Khế Ước Hào Môn

Chương 32: Trúng tuyển

Vô Danh

30/12/2013

Edit: Vũ Lam Ca

Beta: Du Phong Lãnh Huyết

Hôm nay Ngôn hinh đang giải quyết một tập hồ sơ khẩn cấp, còn hai mươi phút nữa là hết thời gian Tịch tổng đặt ra, đầu ngón tay trên bàn phím nhanh như tên bắn, hai mắt nhìn qua nhìn lại như không đủ dùng, đúng lúc này điện thoại di động trong ngăn kéo còn cố tình reo vang, cô cứ nhìn một hàng câu vừa đánh xong, không quan tâm nhấn nút nghe.

Lập tức đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng nói quen thuộc: “Hinh nhi, là anh, Tông Nguyên”

Như thế nào cô cũng không nghĩ là sẽ nói chuyện lại với nhau trong trường hợp này, cô vĩnh viễn không nghĩ là hắn sẽ tìm đến cô lại, dù sao thì ngày đó cô đã làm tổn thương sâu sắc Tông Nguyên.

- Có việc gì không? Cô cố nén tâm trạng bối rối, cồn cào đang cuộn lên trong ngực, gắng hết sức lấy giọng nói bình tĩnh mà hỏi.

Đầu bên kia trầm mặc vài giây: “Mấy ngày qua anh đều lên mạng xem danh sách, thấy em có tên trên bảng”

Ngôn Hinh nghe xong đầu óc trống rỗng, tim đập mạnh loạn nhịp hỏi lại: “Tại sao tôi không biết?”

- Danh sách này có sau giai đoạn phỏng vấn, đưa thư, anh gọi điện chỉ muốn nói với em một tiếng ‘chúc mừng’” Tuy rằng đây là việc vui nhưng giọng nói của Tông Nguyên có chút bi thương.

Ngôn hinh nhắm chặt mắt, không nói tiếng nào, nếu tin tức này đến khi cô và Tông Nguyên chưa có chuyện gì xảy ra thì tốt bao nhiêu. Nhà họ Tiết thật áp bức người quá đáng, dễ dàng hại cả một đời con người ta, còn làm liên lụy đến người khác. Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi, nó tới chậm hơn một tháng.



Đơi hồi lâu không thấy Ngôn Hinh nói gì, Tông Nguyên nhịn không được cười khổ: “Hinh nhi, chúng ta…. Có thể gặp mặt, nói chuyện không?”

- Không cần đâu, tôi nghĩ ngày đó đã nói rõ ràng với nhau cả rồi. Ngôn Hinh gắt gao cắn môi, lúc gặp mặt cô không dám cam đoan là mặt nạ bấy lâu nay cô mang với anh không bị sụp đổ, để đề phòng, cô chỉ có thề quyết tâm tự mình cứng rắn.

Giọng nói của Hạ Tông Nguyên run run: “Hinh nhi, sao em có thể nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm bao năm của chúng ta? Luận về tài năng và năng lực thì anh không thể bằng cái tên Tạ Mộ Trừng lái chiếc xe thể thao kia, nhưng hắn có cái gì tốt kia chứ nếu không phải là con trai cưng của ông hoàng? Người như thế không có gì đáng lưu tâm, hắn chỉ thấy em xinh đẹp rồi chơi bời vài hôm thôi…”

Hắn càng nói càng chói tai, Ngôn Hinh biết hắn đang ăn phải dấm chua, căn bản không như anh nghĩ đâu, em yêu anh, vì tiền đồ của anh em mới hi sinh cắt đứt quan hệ này, không phải vì tên Tạ Mộ Trừng.

Cô nắm chặt di động, sợ mình không kìm nổi lại nghẹn ngào bật ra hết, cô lạnh lùng nói: “Tông Nguyên, đây là chuyện giữa anh và tôi, không liên quan gì đến Mộ Trừng, đừng kéo anh ấy vào đây”

- Hinh nhi, quay về bên anh đi, anh yêu em, anh làm nhân viên công vụ cũng là để sau này cho em một cuộc sống tốt, Hinh nhi…”

Tiếng gọi của Tông nguyên như một chiếc lông chim nhẹ nhàng rớt xuống đáy lòng cô, cô phải thật gắng hết sức mới không thay đổi giọng nói: “Hạ Tông Nguyên, tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, chúng ta không thể quay lại được đâu, về sau đừng tìm tôi nữa, còn có thể làm bạn bè của nhau”

Nói xong một tràng, lập tức tắt máy, cúi đầu chạy đến toilet, nhìn chính mình trong gương thấy hai mắt đã nhòe nước, cuối cùng không nhịn được đã khóc thành tiếng.

Cô và Hạ tông Nguyên không học chung đại học, cô chuyên về ngôn ngữ Tây Ban Nha, hắn lại là quản lí công thương. Khi tốt nghiệp hắn không suôn sẻ trong chuyện tìm kiếm việc làm , ngược lại cô thì vừa ra đã có công ty tuyển dụng ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook