Chương 40: Thân thiết
Vô Danh
30/12/2013
Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Mọi người cùng Tạ Mộ Trừng đang tỉ mỉ quan sát Ngôn Hinh, không ai lưu ý trong ánh mắt Tạ Thừa Huân ánh lên một tia chán ghét.
Bị cự tuyệt trước mặt mọi người cả năm bảy lần như vậy, Tạ Mộ Trừng trên mặt có nét cười khổ, tự mình đưa cái ly ra, người phục vụ nhanh nhẹn đổ đầy rượu.
- Tôi…. Ngôn Hinh đang muốn từ chối, tự nhiên rùng mình một cái, lặng lẽ ngước mắt qua nhìn thì quả nhiên sắc mặt Tạ Thừa Huân lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
Trong lúc hai người đang nhìn nhau, không khí có phần rất lạ. Ở đây ai cũng biết Mộ Trừng ở Tạ gia là tiểu bá vương, không riêng gì lão gia tử cưng chiều hắn, ngay cả thiếu gia Tạ Thừa Huân cũng một mực chiều hắn vô thưởng cô phạt, lúc này tiểu cô nương Ngôn Hinh can đảm chống lại Tạ Thừa Huân không theo ý Mộ Trừng, không phải rõ ràng là đang vuốt râu hổ sao?
Tạ Mộ Trừng để tâm chuyện này, liền cầm ly rượu cười hi hi nói:
- Anh hai, em thay Hinh nhi kính anh một ly.
Tạ Thừa Huân miễn cưỡng dựa vào ghế, một tay cầm điếu thuốc lá đưa lên miệng, ánh mắt đầy thâm trầm nhìn em trai, một tay kia bưng lên chén rượu lướt qua mặt Mộ Trừng dừng lại trước Ngôn Hinh, tươi cười thân thiết:
- Ngôn tiểu thư.
Sự tình đã đến mức này, đối phương lại chủ động nâng chén rượu, nghĩ thế nào cũng không thể tránh khỏi, cúi đầu xuống một lúc rồi cứng rắn ngẩng đầu lên, tay run run cầm cốc rượu giơ lên, người cũng đứng dậy:
- Tạ, Tạ đại ca… Tôi, kính anh!
Nhắm mắt lại, uống hết một hơi, thấy cái chất lỏng lạnh lẽo kia như đập mạnh vào cổ, uốn lượn trườn xuống dưới, toàn bộ những gì cô ăn vừa rồi như muốn trào ra khỏi bụng, cô phải nén xuống, lập tức ngay cả đứng cũng không vững nữa liền ngồi thụp xuống.
Chợt có tiếng cười vang lên:
- Ta nói em dâu nha, rượu ngon nhưng cũng không cần phải uống như vậy đâu, chỉ cần uống từ từ từng ngụm cũng được rồi.
- Chỉ cần là Mộ thiếu thích thì Tạ lão đại cũng không bao giờ nói ‘không’, em không cần phải khẩn trương như vậy. Tạ lão đại bình thường đã như vậy rồi, em cứ coi như không có gì đi!
- Nghĩ cũng không ra nha, nhỏ người như vậy mà uống rượu một cách hào sảng, nữ trung hào kiệt…
Trước kia thì lạnh nhạt chả có nói gì nhiều, lúc này cô cảm thấy rất thân thiết với bạn hữu của Tạ Mộ Trừng, bọn họ mỗi người một câu như cổ vũ cô, Ngôn hinh chỉ biết thẹn thùng cười cười. Tuy chuyện giữa cô và Tạ Mộ Trừng không phải là sự thật và cả việc với Tạ Thừa huân nữa, bây giờ cô thấy khá hơn nhiều rồi.
Tạ Mộ Trừng hài lòng nhìn Ngôn Hinh, ánh mắt nóng rực. Thay cô lau đi vết rượu dính trên mu bàn tay, động tác hết mực cẩn thận, vì thế lại có người trêu chọc:
- Chà, vinh hạnh quá, phỏng chừng ngay cả lão gia tử cũng chưa được hưởng sự đãi ngộ như vậy, Ngôn tiểu thư, em thật lợi hại.”
Vinh hạnh sao? Mi mắt Ngôn Hinh hơi hạ xuống, không biết ứng xử sao, chỉ khẳng định một điều là nếu không để cho Tạ Mộ Trừng mặt mũi thì sau này cô sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Giờ phút này ngồi tại đây một khắc đối với cô nó dài như cả một năm, thật hi vọng có thể nhanh chóng giải tán.
May mà Tạ Mộ Trừng đã xua tan cái không khí ngại ngùng này:
- Anh hai, anh đã ở N thị vài ngày?
Tạ Thừa Huân đem thuốc lá dụi vào đồ gạt bằng thủy tinh nhẹ nhàng cười:
- Như thế nào? Em lại muốn chạy đi đâu chơi?
