Khế Ước Hào Môn

Chương 47: Tức giận

Vô Danh

30/12/2013

Edit: Vũ Lam Ca

Beta: Du Phong Lãnh Huyết

- Có phải vì người con gái kia hay không? Gương mặt lạnh như băng cứng rắn nhìn thẳng vào đối phương, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu được cả con người ta.

Ngôn Hinh chết tiệt, hắn quả thực không hiểu nổi, bề ngoài nhìn rất ôn nhu, dịu dàng nhưng thật đáng giận, cô ấy là cái gì kia chứ? Trạng thái tiêu cực của Mộ Trừng lần đầu tiên hắn thấy, còn không muốn sống nữa chứ.

Tạ Mộ Trừng dựa ra sau cười to, giọng cười nhạt nhẽo:

- Cô ấy không thích em, cô ấy không thích em…. Anh, anh biết không? Em bị người ta bỏ rơi rồi. Một con người như em mà cũng có ngày bị đá thế này đây… Trong lòng cô ấy có người khác rồi, nhưng không phải em… Không phải em…”

- Đồ quỷ! Tạ Thừa Huân mắng hắn, đánh một quyền thật mạnh vào vô lăng, lớn tiếng giáo huấn: “Phụ nữ chỉ là đồ chơi, giải trí của đàn ông thôi, em muốn dạng nữ nhân như thế nào đều có người ấy. Hả? Bây giờ vì một người phụ nữa mà tùy tiện muốn chết? Đây là người mà lão gia tử thề sẽ giao hết trách nhiệm Quảng Mậu cho sao? Em làm vậy không thấy phụ lòng yêu thương của các vị trưởng bối nhà ta dành cho em sao?”

Đối với lời răn dạy của anh trai, Tạ Mộ Trừng tai điếc mắt ngơ, vận còn đang cười, cười đến đau cả thắt lưng, không biết hắn cười bao lâu thì không nghe thấy tiếng gì nữa, âm thanh thấp lạnh chậm rãi truyền đến:

- Anh, anh nói đúng, phụ nữ đầy rẫy nhưng không ai giống như cô ấy. Em không cam lòng, từ đầu đến giờ là em tương tư một mình em, hôm nay lần đầu biết đến cảm giác bị đá. Thật sự là một cảm giác khó quên, Tạ Mộ Trừng hôm nay coi như được thức tỉnh.

Tạ Thừa Huân trước mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong đầu đang quay cuồng vì tức giận. Mộ Trừng từ nhỏ đến lớn được cả nhà nâng niu, chiều chuộng, chưa biết đến chữ khổ là gì? Hôm nay hắn coi như là được mở rộng tầm mắt, cái ả đàn bà Ngôn Hinh kia bất luận là lạt mềm buộc chặt hay âm mưu quỷ kế gì thì hắn cũng sẽ dạy cho cô biết, đùa giỡn người khác sẽ có kết cục như thế nào.



Ngôn Hinh ăn xong bát cháo kê do mẹ nấu, mắt thấy bình dịch đã gần hết, cắn răng rút cây kim ra, thân thể suy yếu kiên trì đòi xuất viện.

Bà Ngữ khuyên thế nào cũng không nghe, bèn dìu con gái đi ra, hốc mắt cứ thế đỏ lên, bà biết con gái xót tiền viện phí, làm người làm mẹ như bà cũng thấy thật vô dụng, nhiều năm như vậy ngay cả cái chức giáo sư cũng chưa có được.

Ngôn Hinh lại vừa phát sốt, cả người đi đứng khó khăn, hai mẹ con cứ đi một chút lại dừng lại nghỉ, thế nên mất hơn năm mươi phút mới về đến nhà.

Vừa vào nhà không đợi mẹ nhắc nhở, Ngôn Hinh đã tự giác đi tẩy độc rồi mới run run trèo lên giường, cô đang suy yếu, mệt mỏi nên mới nằm lên đã thiếp đi ngay.

Ngày thứ hai toàn thân cô vẫn không có chút sức lực nào liền ở nhà tĩnh dưỡng, ngày thứ ba dần dần đỡ, ngày thứ tư bệnh cảm mạo phát sốt hoàn toàn khỏi hẳn, Ngôn Hinh vội vàng đi làm. Vài ngày vắng mặt, ban quản lí nhân sự đã thấy nhiệt tình cực, đều hỏi han cô ân cần.

Ngôn Hinh là con người có tâm hồn trong sáng nhưng tính tình lại rất lạnh lùng, không quen ứng xử với nhiều con người đang nhiệt tình hăng hái như vậy, nhưng cũng rất lễ phép, luôn giữ khuôn mặt tươi cười.

Di Mạn kéo ghế lại ngồi bên cô:

- Đang cùng tổng giám đốc của Quảng Mậu qua lại à? Khi nào mới cho tôi uống rượu mừng đây?

Mấy ngày nay mơ hồ, cô dường như đã quên béng tên Tạ Mộ Trừng, lắc đầu:

- Làm gì có chuyện đó. Tôi là người thế nào, mà hắn là người thế nào? Chị đừng suy nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ là tiếp xúc có mấy lần thôi nhưng đều là Tịch tổng phái sang đó, hoàn toàn không có tình ái gì ở đây”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook