Khế Ước Hào Môn

Chương 7: TỈNH LẠI

Vô Danh

27/12/2013

- Đường nhi, đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận té đó. Cô lo lắng nhìn em gái, lớn tiếng nhắc nhở nhưng nó lại không nghe, còn đùa dai quay mặt lại lè lưỡi làm mặt xấu với cô, đúng lúc đó, một chiếc xe tải lớn nhằm thẳng mà lao tới.

- Cha, người ở đâu rồi, mau cứu Đường nhi; cô quýnh lên, liền tỉnh lại.

Cô trợn mắt, nhìn tứ phía, phát hiện ra đã không còn là bức tường trong căn phòng hạng nhất ở khách sạn nữa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, mùi của thuốc sát trùng kích thích khoang mũi cô, cổ tay đang truyền dịch cô liền ý thức được mình đang ở trong bệnh viện.

Cô nhớ lại trong giấc mơ vừa rồi, cô mơ thấy cha, cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài trời thì thấy chắc là buổi sáng hôm sau rồi. Xong rồi, cô cả một đêm không về không biết mẹ cô lo lắng như thế nào. Còn có Tông Nguyên, hẳn là đã được thả, Tiết Tử Nghiên đã hứa hôm nay sẽ cho thả người.

Ngôn Hinh hoang mang nhớ tới mình, giật mình nhịn đau nhổ kim tiêm ra, ngồi dậy, ngay lập tức thân dưới của cô truyền đến một cơn đau buốt óc khiến cô chảy cả nước mắt.

Nghĩ mình không thể ở lại đây lâu, cô cắn răng, hai chân run run chạm xuống mặt đất, vừa đứng dậy thì hai cái chân đã mềm nhũn ra, trong không khí vô cùng im ắng, trừ tiếng nàng thở ra thì chả nghe thấy gì. Đồng thời lúc đó, cô nghe được tiếng nói chuyện từ ngoài vọng vào.

- Cậu nghe tôi khuyên, cô gái này rất mảnh mai, yếu đuối không thích hợp với loại đàn ông mạnh khỏe như cậu, cô ấy và cậu nếu ở cùng một chỗ sẽ không tránh khỏi việc khiến cô ấy bị thương. Bây giờ cô ấy chỉ bị ra máu, chưa bị rách, lần sau cũng không còn may mắn như vậy đâu.



- Trương Di, tin tôi đi. Đây là bạn gái của bạn tôi, người bạn ấy lại đang có việc, tôi chỉ đem cô ấy vào giùm nhờ cậu cứu thôi chứ chúng tôi không phải như những gì cậu nghĩ đâu. Vừa nghe đến đây, Ngôn Hinh nhớ lại giọng nói mát lạnh trong căn phòng ấy. Chính là giọng nói của hắn, chả lẽ hắn mang mình tới đây sao?

- Tôi nói cho cậu nghe, không phải là tôi không hiểu rõ cậu, mí mắt cậu giật giật nãy giờ đừng tưởng tôi không biết cậu đang nói dối. Cũng thật là không giống cậu tí nào, xem ra cậu đối với cô gái này có chút không bình thường. Cô ấy nhìn cũng khá đấy, cậu định như thế nào?

Hắn làm như không nghe thấy lời Trương Di nói, mỉm cười bảo:

- Trương Di, canh chừng khi nào bệnh nhân tỉnh lại đi. Xe ở ngoài đang đợi, tôi có chút việc đi trước đây.

- Tốt tốt. Tôi biết thời gian của cậu quý giá, không làm chậm trễ cậu nữa, cô gái kia chắc một lúc nữa là tỉnh thôi. Từ sau khi ở Bắc Kinh, tôi không còn được gặp mẹ cậu nữa, cho gửi lời hỏi thăm. Mà ở chỗ tôi có một bộ đồ trang điểm tốt, giúp tôi mang về cho mẹ cậu. Còn nữa, cậu cũng có tuổi rồi, mau tìm người yêu đi, đừng để cha cậu phải lo lắng nữa. Tôi nói cậu là anh phải gương mẫu, cố mau mau lập gia đình đi, chúng tôi trưởng bối cậu còn đang nóng lòng muốn uống rượu mừng của cậu đấy, nhanh lên nhá.

Nghe một đoạn dài đại loại là trưởng bối giáo huấn đàn em, Ngôn Hinh nghe được rất ít, chỉ thấy thân thể khó chịu, hai má đau, cổ tay cũng đau, xương cốt đau, có chỗ cứ như bị xé rách ra. Làm cô chảy không ít nước mắt, bỗng thấy có người đi vào cô liền hít sâu, chùi hết nước mắt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook