Chương 34
Hảo Diệp Ân
11/11/2021
"reangggggggg"- tiếng chuông đồng hồ vang lên ầm ỉ khắp cả căn phòng. Là ai, là ai đã đặt chiếc chuông này ở đây hả? - Tôi ngồi bật người dậy, cảm giác uể oải vẫn còn lưu luyến trên con người tôi nhưng dù sao cũng đở hơn phần nào
Tôi bước xuống giường, cầm chiếc đồng hồ báo thức vứt thẳng vào sọt tarác không thương tiếc
- cái quái quỷ này cũng đặt ở đây được à?
Mùi thức ăn từ đâu lan tỏa khắp cả căn phòng, tôi bước ra khỏi phòng trong trang phục chỉnh tề, khuôn mặt không quá xanh xao dù còn chút mệt mỏi
- dậy rồi hả? (Tôn Phong mặc tạp dề nấu bữa sáng)
Tôi gật đầu, đôi mắt nhìn hắn có vẻ nghi ngờ, làm gì mà hắn có thể tốt đến như vậy? sáng nay hắn uống lộn thuốc à? rỏ ràng là mình bệnh chứ có phải hắn đâu?
- ăn lẹ rồi đi học nha! hôm nay không được đi học trể (nháy mắt)
Như có lực đẩy nào quanh đây, tôi làm việc gì cũng nhanh chóng. Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đến trường, lại còn sớm hơn 10 phút nữa chứ. Đây quả là kì tích trong kì tích mà
Khả Vy từ xa bước đến vẩy tay chào chúng tôi, không cần phải bàn cãi gì nhiều, tôi lướt qua nhanh để khỏi phải đối mặt, may thật Thiên Khang cũng vừa đến trường. Thế là tôi chạy thật nhanh đến để đi vào lớp với cậu ấy
- nè nè con sư tử kia, đi đâu mà nhanh vậy.... (la to lên)
- mình đi lên lớp thôi Phong (Khả Vy nở nụ cười thật tươi với hắn)
Thật tình thì tôi cũng có lén nhìn bọn họ, nhưng càng nhìn thì càng không tài nào chịu được, đáng lý ra tôi pihải mừng vì có người "hốt" hắn đi mới phải, nhưng sao cảm giác lại trái người với con tim thế này
- (xờ tay lên trán tôi) vẫn còn nóng quá, sao Hạ không ở nhà (nghiêm giọng)
- Hạ khỏe mà, thấy chứ? (tôi múa mây quay cuồng chứng mình cho thiên Khang biết mình không sao)
Cậu ấy phì cười, nắm tay tôi đi thẳng lên lớp. Còn đằng kia, Tôn Phong nhìn thấy cảnh tượng này, lầm bầm trong miệng
- con sư tử này bạo dạng thật, mới sáng sớm mà đã.....
- Phong, nói gì vậy, Vy không nghe rõ?
- à, không có gì đâu Vy, mình đi nhanh kẻo muộn đó
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Tuyên dương em Nhiên Diệp Hạ, lần đầu tiên tôi thấy em không đi học trể, động lực đến trường của em ngày càng khá nhỉ? (thầy giám thị nói trước mặt cả lớp)
Đươg nhiên, mọi người nghe xong thì không nhịn được cười rồi, cuộc đời tôi hình như chỉ làm trò cười cho thiên hạ là giỏi, còn lại thì chìm đắm trong màu đen tăm tối. Tôi vò đầu bức tai, môi chề ra, không chấp nhận được lời "tuyên dương" của thầy
- kiểm tra bài tập đi thầy, em nghĩ lớp đã làm hết rồi (Tôn Phong nhìn tôi cười)
- đúng, cả lớp mang bài tập ra cho tôi kiểm tra, ai không làm tự giác đứng lên
Tôi lấy hết hơi, cố nén cơn giận trong người mình, cái tên tâm thần này, vậy mà hôm qau mình còn khen ngợi, ca tụng hắn, hôm nay lại cho mình một cú quá đau đớn như này, được lắm!!!
Tôi đứng lên , nhìn xung quanh, cả lớp không lấy 1 người đứng cùng tôi, số phận tôi thảm thương thế sao trời? đành nhắm mắt chấp nhận sự thật thôi
- thầy ơi, hình như có "ai kia kìa" chưa có làm bài tập, phải xử nặng...
Tôi bước xuống giường, cầm chiếc đồng hồ báo thức vứt thẳng vào sọt tarác không thương tiếc
- cái quái quỷ này cũng đặt ở đây được à?
Mùi thức ăn từ đâu lan tỏa khắp cả căn phòng, tôi bước ra khỏi phòng trong trang phục chỉnh tề, khuôn mặt không quá xanh xao dù còn chút mệt mỏi
- dậy rồi hả? (Tôn Phong mặc tạp dề nấu bữa sáng)
Tôi gật đầu, đôi mắt nhìn hắn có vẻ nghi ngờ, làm gì mà hắn có thể tốt đến như vậy? sáng nay hắn uống lộn thuốc à? rỏ ràng là mình bệnh chứ có phải hắn đâu?
- ăn lẹ rồi đi học nha! hôm nay không được đi học trể (nháy mắt)
Như có lực đẩy nào quanh đây, tôi làm việc gì cũng nhanh chóng. Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đến trường, lại còn sớm hơn 10 phút nữa chứ. Đây quả là kì tích trong kì tích mà
Khả Vy từ xa bước đến vẩy tay chào chúng tôi, không cần phải bàn cãi gì nhiều, tôi lướt qua nhanh để khỏi phải đối mặt, may thật Thiên Khang cũng vừa đến trường. Thế là tôi chạy thật nhanh đến để đi vào lớp với cậu ấy
- nè nè con sư tử kia, đi đâu mà nhanh vậy.... (la to lên)
- mình đi lên lớp thôi Phong (Khả Vy nở nụ cười thật tươi với hắn)
Thật tình thì tôi cũng có lén nhìn bọn họ, nhưng càng nhìn thì càng không tài nào chịu được, đáng lý ra tôi pihải mừng vì có người "hốt" hắn đi mới phải, nhưng sao cảm giác lại trái người với con tim thế này
- (xờ tay lên trán tôi) vẫn còn nóng quá, sao Hạ không ở nhà (nghiêm giọng)
- Hạ khỏe mà, thấy chứ? (tôi múa mây quay cuồng chứng mình cho thiên Khang biết mình không sao)
Cậu ấy phì cười, nắm tay tôi đi thẳng lên lớp. Còn đằng kia, Tôn Phong nhìn thấy cảnh tượng này, lầm bầm trong miệng
- con sư tử này bạo dạng thật, mới sáng sớm mà đã.....
- Phong, nói gì vậy, Vy không nghe rõ?
- à, không có gì đâu Vy, mình đi nhanh kẻo muộn đó
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Tuyên dương em Nhiên Diệp Hạ, lần đầu tiên tôi thấy em không đi học trể, động lực đến trường của em ngày càng khá nhỉ? (thầy giám thị nói trước mặt cả lớp)
Đươg nhiên, mọi người nghe xong thì không nhịn được cười rồi, cuộc đời tôi hình như chỉ làm trò cười cho thiên hạ là giỏi, còn lại thì chìm đắm trong màu đen tăm tối. Tôi vò đầu bức tai, môi chề ra, không chấp nhận được lời "tuyên dương" của thầy
- kiểm tra bài tập đi thầy, em nghĩ lớp đã làm hết rồi (Tôn Phong nhìn tôi cười)
- đúng, cả lớp mang bài tập ra cho tôi kiểm tra, ai không làm tự giác đứng lên
Tôi lấy hết hơi, cố nén cơn giận trong người mình, cái tên tâm thần này, vậy mà hôm qau mình còn khen ngợi, ca tụng hắn, hôm nay lại cho mình một cú quá đau đớn như này, được lắm!!!
Tôi đứng lên , nhìn xung quanh, cả lớp không lấy 1 người đứng cùng tôi, số phận tôi thảm thương thế sao trời? đành nhắm mắt chấp nhận sự thật thôi
- thầy ơi, hình như có "ai kia kìa" chưa có làm bài tập, phải xử nặng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.