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Mọi người cùng Tạ Mộ Trừng đang tỉ mỉ quan sát Ngôn Hinh, không ai lưu ý trong ánh mắt Tạ Thừa Huân ánh lên một tia chán ghét.
Bị cự tuyệt trước mặt mọi người cả năm bảy lần như vậy, Tạ Mộ Trừng trên mặt có nét cười khổ, tự mình đưa cái ly ra, người phục vụ nhanh nhẹn đổ đầy rượu.
- Tôi…. Ngôn Hinh đang muốn từ chối, tự nhiên rùng mình một cái, lặng lẽ ngước mắt qua nhìn thì quả nhiên sắc mặt Tạ Thừa Huân lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
Trong lúc hai người đang nhìn nhau, không khí có phần rất lạ. Ở đây ai cũng biết Mộ Trừng ở Tạ gia là tiểu bá vương, không riêng gì lão gia tử cưng chiều hắn, ngay cả thiếu gia Tạ Thừa Huân cũng một mực chiều hắn vô thưởng cô phạt, lúc này tiểu cô nương Ngôn Hinh can đảm chống lại Tạ Thừa Huân không theo ý Mộ Trừng, không phải rõ ràng là đang vuốt râu hổ sao?
Tạ Mộ Trừng để tâm chuyện này, liền cầm ly rượu cười hi hi nói:
- Anh hai, em thay Hinh nhi kính anh một ly.
Tạ Thừa Huân miễn cưỡng dựa vào ghế, một tay cầm điếu thuốc lá đưa lên miệng, ánh mắt đầy thâm trầm nhìn em trai, một tay kia bưng lên chén rượu lướt qua mặt Mộ Trừng dừng lại trước Ngôn Hinh, tươi cười thân thiết:
- Ngôn tiểu thư.
Sự tình đã đến mức này, đối phương lại chủ động nâng chén rượu, nghĩ thế nào cũng không thể tránh khỏi, cúi đầu xuống một lúc rồi cứng rắn ngẩng đầu lên, tay run run cầm cốc rượu giơ lên, người cũng đứng dậy:
- Tạ, Tạ đại ca… Tôi, kính anh!
Nhắm mắt lại, uống hết một hơi, thấy cái chất lỏng lạnh lẽo kia như đập mạnh vào cổ, uốn lượn trườn xuống dưới, toàn bộ những gì cô ăn vừa rồi như muốn trào ra khỏi bụng, cô phải nén xuống, lập tức ngay cả đứng cũng không vững nữa liền ngồi thụp xuống.
Chợt có tiếng cười vang lên:
- Ta nói em dâu nha, rượu ngon nhưng cũng không cần phải uống như vậy đâu, chỉ cần uống từ từ từng ngụm cũng được rồi.
- Chỉ cần là Mộ thiếu thích thì Tạ lão đại cũng không bao giờ nói ‘không’, em không cần phải khẩn trương như vậy. Tạ lão đại bình thường đã như vậy rồi, em cứ coi như không có gì đi!
- Nghĩ cũng không ra nha, nhỏ người như vậy mà uống rượu một cách hào sảng, nữ trung hào kiệt…
Trước kia thì lạnh nhạt chả có nói gì nhiều, lúc này cô cảm thấy rất thân thiết với bạn hữu của Tạ Mộ Trừng, bọn họ mỗi người một câu như cổ vũ cô, Ngôn hinh chỉ biết thẹn thùng cười cười. Tuy chuyện giữa cô và Tạ Mộ Trừng không phải là sự thật và cả việc với Tạ Thừa huân nữa, bây giờ cô thấy khá hơn nhiều rồi.
Tạ Mộ Trừng hài lòng nhìn Ngôn Hinh, ánh mắt nóng rực. Thay cô lau đi vết rượu dính trên mu bàn tay, động tác hết mực cẩn thận, vì thế lại có người trêu chọc:
- Chà, vinh hạnh quá, phỏng chừng ngay cả lão gia tử cũng chưa được hưởng sự đãi ngộ như vậy, Ngôn tiểu thư, em thật lợi hại.”
Vinh hạnh sao? Mi mắt Ngôn Hinh hơi hạ xuống, không biết ứng xử sao, chỉ khẳng định một điều là nếu không để cho Tạ Mộ Trừng mặt mũi thì sau này cô sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Giờ phút này ngồi tại đây một khắc đối với cô nó dài như cả một năm, thật hi vọng có thể nhanh chóng giải tán.
May mà Tạ Mộ Trừng đã xua tan cái không khí ngại ngùng này:
- Anh hai, anh đã ở N thị vài ngày?
Tạ Thừa Huân đem thuốc lá dụi vào đồ gạt bằng thủy tinh nhẹ nhàng cười:
- Như thế nào? Em lại muốn chạy đi đâu chơi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.