Chương 39: Trở thành sự thật
Vô Danh
30/12/2013
Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Cho dù cô có đần độn thế nào cũng có thể đọc ra được ý tứ trong mắt mọi người, quả nhiên có người không nhịn được liền trêu ghẹo:
- Mộ thiếu, tiểu tử ngươi thật có phúc, lời nói của chúng ta còn chưa dứt ngươi đã trọng sắc khinh bạn, làm như thể chúng ta là bóng đèn đang cản trở hai người vậy á, có cần chúng ta đi chỗ khác không?
- Ta hôm nay đang cao hứng, sẽ không so đo với ngươi. Tạ Mộ Trừng đúng là đã uống hơi nhiều, mặt mày lộ rõ xuân sắc, đẩy một bình rượu qua: “Đem từ Bắc Kinh về đấy, uống thử xem”
Mọi người nhìn cái bình, hưng phấn hẳn lên: “Loại rượu này đã được hoàng gia Anh ủ suốt bốn mươi năm trời, ngươi quả là đã theo lão gia mượn gió bẻ măng, không tồi nhé”
Bị mọi người nhìn thấu, Tạ Mộ Trừng nhướn mắt lên, cười nói:
- Các ngươi nói nhiều như vậy làm gì, có dám uống hay không đây?
- Có cái gì mà không dám? Không phải ngươi là cục cưng của lão gia sao, nếu có trách tội thì tất cả đổ hết lên đầu ngươi, chúng ta sợ cái quái gì! Lập tức kêu nhân viên phục vụ rót rượu.
Tạ Thừa Huân nhìn mọi người và em trai mình đang làm loạn, gào loạn cả lên, chỉ mỉm cười không nói gì, trầm mặc một lúc lãnh đạm hỏi:
- Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, Mộ Trừng có gây ra chuyện gì không?
Âm thanh bình thường nhưng đối với đàm người đang ầm ĩ thì có uy lực không hề nhỏ, ngay liền có người trả lời:
- Tạ lão đại, anh không phải lo, chúng ta thay người trông chừng hắn từng ngày, từng giờ nhưng hắn đều có cách nghĩ ra trò này trò kia, nhưng từ khi trở về từ Bắc Kinh được hai tháng rất ngoan, không gây chuyện
Lo lắng có ngôn hinh ở đây, Mộ Trừng đằng hắng rồi liếc mắt nói:
- A, Hoa Vinh, sao ngươi không gọi ta là Tiểu Miêu, Tiểu Cẩu luôn đi.
Hoa Vinh nhấp chút rượu, chạy nhanh nói: “Ngươi làm như chúng ta không có việc gì làm, nhàn rỗi, cả ngày chạy theo ngươi trinh thám? Còn không phải Tạ lão đại nhắc nhở. Hơn nữa ta cũng không biết nói sao, là ngươi đã gặp phải khắc tinh, Ngôn Hinh có thể khống chế ngươi”
Bị nhắc tới mình, lưng ngôn Hinh phát lạnh, không biết có nên đáp lại không, cô né việc làm sáng tỏ quan hệ giữa mình và Mộ Trừng, tiếp tục ngồi yên lặng không phát ra tiếng.
Cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái khăn trải bàn tinh xảo. Người phục vụ mở rượu, tiếp cho từng người, đến lượt cô thì cô đưa tay ra lịch sự che lại:
- Tôi không uống rượu.
Tạ Mộ Trừng ở một bên nói: “Đây chính là cực phẩm hoàng gia, anh phải mất bao nhiêu công sức mới có được, em thử đi”
Ngôn Hinh lắc đầu: “Tôi thật sự không biết uống”
Tạ Mộ Trừng cười thần bí, xích người lại gần cô, lấy âm lượng trầm nhỏ nói:
- Cuộc đời anh rất kính trọng anh hai, dù thế nào cũng phải cho anh mặt mũi chứ, uống một ly đi, không say đâu
Nhắc đến người bên kia, môi Ngôn Hinh run run, ánh mắt nhanh chóng quét qua thân ảnh đang tỏa ra khí lạnh ấy, lập tức cắn chặt răng, lắc lắc đầu:
- Tôi uống không được, hay uống nước hoa quả có được không.
Nếu cô đồng ý kính Tạ Thừa Huân 1 ly rượu thì chả phải đã thừa nhận quan hệ của mình và Mộ Trừng sao! Hôm nay bị đám người này hiểu lầm cô đã hết đường chối cãi, không thể đem mình ra tự nộp mạng như vậy nữa, như vậy cho dù giả cũng biến thành thật.
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Cho dù cô có đần độn thế nào cũng có thể đọc ra được ý tứ trong mắt mọi người, quả nhiên có người không nhịn được liền trêu ghẹo:
- Mộ thiếu, tiểu tử ngươi thật có phúc, lời nói của chúng ta còn chưa dứt ngươi đã trọng sắc khinh bạn, làm như thể chúng ta là bóng đèn đang cản trở hai người vậy á, có cần chúng ta đi chỗ khác không?
- Ta hôm nay đang cao hứng, sẽ không so đo với ngươi. Tạ Mộ Trừng đúng là đã uống hơi nhiều, mặt mày lộ rõ xuân sắc, đẩy một bình rượu qua: “Đem từ Bắc Kinh về đấy, uống thử xem”
Mọi người nhìn cái bình, hưng phấn hẳn lên: “Loại rượu này đã được hoàng gia Anh ủ suốt bốn mươi năm trời, ngươi quả là đã theo lão gia mượn gió bẻ măng, không tồi nhé”
Bị mọi người nhìn thấu, Tạ Mộ Trừng nhướn mắt lên, cười nói:
- Các ngươi nói nhiều như vậy làm gì, có dám uống hay không đây?
- Có cái gì mà không dám? Không phải ngươi là cục cưng của lão gia sao, nếu có trách tội thì tất cả đổ hết lên đầu ngươi, chúng ta sợ cái quái gì! Lập tức kêu nhân viên phục vụ rót rượu.
Tạ Thừa Huân nhìn mọi người và em trai mình đang làm loạn, gào loạn cả lên, chỉ mỉm cười không nói gì, trầm mặc một lúc lãnh đạm hỏi:
- Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, Mộ Trừng có gây ra chuyện gì không?
Âm thanh bình thường nhưng đối với đàm người đang ầm ĩ thì có uy lực không hề nhỏ, ngay liền có người trả lời:
- Tạ lão đại, anh không phải lo, chúng ta thay người trông chừng hắn từng ngày, từng giờ nhưng hắn đều có cách nghĩ ra trò này trò kia, nhưng từ khi trở về từ Bắc Kinh được hai tháng rất ngoan, không gây chuyện
Lo lắng có ngôn hinh ở đây, Mộ Trừng đằng hắng rồi liếc mắt nói:
- A, Hoa Vinh, sao ngươi không gọi ta là Tiểu Miêu, Tiểu Cẩu luôn đi.
Hoa Vinh nhấp chút rượu, chạy nhanh nói: “Ngươi làm như chúng ta không có việc gì làm, nhàn rỗi, cả ngày chạy theo ngươi trinh thám? Còn không phải Tạ lão đại nhắc nhở. Hơn nữa ta cũng không biết nói sao, là ngươi đã gặp phải khắc tinh, Ngôn Hinh có thể khống chế ngươi”
Bị nhắc tới mình, lưng ngôn Hinh phát lạnh, không biết có nên đáp lại không, cô né việc làm sáng tỏ quan hệ giữa mình và Mộ Trừng, tiếp tục ngồi yên lặng không phát ra tiếng.
Cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái khăn trải bàn tinh xảo. Người phục vụ mở rượu, tiếp cho từng người, đến lượt cô thì cô đưa tay ra lịch sự che lại:
- Tôi không uống rượu.
Tạ Mộ Trừng ở một bên nói: “Đây chính là cực phẩm hoàng gia, anh phải mất bao nhiêu công sức mới có được, em thử đi”
Ngôn Hinh lắc đầu: “Tôi thật sự không biết uống”
Tạ Mộ Trừng cười thần bí, xích người lại gần cô, lấy âm lượng trầm nhỏ nói:
- Cuộc đời anh rất kính trọng anh hai, dù thế nào cũng phải cho anh mặt mũi chứ, uống một ly đi, không say đâu
Nhắc đến người bên kia, môi Ngôn Hinh run run, ánh mắt nhanh chóng quét qua thân ảnh đang tỏa ra khí lạnh ấy, lập tức cắn chặt răng, lắc lắc đầu:
- Tôi uống không được, hay uống nước hoa quả có được không.
Nếu cô đồng ý kính Tạ Thừa Huân 1 ly rượu thì chả phải đã thừa nhận quan hệ của mình và Mộ Trừng sao! Hôm nay bị đám người này hiểu lầm cô đã hết đường chối cãi, không thể đem mình ra tự nộp mạng như vậy nữa, như vậy cho dù giả cũng biến thành thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.