Khế Ước Hào Môn

Chương 38: Phát lạnh

Vô Danh

30/12/2013

Edit: Vũ Lam Ca

Beta: Du Phong Lãnh Huyết

Gặp mặt một lần đã gây ra cho cô bao đau khổ bây giờ làm sao nói nên lời. Còn nữa, người này lại là anh trai ruột của Tạ Mộ Trừng, Ngôn Hinh vẫn lặng thinh cúi đầu, đầu lưỡi như bị ngàn cân đè nặng lên, không thốt ra nổi lời nào.

Bình thường nhóm người này gặp nhau đều rất ồn ào, đấu võ mồm vô cùng lợi hại, lúc nào lại không có một thanh âm nào phát ra, không khí yên lặng đến đáng sợ.

Ngôn Hinh khuôn mặt trắng bệch, hơn nửa ngày mới nói ra được một câu:

- Tạ đại ca

Giọng nói không lớn, nhưng nó như một cục đá ném xuống hồ nước đang tĩnh lặng, trong phòng sinh động hẳn lên. Mọi người không biết sự tình ẩn giấu bên trong, cứ tưởng là Ngôn Hinh thẹn thùng: “Mộ thiếu thật là lợi hại, có được một người con gái đẹp thế này, lại thẹn thùng như một con thỏ nhỏ, vô cùng đáng yêu”

Ngôn Hinh nhắm chặt mắt lại, cảm giác như bị bao vây bởi một đám người xa lạ, mỗi dây thần kinh trong cơ thể đều căng tựa dây đàn, run run. Trong lòng cực thấy hối hận vì đã theo Mộ Trừng đến đây, cô mở mắt ra, ánh mắt kinh hoàng vô lực không tự chủ được nhìn thẳng về phía trước.

Thân hình to hắn, lại đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ hắn, chỉ thấy gương mặt hắn rất u tối, khó đoán, cảm giác như hắn vẫn đang nhìn về phía cô một cách chăm chú, đôi mắt không hờ hững cứ thế mà ngắm cô, thời gian như ngưng đọng tại đây.



Cô luôn không biết nhìn sắc mặt người ta, chuyện ngày đó cô cùng Tạ Thừa Huân chưa được làm rõ, cũng chưa ai biết, lại không thấy hắn có vẻ gì là quỷ dị mà trầm mặc, cứ bình tĩnh như thế mới vô cùng đáng sợ, bởi vì như vậy cô không thể biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.

Ngôn Hinh trong lòng gào thét, không dám tiếp tục nhìn nữa, vội vã gục xuống, hận không thể dính luôn cái đầu vào ngực mình rồi nghe giọng nói thản nhiên của Tạ Thừa Huân vang lên:

- Về sau chăm lo đến Mộ Trừng nhiều hơn. Giọng điệu như trưởng bối giáo huấn hậu bối.

Nhưng câu này không làm người ta hiểu lầm về mối quan hệ giữa cô và Tạ Mộ Trừng, cô có một dự cảm mãnh liệt, bữa ăn hôm nay không đơn giản như thường ngày, mở màn là việc giới thiệu cô với Tạ Thừa Huân.

Trong phòng lại náo nhiệt hẳn lên, mọi người lại nói chuyện về các cô gái, cổ phiếu, tình hình chính trị. Ngôn hinh im lặng cắm đầu ăn, biểu hiện của Tạ Mộ Trừng hôm nay là chăm chăm săn sóc cô, cùng đám bạn nói chuyện, rồi cứ quay sang gắp đồ ăn cho cô.

Một bàn đầy đồ ăn thay nhau chạy đến trước mặt cô, có một món ăn rất hấp dẫn thu hút sự chú ý của cô, đặt miếng đầu tiên vào miệng giống như đậu hũ, tươi mới, nhẹ nhàng. Bọn họ tụ tập nhau uống rượu, Ngôn Hinh ngồi một mình cảm giác nhàm chán không biết làm thế nào cho phải, liền gắp hai miếng nữa cho vào miệng.

Tạ Mộ Trừng thấy vậy, nhắp chán rượu, nở nụ cười:

- Thích cái này sao? Thích thì ăn nhiều một chút!

Vốn đề tài trong cuộc nói chuyện là Mộ Trừng đang xướng ra, lúc này hắn tập trung sự chú ý lên cô, một bàn tất cả mọi người nhìn qua cô. Ngôn Hinh im lặng ăn xong, thầm nghĩ: sớm chạy ra khỏi đây, mọi người vẫn đang chăm chú nhìn cô, cô bối rối cắn môi, ngẩng lên cười thấy mặt đã đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook