Khế Ước Hào Môn

Chương 33: Núp bóng

Vô Danh

30/12/2013

Edit: Vũ Lam Ca

Beta: Du Phong Lãnh Huyết

Thấy cô dễ dàng nhanh chóng có được việc làm ổn định, Hạ Tông Nguyên thấy nản lòng nhụt chí. Trong một hội chợ việc làm, có một công ty nước ngoài đăng bảng tuyển nhân viên công vụ cùng nhân viên công tác tại trụ sở. Lúc ấy vì muốn cổ vũ hắn, cô cùng đăng kí, hai người cùng phỏng vấn, thi viết rồi sau đó là chờ tin tức.

Nhưng trong quá trình chờ thì Tông Nguyên lại đắc tội với người nhà họ Tiết, suýt nữa thì ngồi tù.

Ngôn Hinh vỗ nước lên mặt, như thế nào cũng không thể nghĩ sau khi cô cùng Tông Nguyên chia tay, vận mệnh lại chơi đùa cho cô và hắn cùng trúng tuyển.

Nên làm cái gì bây giờ? Có nên nhận không? Nhớ lại lúc đó thật là khổ cực, có hơn bốn mươi vạn người tham gia nhưng công ty chỉ lấy có ba trăm người, cô chỉ biết cùng bốn mươi vạn người này cố sức trổ hết năng lực của mình và mong có sự may mắn.

Bà Ngữ xưa nay vẫn thường phản đối cô qua lại với Tông Nguyên, cho nên chuyện đăng kí thi làm nhân viên công vụ cô giấu đi, lúc trước là vì cùng Hạ Tông Nguyên đi tham gia, nhưng nay hai người đã chia tay cho nên không còn cớ gì nữa. Cứ vứt bỏ cơ hội ngàn năm có một này thì rất đáng tiếc và có rất nhiều người khát khao có được cơ hội này. Chỉ cần nhớ tới Hạ Tông Nguyên, cô lập tức liền tâm phiền ý loạn, quyết định từ bỏ.

Một lát sau đã bình thường lại được cảm xúc, ngồi vào bàn vùi đầu vào công việc. Hoa Uyển Thanh từ bên ngoài tiến vào, lập tức đi thẳng tới chỗ tìm cô:

- Cô Ngôn, Tịch tổng kêu cô đến tập đoàn Quảng Mậu một chuyến.

Ngôn Hinh dừng bút, chậm rãi ngẩng đầu lên rồi yên lặng gật đầu:

- Đã biết rồi ạ, tôi làm xong việc này sẽ đi ngay.

- Tịch tổng nói bên Quảng Mậu đang rất gấp, không chờ được, có việc gì thì cứ ngưng lại đi, đến đó trước đã.



Gấp vậy sao? Ngôn Hinh nhìn vào phần văn kiện khẩn trong tay, vừa nãy Tịch tổng bảo cô trong một giờ phải làm xong cái này, sao bây giờ lại phóng khoáng như vậy? Toàn bộ phần này chỉ có mình cô biết tiếng Tây Ban Nha, nếu cô đi rồi thì làm sao Tịch tổng có văn kiện mà xem.

- Dưới lầu có xe đang đợi, cô mau đi đi! Hoa Uyển Thanh đứng trước bàn cô, thúc giục.

Ngôn Hinh không còn cách nào khác, chưa kịp thu dọn đồ gì trên bàn đã túm lấy túi xách rồi đi vào thang máy. Lúc bước xuống đại sảnh thấy ngoài đường có một cái xe thể thao không thể không quen thuộc hơn đang đứng đó, nhất thời cơn tức của cô trào lên, cái tên Tạ Mộ Trừng này cũng thật là…

Hắn không phải có rất nhiều tiền sao? Có được hai mươi người như cô không phải chuyện gì khó nhưng tại sau cứ phải lạm dụng quan hệ, chức vụ mà đưa cô đi? Hắn không biết hắn cứ làm như vậy thì mọi người sẽ bàn tán cô hay sao? Là hắn cố tình mà, ai bảo hắn cứ núp bóng Tịch Anh Ngạn.

Hắn phi xe tới, cửa mở ra nhẹ nhàng, Tạ Mộ Trừng hạ kính râm xuống, bắt chuyện:

- Sao sắc mặt em kém thế? Ai dám khi dễ em?

Còn ai vào đây nữa, Ngôn Hinh tức giận thở phì phì, cố ý nói:

- Thời tiết!

Mùa này là mùa mưa, mấy ngày nay trời vẫn hay mưa, hôm nay đột nhiên bầu trời trong vắt, thật khó có được khi thời tiết tốt như vậy, cô làm thế rõ ràng là trợn mắt nói dối.

Vừa nhìn đến khuôn mặt mịn màng đang xịu xuống của cô, Tạ Mộ Trừng lập tức nở nụ cười, nghĩ rằng cô như thế rất đáng yêu. Từ nhỏ đến lớn, các bậc trưởng bối đều rất cưng chiều, hết mực nhịn hắn, cho nên bây giờ hắn hô mưa gọi gió đều được cả.

Nhiều năm qua, hắn đã từng tiếp xúc với đủ loại phụ nữ, những nữ sinh viên thuần khiết, những cô gái nóng bỏng… chỉ cần hắn tùy tiện gọi điện một cái là các cô đã sung sướng, xếp một hàng dài chờ hắn đại giá quang lâm. Duy mỗi Ngôn Hinh là không có vẻ gì vui mừng, sắc mặt thường xuyên như vừa nãy. Tạ Mộ Trừng đương nhiên sẽ không thấy phản cảm mà ghét, không thấy cô ra vẻ gì cả, ngược lại thật hiếm có, thật sự là rất thích thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook