Chương 33
Hảo Diệp Ân
11/11/2021
- sao rồi bác sĩ(tiếng Tôn Phong vang lên)
- bị suy nhược cơ thể nặng, phải bồi bổ cho thật kỉ, nếu không thì tình trạng càng nặng hơn
Thiên Khang nhìn Tôn Phong, cậu ấy có cảm giác như Tôn Phong quấy lên vì tôi
- Khang ở lại chăm Hạ nha
- thôi, cậu về đi, có mình ở đây rồi (Tôn Phong cất giọng nói với Thiên Khang)
- sao cậu không về nhà?
- ờ thì....
Trong lúc mơ màng, nghe đoạn nói chuyện của cả 2, tôi ho sặc sụa lên. Tôi không muốn thiên Khang biết về điều này, cái điều mà đến bây giờ chính tôi vẫn còn chưa chấp nhận được nữa mà.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cũng đã khuya, Thiên Khang giờ đã về đến nhà rồi. Nơi đây chỉ còn lại tôi với tên đáng ghét kia thôi. Không hiểu sao hôm nay hắn lại quan tâm tôi đến như vậy, hay là muốn chuộc lổi vì đã đi chơi với Khả Vy? Không thể được, tôi với hắn thì có gì đâu mà lại làm như vậy, tôi lại suy nghỉ thái hóa lên rồi
- ngồi dậy nổi không? uống thuốc hạ sốt đi
Đầu tôi như búa bổ, nhức kinh khủng khiếp, hai mắt tôi nhắm chặt lại, bên tai chỉ nghe ù ù. hình tượng tôi lúc này nhìn thảm hại vô cùng, lai để hắn chứng kiến, thật là mất mặt nử anh hùng quá à
- bệnh vậy sao cứ thích chạy tung tăng khắp nơi ? trời trở gió rồi nặng hơn thấy chưa? (vừa nói hắn vừa đở người tôi ngồi dậy) điện thoại cho mẹ rồi, mai mẹ sẽ qua, không cô đơn đâu
Tôi trả lời hắn bằng cách ho lên vài tiếng, thở dài từng nhịp. Cái gì mà cô với chả đơn, ở đây phải nói là chán muốn khùng luôn ấy chứ!
- thuốc này là bác sĩ kê đơn, không như thuốc của "ai kia" mua đâu
- (tôi nhướng mắt lên nhìn hắn)
- cái con sư tử này..... (đột nhiên điện thoại reng lên, là Khả Vy)
Hắn lén đi ra phòng, bỏ tôi bơ vơ ngồi ngán ngẩm với đống thuốc. Ngoài ban công, gió hiu hiu bay bay hàng cây xanh trước đó
- Phong hả? Phong ngủ chưa?
- (nhìn về phía phòng tôi) chưa đâu Vy, sao nay Vy thức khuya vậy?
- ừm nè... Phong .. có thích ai chưa? (ngập ngừng)
- thích ai hả? (im lặng 1 lát) chắc là...Vy (trả lời theo cảm tính vì không nghĩ một hoa khôi của trường có thể hỏi mình về điều này)
- vậy....Phong làm...bạn trai Vy nha .... bây giờ thì Phong đừng trả lời, từ từ suy nghĩ đi. Vy chưa chuẩn bị tinh thần, Phong ngủ ngon nha
Vừa rồi là lời tỏ tình mà hắn mới nhận được ư? Sao hắn chẳng có 1 chút cảm giác nào rung động hết vậy? Nếu như lúc trước thì chắc có lẽ hắn đã nhảy cẩn lên vì vui sướng, nhưng hiện tại....
- mai ráng khỏe đi rồi đi học nha, lâu rồi mình chưa đi học chung đó (Tôn Phong đứng trước cửa phòng tôi nói vọng vào)
Sau khi uống thuốc xong , tôi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay biết, hắn cứ thế mà bước vào. Xoa đầu rồi cuối xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mái tóc của tôi. Ước gì lúc đó tôi đừng thiếp đi thì tôi có thể biết được hành động này là gì!
- bị suy nhược cơ thể nặng, phải bồi bổ cho thật kỉ, nếu không thì tình trạng càng nặng hơn
Thiên Khang nhìn Tôn Phong, cậu ấy có cảm giác như Tôn Phong quấy lên vì tôi
- Khang ở lại chăm Hạ nha
- thôi, cậu về đi, có mình ở đây rồi (Tôn Phong cất giọng nói với Thiên Khang)
- sao cậu không về nhà?
- ờ thì....
Trong lúc mơ màng, nghe đoạn nói chuyện của cả 2, tôi ho sặc sụa lên. Tôi không muốn thiên Khang biết về điều này, cái điều mà đến bây giờ chính tôi vẫn còn chưa chấp nhận được nữa mà.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cũng đã khuya, Thiên Khang giờ đã về đến nhà rồi. Nơi đây chỉ còn lại tôi với tên đáng ghét kia thôi. Không hiểu sao hôm nay hắn lại quan tâm tôi đến như vậy, hay là muốn chuộc lổi vì đã đi chơi với Khả Vy? Không thể được, tôi với hắn thì có gì đâu mà lại làm như vậy, tôi lại suy nghỉ thái hóa lên rồi
- ngồi dậy nổi không? uống thuốc hạ sốt đi
Đầu tôi như búa bổ, nhức kinh khủng khiếp, hai mắt tôi nhắm chặt lại, bên tai chỉ nghe ù ù. hình tượng tôi lúc này nhìn thảm hại vô cùng, lai để hắn chứng kiến, thật là mất mặt nử anh hùng quá à
- bệnh vậy sao cứ thích chạy tung tăng khắp nơi ? trời trở gió rồi nặng hơn thấy chưa? (vừa nói hắn vừa đở người tôi ngồi dậy) điện thoại cho mẹ rồi, mai mẹ sẽ qua, không cô đơn đâu
Tôi trả lời hắn bằng cách ho lên vài tiếng, thở dài từng nhịp. Cái gì mà cô với chả đơn, ở đây phải nói là chán muốn khùng luôn ấy chứ!
- thuốc này là bác sĩ kê đơn, không như thuốc của "ai kia" mua đâu
- (tôi nhướng mắt lên nhìn hắn)
- cái con sư tử này..... (đột nhiên điện thoại reng lên, là Khả Vy)
Hắn lén đi ra phòng, bỏ tôi bơ vơ ngồi ngán ngẩm với đống thuốc. Ngoài ban công, gió hiu hiu bay bay hàng cây xanh trước đó
- Phong hả? Phong ngủ chưa?
- (nhìn về phía phòng tôi) chưa đâu Vy, sao nay Vy thức khuya vậy?
- ừm nè... Phong .. có thích ai chưa? (ngập ngừng)
- thích ai hả? (im lặng 1 lát) chắc là...Vy (trả lời theo cảm tính vì không nghĩ một hoa khôi của trường có thể hỏi mình về điều này)
- vậy....Phong làm...bạn trai Vy nha .... bây giờ thì Phong đừng trả lời, từ từ suy nghĩ đi. Vy chưa chuẩn bị tinh thần, Phong ngủ ngon nha
Vừa rồi là lời tỏ tình mà hắn mới nhận được ư? Sao hắn chẳng có 1 chút cảm giác nào rung động hết vậy? Nếu như lúc trước thì chắc có lẽ hắn đã nhảy cẩn lên vì vui sướng, nhưng hiện tại....
- mai ráng khỏe đi rồi đi học nha, lâu rồi mình chưa đi học chung đó (Tôn Phong đứng trước cửa phòng tôi nói vọng vào)
Sau khi uống thuốc xong , tôi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay biết, hắn cứ thế mà bước vào. Xoa đầu rồi cuối xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mái tóc của tôi. Ước gì lúc đó tôi đừng thiếp đi thì tôi có thể biết được hành động này là gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.