Chương 48: Thủ đoạn
Vô Danh
30/12/2013
Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Canh Lệ Lệ thính tai, nghe được liền nói chen vào: “Em tưởng bọn chị bị mù hả? Suốt ngày tặng hoa, danh thiếp… không tình yêu thì là gì?”
- Em là người trong cuộc đương nhiên em biết rõ nhất, em cùng hắn không giống như những gì bọn chị đã tưởng tượng đâu!” Ngôn Hinh cười cười, nhưng chột dạ, thực ra thì cô đã lờ mờ đoán ra được người đưa hoa chính là Tạ Mộ Trừng.
Sử Tiêu lau mắt kính cũng tham gia vào chủ đề này: “Ngôn Hinh, đừng trách chị lắm mồm, tên Tạ Mộ Trừng này có tiếng đào hoa, nghe nói hắn có rất nhiều các cô gái theo đuổi, nếu sắp xếp mỗi ngày gặp một cô thì đi mười năm cũng chưa hết. Một cô gái thiện lương như em căn bản không hợp với loại hoa hoa công tử như vậy, bây giờ cắt đứt vẫn còn kịp.
- Ghê thế à? Di Mạn kinh ngạc: “Chị Tiêu, sao chị biết?”
- Chị có bạn học là thư kí bên Quảng Mậu, cô ấy làm chung trong bộ phận của Mộ Trừng,. nhiệm vụ chính của bọn họ là giao hoa cho các cô gái đó!
Văn phòng cứ vang lên những tiếng líu ríu thảo luận, Ngôn hinh coi như không phải việc của mình liền quay trở lại phiên dịch, cô làm sao có thể được Tạ Mộ Trừng coi trọng. Hơn nữa hôm trước đã nói rõ ràng với hắn rồi, tin là về sau sẽ không gặp lại nhau nữa, nếu không sẽ làm cho người ta tiếp tục hiểu lầm mà đồn lên.
Buồi chiều Hoa Uyển Thanh lên lầu rồi lại xuống lầu, cuối cùng trở về bàn làm việc với khuôn mặt thất thần, thỉnh thoảng nhìn về phía Ngôn Hinh, lúc đầu Ngôn Hinh không để ý, sau cô cảm giác được liền quay qua hỏi: “Hoa tiểu thư, có việc gì sao?”
- Phó tổng Khương mới tìm chị nói chuyện, nhắc tới chuyện thử việc của em! Hoa Uyển Thanh xoa xoa hai thái dương như đang rất đau đầu.
Ngôn Hinh không khỏi nâng mặt lên nhìn Hoa Uyển Thanh, cuối tuần này là tròn ba tháng cô thử việc ở đây, theo lí mà nói thì cô do Hoa Uyển Thanh đào tạo, rồi chỉ cần lấy công văn là xong, tại sao phó tổng lại chú ý như vậy?
Hoa Uyển Thanh im lặng trong chốc lát mới nói: “Là như thế này, tịch tổng đi Châu Âu công tác, toàn công ty bây giờ do phó tổng phụ trách, ổng nói ngành này nhiều người lắm, bốn người là đủ rồi”
Ngôn Hinh âm thầm cắn môi, cô hiểu rõ ý người nói là gì, hồi cô vào ở đây đã có bốn người: Hoa Uyển Thanh, Di Mạn, Canh Lệ Lệ, Sử Tiêu. Thì cô vào là người thứ năm, chính là người dư thừa.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch tràn đầy thất vọng của Ngôn Hinh, Hoa Uyển Thanh khó nói, rõ ràng hồi trước cô đã hỏi ý của Tịch tổng thì đều đồng tình là Ngôn Hinh làm việc rất xuất sắc, lúc ấy Tịch tổng trả lời cho Ngôn Hinh ở lại một cách sảng khoái. Hôm nay đột nhiên phó tổng đổi ý, nói là Tịch tổng đích thân gọi điện thoại đường dài về để nói chuyện này. Làm cô trở tay không kịp, cô chỉ là một quản lí nho nhỏ, thật sự thấy thương cô gái đơn thuần này.
Ngôn Hinh cố nén sự thất vọng, mãi lâu sau mới miễn cười một cách cứng ngắc: “Không sao đâu, Hoa tiểu thư, cảm ơn chị trong khoảng thời gian này đã chiếu cố đến em, cảm ơn chị cũng đã dạy em rất nhiều thứ”. Rồi cô lập tức cúi đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Canh Lệ Lệ thính tai, nghe được liền nói chen vào: “Em tưởng bọn chị bị mù hả? Suốt ngày tặng hoa, danh thiếp… không tình yêu thì là gì?”
- Em là người trong cuộc đương nhiên em biết rõ nhất, em cùng hắn không giống như những gì bọn chị đã tưởng tượng đâu!” Ngôn Hinh cười cười, nhưng chột dạ, thực ra thì cô đã lờ mờ đoán ra được người đưa hoa chính là Tạ Mộ Trừng.
Sử Tiêu lau mắt kính cũng tham gia vào chủ đề này: “Ngôn Hinh, đừng trách chị lắm mồm, tên Tạ Mộ Trừng này có tiếng đào hoa, nghe nói hắn có rất nhiều các cô gái theo đuổi, nếu sắp xếp mỗi ngày gặp một cô thì đi mười năm cũng chưa hết. Một cô gái thiện lương như em căn bản không hợp với loại hoa hoa công tử như vậy, bây giờ cắt đứt vẫn còn kịp.
- Ghê thế à? Di Mạn kinh ngạc: “Chị Tiêu, sao chị biết?”
- Chị có bạn học là thư kí bên Quảng Mậu, cô ấy làm chung trong bộ phận của Mộ Trừng,. nhiệm vụ chính của bọn họ là giao hoa cho các cô gái đó!
Văn phòng cứ vang lên những tiếng líu ríu thảo luận, Ngôn hinh coi như không phải việc của mình liền quay trở lại phiên dịch, cô làm sao có thể được Tạ Mộ Trừng coi trọng. Hơn nữa hôm trước đã nói rõ ràng với hắn rồi, tin là về sau sẽ không gặp lại nhau nữa, nếu không sẽ làm cho người ta tiếp tục hiểu lầm mà đồn lên.
Buồi chiều Hoa Uyển Thanh lên lầu rồi lại xuống lầu, cuối cùng trở về bàn làm việc với khuôn mặt thất thần, thỉnh thoảng nhìn về phía Ngôn Hinh, lúc đầu Ngôn Hinh không để ý, sau cô cảm giác được liền quay qua hỏi: “Hoa tiểu thư, có việc gì sao?”
- Phó tổng Khương mới tìm chị nói chuyện, nhắc tới chuyện thử việc của em! Hoa Uyển Thanh xoa xoa hai thái dương như đang rất đau đầu.
Ngôn Hinh không khỏi nâng mặt lên nhìn Hoa Uyển Thanh, cuối tuần này là tròn ba tháng cô thử việc ở đây, theo lí mà nói thì cô do Hoa Uyển Thanh đào tạo, rồi chỉ cần lấy công văn là xong, tại sao phó tổng lại chú ý như vậy?
Hoa Uyển Thanh im lặng trong chốc lát mới nói: “Là như thế này, tịch tổng đi Châu Âu công tác, toàn công ty bây giờ do phó tổng phụ trách, ổng nói ngành này nhiều người lắm, bốn người là đủ rồi”
Ngôn Hinh âm thầm cắn môi, cô hiểu rõ ý người nói là gì, hồi cô vào ở đây đã có bốn người: Hoa Uyển Thanh, Di Mạn, Canh Lệ Lệ, Sử Tiêu. Thì cô vào là người thứ năm, chính là người dư thừa.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch tràn đầy thất vọng của Ngôn Hinh, Hoa Uyển Thanh khó nói, rõ ràng hồi trước cô đã hỏi ý của Tịch tổng thì đều đồng tình là Ngôn Hinh làm việc rất xuất sắc, lúc ấy Tịch tổng trả lời cho Ngôn Hinh ở lại một cách sảng khoái. Hôm nay đột nhiên phó tổng đổi ý, nói là Tịch tổng đích thân gọi điện thoại đường dài về để nói chuyện này. Làm cô trở tay không kịp, cô chỉ là một quản lí nho nhỏ, thật sự thấy thương cô gái đơn thuần này.
Ngôn Hinh cố nén sự thất vọng, mãi lâu sau mới miễn cười một cách cứng ngắc: “Không sao đâu, Hoa tiểu thư, cảm ơn chị trong khoảng thời gian này đã chiếu cố đến em, cảm ơn chị cũng đã dạy em rất nhiều thứ”. Rồi cô lập tức cúi đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.