Khế Ước Hào Môn

Chương 6: XÉ RÁCH

Vô Danh

27/12/2013

Hắn thô lỗ xâm phạm cô, Ngôn Hinh gắt gao cắn môi, theo bản năng nước mắt cô như dòng suối theo khóe mắt chảy xuống.

Cô thống khổ nhắm mắt lại, nhưng không có cách nào ngăn cản hắn, động tác hắn chậm rãi làm người cô như bị chia làm 2 nửa từ trên xuống, cô tê tái, nhục nhã nghĩ mình không còn chút tôn nghiêm nào.

Tiếp theo là lạnh, thật sự rất lạnh, sự giá lạnh của những khối băng ngàn năm như thấm vào xương tủy cô, linh hồn dần dần bị rút hết ra, cô không muốn có cảm giác đau đớn ấy nữa, bây giờ chỉ còn lại cái thân xác trống rỗng.

Cô sớm hẳn đã biết số phận cô là như thế, hơn mười tuổi cô đã biết vận mệnh của mình mãi mãi là phải cúi đầu khom lưng. Một khi đã kháng cự, cô sẽ phải trả giá rất đắt, điều duy nhất có thể làm là nhẫn nhịn, chịu đựng.

Hắn cúi xuống nhìn thân thể mảnh mai đang nước mắt ròng ròng dưới người mình, trong phút chốc hắn có chút hoảng hốt, bình thường toàn là những người phụ nữ chủ động nhung nhớ, yêu thương hắn, từ khi nào hắn lại dùng bạo lực đối với phụ nữ như vậy.

Thật chết tiệt, cô ta nghĩ cô ta là ai cơ chứ? Thật sự rất buồn cười, cô ta nghĩ rằng có thể đem nước mắt để làm mủi lòng mình sao?

Hắn muốn người phụ nữ như thế nào đều có, với hắn, gái còn trinh tiết không phải là của ngon vật lạ nữa. Hắn có được vô số đàn bà, người gầy người mập, nhẹ nhàng yêu kiều, liễu yếu đào tơ, đủ loại kiểu dáng, còn chưa tới phiên cô chiếm vị trí đặc biệt.

Hắn khinh thường nhếch môi, cười nhạo một tiếng rồi đứng dậy chỉnh trang y phục đã trở nên nhàu nhĩ vì cơn bột phát vừa rồi. Hắn không thể không thừa nhận cô là một hương vị cực mĩ, quả thực không thể tả



- Cô đi đi. Hắn cau mày, bóp bóp trán, lạnh lùng nói. Vẫn thấy cô nằm yên ở đó không nhúc nhích, đờ đẫn vô hồn. Hắn đột nhiên dừng mắt ở chỗ có chất lỏng màu đỏ tươi, càng ngày tuôn ra càng nhiều.

Hắn sửng sốt trong chốc lát mới có phản ứng, tiến lên ôm lấy thân thể mềm mại đang nằm trong vũng máu.

Cánh tay cô buông thõng nhẹ nhàng tực như bông, khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô trắng bệch ra, tái nhợt không còn chút máu nào. Cô bây giờ yếu như tờ giấy chỉ cần một làn gió nhẹ là bay đi mất, khóe môi bị cắn đến rỉ máu khiến hắn có chút đau lòng.

Thật chết tiệt! Phiền quá đi mất! Hắn không kiên nhẫn để sơ cứu cho cô chỉ biết cầm điện thoại lên và gọi xe cứu thương.

Ngôn Hinh khẳng định là mình đang nằm mơ, cô mơ thấy cha mình, cha kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô đi mua kem, cô vui vẻ, cẩn thận ăn từng chút một nhưng không may lại bị ngã sõng xoài ra mặt đất, cây kem văng ra xa, bị xe cán nát, văng tung tóe. Chịu không nổi cô khóc thét lên.

- Hinh nhi không được khóc, cha mua cho con cây kem khác, chỉ cần nhớ là về không được nói với em con. Cha cô ấm áp vô cùng, thay cô lau nước mắt. Cô vui vẻ trở lại.

Cô lại được một lần nữa ăn kem ngon lành, ngửa đầu nhìn về phía cha nhưng cha cô lại đi đâu mất, cô một mình đứng ở giữa đường cái, khóc kêu cha, đột nhiên đứa em chạy tới, cướp cây kem trong tay cô sau đó nhanh chân bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook