Khi Bias Là Liều Thuốc Chữa Lành
Chương 7: Có phải là người đó?
Vân Anh Đặng
28/11/2024
Hội trường bừng sáng bởi những ánh đèn sân khấu lung linh, tạo nên một không gian rực rỡ và cuồng nhiệt.
Cả Sa Hạ và Giai Ân đứng giữa biển người, tay cầm lightstick sáng rực, cùng hòa mình vào tiếng hò reo vang dội của mọi người. Trái tim tôi dường như cũng đập nhanh hơn theo nhịp điệu của tiếng cổ vũ xung quanh.
“Woa, nhìn mấy anh ấy kìa!” Giai Ân trầm trồ, mắt không rời khỏi sân khấu khi các thành viên của HopeLight bắt đầu vào đội hình.
Mỗi bước nhảy, mỗi lời ca đều được các Beacons đồng thanh hát theo, khiến cho không khí càng thêm bùng nổ.
Nguyên Vũ, với mái tóc màu xanh than nổi bật, đứng ở vị trí trung tâm cùng các thành viên khác, ánh mắt sắc bén và đầy tự tin. Sa Hạ không thể rời mắt khỏi anh ta — người mà Giai Ân vừa nhắc đến có thể chính là người đã va vào lúc nãy.
“Cậu nhìn kỹ xem, đúng là anh ta không?” Giai Ân quay sang Sa Hạ, thì thầm nhưng giọng vẫn đầy kích động.
Sa Hạ khẽ nhíu mày, nheo mắt cố gắng nhìn rõ hơn. Tuy nhiên, dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ và cường độ biểu diễn mạnh mẽ, mọi thứ trở nên mơ hồ.
“Không biết nữa… có thể chỉ là sự trùng hợp thôi. Dù sao thì... anh ấy cũng đang đứng trên sân khấu kia, làm sao có thể là người đã chạy đến va vào mình ngoài kia được?”
Giai Ân nhún vai, nhưng không giấu nổi sự tò mò. “Nếu là thật thì thú vị nhỉ? Một trong những thành viên HopeLight vô tình đụng phải cậu và rồi gặp lại cậu ngay tại buổi fanmeeting này.”
Sa Hạ bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu. “Cậu xem nhiều drama quá rồi đó, Giai Ân.”
“Dù sao thì, nếu đúng là Nguyên Vũ thì sao? Anh ta đã làm bảo bối của tớ ngã đấy, nhất định phải bắt đền!”
Giai Ân giơ nắm đấm như để minh họa cho quyết tâm của mình, khiến tôi không nhịn được cười.
Khi HopeLight chuyển sang màn biểu diễn sôi động hơn, tiếng nhạc vang lên dồn dập, kéo Sa Hạ trở lại với thực tại.
Tạm gác lại những suy nghĩ về cuộc va chạm ban nãy, hoàn toàn hòa mình vào màn trình diễn trước mắt. Các thành viên nhảy múa ăn ý và đồng điệu, nụ cười rạng rỡ không ngừng nở trên môi họ.
Sự phấn khích của Sa Hạ dần trở nên mãnh liệt hơn khi ánh sáng chiếu trực tiếp vào từng thành viên.
Khoảnh khắc Nguyên Vũ lướt qua Sa Hạ từ sân khấu, ánh mắt chúng tôi bất ngờ chạm nhau trong tích tắc. Sa Hạ khẽ sững lại, cảm giác như tim mình vừa lỡ một nhịp.
“Có khi nào... đúng là anh ấy thật không nhỉ?” Tôi thầm nghĩ, nhưng rồi ngay lập tức lắc đầu, tự trấn an bản thân. “Chỉ là sự trùng hợp thôi, Sa Hạ à, đừng suy nghĩ nhiều.”
Nhưng dẫu có cố gắng, Sa Hạ vẫn không thể quên được ánh mắt vừa rồi. Chúng có vẻ gì đó... quen thuộc và áy náy, như thể muốn nói lên điều gì.
Sa Hạ lắc nhẹ đầu, cố gắng tập trung vào màn biểu diễn trước mắt, nhưng sâu trong lòng, một cảm giác mơ hồ vẫn cứ len lỏi.
Buổi fanmeeting tiếp tục diễn ra trong không khí cuồng nhiệt. Mỗi khi HopeLight thực hiện một màn vũ đạo mạnh mẽ, cả hội trường lại rung chuyển bởi những tiếng hét và tiếng vỗ tay.
Sa Hạ và Giai Ân cũng không ngừng cổ vũ, hét to hết sức để bày tỏ tình cảm của mình.
“Cậu có vui không, Sa Hạ?” Giai Ân quay sang hỏi, đôi mắt sáng rực lên vì phấn khích.
“Có chứ! Tuyệt vời quá đi mất!” Tôi cười tươi, cảm giác như mọi lo lắng, mọi suy nghĩ đều bị cuốn trôi theo những giai điệu sôi động và nhịp điệu cuồng nhiệt của buổi biểu diễn.
Tuy nhiên, sâu trong trái tim, Sa Hạ vẫn tự hỏi: Liệu có phải định mệnh đã sắp đặt cho cuộc gặp gỡ bất ngờ này với Nguyên Vũ?
Cả Sa Hạ và Giai Ân đứng giữa biển người, tay cầm lightstick sáng rực, cùng hòa mình vào tiếng hò reo vang dội của mọi người. Trái tim tôi dường như cũng đập nhanh hơn theo nhịp điệu của tiếng cổ vũ xung quanh.
“Woa, nhìn mấy anh ấy kìa!” Giai Ân trầm trồ, mắt không rời khỏi sân khấu khi các thành viên của HopeLight bắt đầu vào đội hình.
Mỗi bước nhảy, mỗi lời ca đều được các Beacons đồng thanh hát theo, khiến cho không khí càng thêm bùng nổ.
Nguyên Vũ, với mái tóc màu xanh than nổi bật, đứng ở vị trí trung tâm cùng các thành viên khác, ánh mắt sắc bén và đầy tự tin. Sa Hạ không thể rời mắt khỏi anh ta — người mà Giai Ân vừa nhắc đến có thể chính là người đã va vào lúc nãy.
“Cậu nhìn kỹ xem, đúng là anh ta không?” Giai Ân quay sang Sa Hạ, thì thầm nhưng giọng vẫn đầy kích động.
Sa Hạ khẽ nhíu mày, nheo mắt cố gắng nhìn rõ hơn. Tuy nhiên, dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ và cường độ biểu diễn mạnh mẽ, mọi thứ trở nên mơ hồ.
“Không biết nữa… có thể chỉ là sự trùng hợp thôi. Dù sao thì... anh ấy cũng đang đứng trên sân khấu kia, làm sao có thể là người đã chạy đến va vào mình ngoài kia được?”
Giai Ân nhún vai, nhưng không giấu nổi sự tò mò. “Nếu là thật thì thú vị nhỉ? Một trong những thành viên HopeLight vô tình đụng phải cậu và rồi gặp lại cậu ngay tại buổi fanmeeting này.”
Sa Hạ bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu. “Cậu xem nhiều drama quá rồi đó, Giai Ân.”
“Dù sao thì, nếu đúng là Nguyên Vũ thì sao? Anh ta đã làm bảo bối của tớ ngã đấy, nhất định phải bắt đền!”
Giai Ân giơ nắm đấm như để minh họa cho quyết tâm của mình, khiến tôi không nhịn được cười.
Khi HopeLight chuyển sang màn biểu diễn sôi động hơn, tiếng nhạc vang lên dồn dập, kéo Sa Hạ trở lại với thực tại.
Tạm gác lại những suy nghĩ về cuộc va chạm ban nãy, hoàn toàn hòa mình vào màn trình diễn trước mắt. Các thành viên nhảy múa ăn ý và đồng điệu, nụ cười rạng rỡ không ngừng nở trên môi họ.
Sự phấn khích của Sa Hạ dần trở nên mãnh liệt hơn khi ánh sáng chiếu trực tiếp vào từng thành viên.
Khoảnh khắc Nguyên Vũ lướt qua Sa Hạ từ sân khấu, ánh mắt chúng tôi bất ngờ chạm nhau trong tích tắc. Sa Hạ khẽ sững lại, cảm giác như tim mình vừa lỡ một nhịp.
“Có khi nào... đúng là anh ấy thật không nhỉ?” Tôi thầm nghĩ, nhưng rồi ngay lập tức lắc đầu, tự trấn an bản thân. “Chỉ là sự trùng hợp thôi, Sa Hạ à, đừng suy nghĩ nhiều.”
Nhưng dẫu có cố gắng, Sa Hạ vẫn không thể quên được ánh mắt vừa rồi. Chúng có vẻ gì đó... quen thuộc và áy náy, như thể muốn nói lên điều gì.
Sa Hạ lắc nhẹ đầu, cố gắng tập trung vào màn biểu diễn trước mắt, nhưng sâu trong lòng, một cảm giác mơ hồ vẫn cứ len lỏi.
Buổi fanmeeting tiếp tục diễn ra trong không khí cuồng nhiệt. Mỗi khi HopeLight thực hiện một màn vũ đạo mạnh mẽ, cả hội trường lại rung chuyển bởi những tiếng hét và tiếng vỗ tay.
Sa Hạ và Giai Ân cũng không ngừng cổ vũ, hét to hết sức để bày tỏ tình cảm của mình.
“Cậu có vui không, Sa Hạ?” Giai Ân quay sang hỏi, đôi mắt sáng rực lên vì phấn khích.
“Có chứ! Tuyệt vời quá đi mất!” Tôi cười tươi, cảm giác như mọi lo lắng, mọi suy nghĩ đều bị cuốn trôi theo những giai điệu sôi động và nhịp điệu cuồng nhiệt của buổi biểu diễn.
Tuy nhiên, sâu trong trái tim, Sa Hạ vẫn tự hỏi: Liệu có phải định mệnh đã sắp đặt cho cuộc gặp gỡ bất ngờ này với Nguyên Vũ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.