Khi Bias Là Liều Thuốc Chữa Lành
Chương 8: Rung động!
Vân Anh Đặng
28/11/2024
Sa Hạ không thể tin nổi mình đang đứng trước mặt các thành viên của HopeLight. Sau khi họ hoàn thành phần trình diễn với những bản hit sôi động, các Beacons vây quanh sân khấu, háo hức mong chờ khoảnh khắc tiếp xúc gần với thần tượng.
Trong khi các bạn fan khác liên tục giơ tay gọi tên, cố gắng thu hút sự chú ý, Sa Hạ chỉ đứng lặng lẽ tận hưởng giây phút quý giá này, mong muốn khắc sâu hình ảnh của họ vào trí nhớ.
Thái Anh là người đầu tiên bắt chuyện với cô. Anh ấy mỉm cười và vẫy tay chào, đôi mắt lấp lánh ánh vui vẻ. “Chào bạn nha! Bạn tên là gì vậy? Bạn có một mái tóc thật đặc biệt và bạn cũng rất xinh đẹp.”
Sa Hạ hơi bối rối khi nhận được lời khen từ Thái Anh, nhưng vẫn nở một nụ cười cảm kích. Cô đang cố gắng giao tiếp với Thái Anh bằng thủ ngữ, nhưng dường như anh ấy không hiểu được những gì cô muốn nói. Sa Hạ vẻ mặt có chút bối rối và buồn bã.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía bên cạnh. “Em ấy tên là Lâm Sa Hạ.”
Sa Hạ giật mình quay sang và nhận ra đó là Nguyên Vũ. Anh ấy đang ngồi ngay bên cạnh Thái Anh, gương mặt dịu dàng nhưng thoáng chút tinh nghịch.
Cô nhận ra ngay đó chính là người mà mình vô tình va phải ở cánh gà trước đó. Ánh mắt anh nhìn cô như đã nhận ra từ lâu, khiến cô không khỏi cảm thấy bối rối.
“Sao anh lại hiểu được ngôn ngữ ký hiệu vậy?” Sa Hạ ngạc nhiên hỏi, thực sự tò mò về điều này.
Nguyên Vũ nhẹ nhàng trả lời, đôi mắt ánh lên sự chân thành. “À, trước đây anh từng tham gia làm thiện nguyện ở một viện dành cho người câm điếc. Anh có học một chút về thủ ngữ để có thể giao tiếp với mọi người. Mà em có muốn Thái Anh làm gì đặc biệt cho em không?”
Câu hỏi của anh khiến tôi chớp mắt vài lần, rồi khẽ lắc đầu. “Dạ, em chỉ muốn xin chụp ảnh với các anh thôi. Như vậy là đủ rồi.”
Nguyên Vũ nhướng mày, như thể bất ngờ trước yêu cầu đơn giản của tôi. “Chỉ vậy thôi sao? Không cần gì thêm thật à?” Anh nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh đầy tò mò.
“Mà anh thấy mái tóc của em đặc biệt thật đấy. Thường thì mọi người sẽ không nuôi được một mái tóc dài như vậy đâu.”
Sa Hạ mỉm cười, khẽ chạm vào mái tóc dài của mình. “Dạ, em chỉ muốn thử nuôi tóc dài một chút, nhưng không ngờ nó lại thu hút sự chú ý như vậy.”
Nguyên Vũ khẽ cười rồi quay sang Thái Anh. “Thái Anh à, em ấy chỉ xin chụp ảnh cậu thôi. Có được không?”
Thái Anh gật đầu không chút do dự, nụ cười rạng rỡ vẫn nở trên môi. “Tất nhiên là được rồi!”
Sa Hạ cầm máy ảnh lên và nhanh chóng chụp liền mấy bức hình của các thành viên HopeLight. Những khoảnh khắc đáng nhớ này sẽ được cô lưu giữ mãi mãi.
Để thể hiện lòng biết ơn vì sự giúp đỡ của Nguyên Vũ, cô rút từ túi xách ra một tấm voucher đặc biệt mà mình đã chuẩn bị trước đó.
“Em có một quán thịt nướng. Nếu các anh có thời gian, em rất mong mọi người có thể ghé thăm. Tấm voucher này là để mời anh và các thành viên khác.”
Nguyên Vũ nhận lấy tấm phiếu từ tay tôi, nụ cười thoáng hiện trên đôi môi. “Cảm ơn em. Anh nhất định sẽ đưa các thành viên tới ủng hộ quán của em.”
Lúc rời đi, ánh mắt của Nguyên Vũ vẫn dõi theo Sa Hạ, khiến cô không khỏi ngại ngùng. Anh ấy cầm tấm phiếu trong tay, khẽ vuốt ve như đang cân nhắc điều gì đó.Thái độ nhẹ nhàng nhưng không kém phần ân cần của anh khiến tim Sa Hạ lỡ đi vài nhịp.
Nguyên Vũ nhìn về phía Sa Hạ đang quay lưng rời đi, đôi mắt ánh lên chút tiếc nuối khi nhìn cô: “Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, đúng không?”
Lúc cô vừa quay lại thì Giai Ân tiến đến gần, tay vẫy vẫy với vẻ mệt mỏi nhưng khuôn mặt lại lộ rõ sự hứng khởi.
“Cuối cùng cũng xong rồi. Chắc cậu vui lắm, nhỉ? Kết thúc rồi mà vẫn thấy cậu cười từ nãy đến giờ.”
Sa Hạ bật cười, khẽ nghiêng đầu hỏi lại, “Tớ cười từ nãy giờ luôn sao? Nó hiện rõ đến vậy à?”
Giai Ân nhướng mày, cười tinh nghịch. “Trên mặt cậu hiện rõ hai chữ 'rất vui' kìa.”
Sa Hạ nhìn xuống, không giấu được nụ cười hạnh phúc. “Giai Ân à, cậu biết không, lúc nãy có một người hiểu được những gì mà tớ nói bằng thủ ngữ đó.”
Đôi mắt Giai Ân mở to, đầy ngạc nhiên. “Thật sao? Là ai vậy? Kể tớ nghe đi.”
Sa Hạ chỉ nháy mắt tinh nghịch rồi lắc đầu. “Bí mật nhé! Nếu cậu thực sự muốn biết, thì phải bắt được tớ trước đã!” cô quay người chạy đi.
Giai Ân không ngờ Sa Hạ lại thách thức như vậy, liền hô to: “Sa Hạ, cậu đứng lại ngay! Nếu cậu không nói, tối nay tớ sẽ không chở cậu về nhà đâu đấy!”
Suốt quãng đường từ fanmeeting về nhà, Sa Hạ và Giai Ân đuổi bắt nhau trên con phố dài. Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp con đường, hòa lẫn với gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.
Giai Ân cố gắng bắt lấy Sa Hạ, nhưng dù có nắm tay cô lại, Giai Ân vẫn không thể moi ra được tên người bí ẩn mà Sa Hạ nhắc đến.
“Thôi nào, Sa Hạ! Cậu không định để tớ tò mò cả đêm đấy chứ?” Giai Ân thở dốc, hai tay chống đầu gối, mắt tròn xoe nhìn Sa Hạ.
Sa Hạ mỉm cười tinh nghịch, giơ tay lên như đầu hàng. “Được rồi, nhưng hôm nay tớ vẫn chưa thể tiết lộ được. Coi như đây là một bí mật nho nhỏ của riêng tớ nhé.”
Dù Giai Ân có cố gắng năn nỉ, Sa Hạ chỉ cười bí ẩn mà không nói thêm gì. Thật ra, trong lòng cô vẫn còn đọng lại hình ảnh nụ cười dịu dàng của Nguyên Vũ khi được anh ấy giúp đỡ.
Đêm hôm ấy, khi về đến nhà, Sa Hạ vẫn không thể ngừng nghĩ về khoảnh khắc ấy. Có lẽ, hôm nay là ngày mà Sa Hạ sẽ nhớ mãi.
Trong khi các bạn fan khác liên tục giơ tay gọi tên, cố gắng thu hút sự chú ý, Sa Hạ chỉ đứng lặng lẽ tận hưởng giây phút quý giá này, mong muốn khắc sâu hình ảnh của họ vào trí nhớ.
Thái Anh là người đầu tiên bắt chuyện với cô. Anh ấy mỉm cười và vẫy tay chào, đôi mắt lấp lánh ánh vui vẻ. “Chào bạn nha! Bạn tên là gì vậy? Bạn có một mái tóc thật đặc biệt và bạn cũng rất xinh đẹp.”
Sa Hạ hơi bối rối khi nhận được lời khen từ Thái Anh, nhưng vẫn nở một nụ cười cảm kích. Cô đang cố gắng giao tiếp với Thái Anh bằng thủ ngữ, nhưng dường như anh ấy không hiểu được những gì cô muốn nói. Sa Hạ vẻ mặt có chút bối rối và buồn bã.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía bên cạnh. “Em ấy tên là Lâm Sa Hạ.”
