buôn bán anh cũng không hứng thú, phần lớn chuyện của công ty anh mặc kệ”.
Gạt người! Người ngoài ai chả biết tổng giám đốc của Quảng Mậu là một người tài giỏi tham công tiếc việc, chứ nếu không thì công ty mới mở rộng được vài năm đã phát triển thành một tập đoàn thịnh vương như bây giờ. Hít thở thật sâu, Ngôn Hinh cố dặn mình ít nói đi thì tốt hơn nhưng không nhịn được thốt ra một câu: “Anh thấy rất hứng thú với lối sống phóng túng như vậy sao?”
- A, em thật là hiểu anh! Tạ Mộ Trừng không để tâm lời châm chọc, khiêu khích của cô, tươi cười lệ ra nét ngang tàng: “Không cần làm cũng có tiền, mà ngày nào cũng ngập đầu trong đống số má, giấy tờ, buồn tẻ, không thú vị gì hết. Đời người ngắn lắm, tại sao cứ phải đem hết tuổi thanh xuân cống hiến cho thương trường khốc nghiệt, không bằng cứ tận hưởng mọi vui vẻ lạc thú.”
Hắn rõ ràng là đang chưng ra bộ mặt bất cần đời nhưng mí mắt hơi hạ xuống, lóe lên một tia sáng, cũng không rõ là thế nào, nhưng cô sững sờ khi thấy vẻ sầu não thoáng hiện ra trong ánh mắt hắn, Ngôn Hinh thấy đồng cảm:
- Tạ Mộ Trừng, anh đang có tâm sự đúng không? Sao không nói ra cho nhẹ lòng, cứ giấu nỗi buồn như vậy không nên đâu!”
Tạ Mộ Trừng thở dài, trong mắt hiện lên tia ai oán: “Thật xin lỗi, con người anh cái gì cũng không thiếu, chỉ là thiếu sự đồng cảm, tình yêu của mọi người!”
Đột nhiên sự thương hại bao trùm cả tâm trí cô, Ngôn Hinh vội vàng nói một cách chân thật: “Không phải tôi ghét anh đâu. Tôi và anh là bạn bè với nhau, tôi chỉ muốn giúp anh thôi”
Tạ Mộ Trừng quay sang cô, ánh mắt tinh nghịch trẻ trung lộ rõ vẻ đang đùa, gian tà cười: “Nếu thật muốn giúp anh, chi bằng làm bạn gái anh đi, ở cùng một chỗ với em thật rất thú vị”
- Anh! Ngôn Hinh tức giận, nộ khí hiện rõ trên mặt. Phút trước trên mặt hắn tràn ngập nỗi bi thương bỗng nhiên bây giờ lại cợt nhả, cô cảm thấy mình bị đem ra làm trò đùa.
- Anh nói thật lòng. Tạ Mộ Trừng nhún nhún vai, nhấn mạnh thêm: “Ngôn Hinh, nếu em bằng lòng, làm bạn gái anh đi”
- Anh… Anh… Anh đi chết đi! Ngôn hinh từ nhỏ đến giờ đây là câu nói mắng người thô bạo nhất, giờ phút này càng thấy rõ mình bị đùa cợt, vừa rồi cô lại còn tưởng hắn bị bệnh nan y thế nào, tuổi còn trẻ nên chán chường tất cả, cuối cùng là lại lừa cô.
Tạ Mộ Trừng nhìn sang thấy cô tức giận không nhẹ, đột nhiên nở nụ cười làm lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Em giận sao? Chỉ đùa một chút thôi mà, thật là nhỏ mọn”
Cái gì? Đến nước này thì cô thật sự không nói nổi. Phải luôn cảnh giác với hắn mới đúng, Tạ Mộ Trừng là tên không đứng đắn, cũng thật lạ là tại sao mình lại như thế, đồng cảm với hắn, thật là ngu xuẩn!
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Tạ Mộ Trừng nắm tay lái, cười cười ngắm cô rồi nói: “Nghe nói em trúng tuyển làm nhân viên công vụ”
Đó là một câu nói khẳng định, không có một chút nghi hoặc nào cả. Ngôn Hinh nhạy cảm chú ý đến điểm này, trừng lớn mắt: “Sao anh biết?”. Thật sự là kì quái, chuyện này mới có cô và Tông Nguyên biết, còn hắn với cô quan hệ không xa không gần tại sao lại nắm bắt thông tin nhanh vậy chứ.
Tạ Mộ Trừng nở một nụ cười thần bí, đánh tay lái rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tập đoàn Quảng Mậu dự định mở rộng chi nhánh ra thị trường nước ngoài, có một viên thị sát ngoại quốc đến đây, anh cần một người phiên dịch Tây Ban Nha”
- Tôi nghĩ công ty anh là một công ty rất có thực lực, về khoản muốn có người phiên dịch giỏi đâu phải là khó”. Ngôn Hinh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, nói bóng gió.
Hắn muốn kéo cô về công ty hắn, Tạ Mộ Trừng vẻ mặt buồn cười: “Có gì không được! Anh là tổng giám đốc của Quảng Mậu, nhưng kì thật đối với việc thương mại buôn bán anh cũng không hứng thú, phần lớn chuyện của công ty anh mặc kệ”.
Gạt người! Người ngoài ai chả biết tổng giám đốc của Quảng Mậu là một người tài giỏi tham công tiếc việc, chứ nếu không thì công ty mới mở rộng được vài năm đã phát triển thành một tập đoàn thịnh vương như bây giờ. Hít thở thật sâu, Ngôn Hinh cố dặn mình ít nói đi thì tốt hơn nhưng không nhịn được thốt ra một câu: “Anh thấy rất hứng thú với lối sống phóng túng như vậy sao?”
- A, em thật là hiểu anh! Tạ Mộ Trừng không để tâm lời châm chọc, khiêu khích của cô, tươi cười lệ ra nét ngang tàng: “Không cần làm cũng có tiền, mà ngày nào cũng ngập đầu trong đống số má, giấy tờ, buồn tẻ, không thú vị gì hết. Đời người ngắn lắm, tại sao cứ phải đem hết tuổi thanh xuân cống hiến cho thương trường khốc nghiệt, không bằng cứ tận hưởng mọi vui vẻ lạc thú.”
Hắn rõ ràng là đang chưng ra bộ mặt bất cần đời nhưng mí mắt hơi hạ xuống, lóe lên một tia sáng, cũng không rõ là thế nào, nhưng cô sững sờ khi thấy vẻ sầu não thoáng hiện ra trong ánh mắt hắn, Ngôn Hinh thấy đồng cảm:
- Tạ Mộ Trừng, anh đang có tâm sự đúng không? Sao không nói ra cho nhẹ lòng, cứ giấu nỗi buồn như vậy không nên đâu!”
Tạ Mộ Trừng thở dài, trong mắt hiện lên tia ai oán: “Thật xin lỗi, con người anh cái gì cũng không thiếu, chỉ là thiếu sự đồng cảm, tình yêu của mọi người!”
Đột nhiên sự thương hại bao trùm cả tâm trí cô, Ngôn Hinh vội vàng nói một cách chân thật: “Không phải tôi ghét anh đâu. Tôi và anh là bạn bè với nhau, tôi chỉ muốn giúp anh thôi”
Tạ Mộ Trừng quay sang cô, ánh mắt tinh nghịch trẻ trung lộ rõ vẻ đang đùa, gian tà cười: “Nếu thật muốn giúp anh, chi bằng làm bạn gái anh đi, ở cùng một chỗ với em thật rất thú vị”
- Anh! Ngôn Hinh tức giận, nộ khí hiện rõ trên mặt. Phút trước trên mặt hắn tràn ngập nỗi bi thương bỗng nhiên bây giờ lại cợt nhả, cô cảm thấy mình bị đem ra làm trò đùa.
- Anh nói thật lòng. Tạ Mộ Trừng nhún nhún vai, nhấn mạnh thêm: “Ngôn Hinh, nếu em bằng lòng, làm bạn gái anh đi”
- Anh… Anh… Anh đi chết đi! Ngôn hinh từ nhỏ đến giờ đây là câu nói mắng người thô bạo nhất, giờ phút này càng thấy rõ mình bị đùa cợt, vừa rồi cô lại còn tưởng hắn bị bệnh nan y thế nào, tuổi còn trẻ nên chán chường tất cả, cuối cùng là lại lừa cô.
Tạ Mộ Trừng nhìn sang thấy cô tức giận không nhẹ, đột nhiên nở nụ cười làm lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Em giận sao? Chỉ đùa một chút thôi mà, thật là nhỏ mọn”
Cái gì? Đến nước này thì cô thật sự không nói nổi. Phải luôn cảnh giác với hắn mới đúng, Tạ Mộ Trừng là tên không đứng đắn, cũng thật lạ là tại sao mình lại như thế, đồng cảm với hắn, thật là ngu xuẩn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.