Sa Hạ giật mình quay sang và nhận ra đó là Nguyên Vũ. Anh ấy đang ngồi ngay bên cạnh Thái Anh, gương mặt dịu dàng nhưng thoáng chút tinh nghịch.
Cô nhận ra ngay đó chính là người mà mình vô tình va phải ở cánh gà trước đó. Ánh mắt anh nhìn cô như đã nhận ra từ lâu, khiến cô không khỏi cảm thấy bối rối.
“Sao anh lại hiểu được ngôn ngữ ký hiệu vậy?” Sa Hạ ngạc nhiên hỏi, thực sự tò mò về điều này.
Nguyên Vũ nhẹ nhàng trả lời, đôi mắt ánh lên sự chân thành. “À, trước đây anh từng tham gia làm thiện nguyện ở một viện dành cho người câm điếc. Anh có học một chút về thủ ngữ để có thể giao tiếp với mọi người. Mà em có muốn Thái Anh làm gì đặc biệt cho em không?”
Câu hỏi của anh khiến tôi chớp mắt vài lần, rồi khẽ lắc đầu. “Dạ, em chỉ muốn xin chụp ảnh với các anh thôi. Như vậy là đủ rồi.”
Nguyên Vũ nhướng mày, như thể bất ngờ trước yêu cầu đơn giản của tôi. “Chỉ vậy thôi sao? Không cần gì thêm thật à?” Anh nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh đầy tò mò.
“Mà anh thấy mái tóc của em đặc biệt thật đấy. Thường thì mọi người sẽ không nuôi được một mái tóc dài như vậy đâu.”
Sa Hạ mỉm cười, khẽ chạm vào mái tóc dài của mình. “Dạ, em chỉ muốn thử nuôi tóc dài một chút, nhưng không ngờ nó lại thu hút sự chú ý như vậy.”
Nguyên Vũ khẽ cười rồi quay sang Thái Anh. “Thái Anh à, em ấy chỉ xin chụp ảnh cậu thôi. Có được không?”
Thái Anh gật đầu không chút do dự, nụ cười rạng rỡ vẫn nở trên môi. “Tất nhiên là được rồi!”
Sa Hạ cầm máy ảnh lên và nhanh chóng chụp liền mấy bức hình của các thành viên HopeLight. Những khoảnh khắc đáng nhớ này sẽ được cô lưu giữ mãi mãi.
Để thể hiện lòng biết ơn vì sự giúp đỡ của Nguyên Vũ, cô rút từ túi xách ra một tấm voucher đặc biệt mà mình đã chuẩn bị trước đó.
“Em có một quán thịt nướng. Nếu các anh có thời gian, em rất mong mọi người có thể ghé thăm. Tấm voucher này là để mời anh và các thành viên khác.”
Nguyên Vũ nhận lấy tấm phiếu từ tay tôi, nụ cười thoáng hiện trên đôi môi. “Cảm ơn em. Anh nhất định sẽ đưa các thành viên tới ủng hộ quán của em.”
Lúc rời đi, ánh mắt của Nguyên Vũ vẫn dõi theo Sa Hạ, khiến cô không khỏi ngại ngùng. Anh ấy cầm tấm phiếu trong tay, khẽ vuốt ve như đang cân nhắc điều gì đó.Thái độ nhẹ nhàng nhưng không kém phần ân cần của anh khiến tim Sa Hạ lỡ đi vài nhịp.
Nguyên Vũ nhìn về phía Sa Hạ đang quay lưng rời đi, đôi mắt ánh lên chút tiếc nuối khi nhìn cô: “Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, đúng không?”
Lúc cô vừa quay lại thì Giai Ân tiến đến gần, tay vẫy vẫy với vẻ mệt mỏi nhưng khuôn mặt lại lộ rõ sự hứng khởi.
“Cuối cùng cũng xong rồi. Chắc cậu vui lắm, nhỉ? Kết thúc rồi mà vẫn thấy cậu cười từ nãy đến giờ.”
Sa Hạ bật cười, khẽ nghiêng đầu hỏi lại, “Tớ cười từ nãy giờ luôn sao? Nó hiện rõ đến vậy à?”
Giai Ân nhướng mày, cười tinh nghịch. “Trên mặt cậu hiện rõ hai chữ 'rất vui' kìa.”
Sa Hạ nhìn xuống, không giấu được nụ cười hạnh phúc. “Giai Ân à, cậu biết không, lúc nãy có một người hiểu được những gì mà tớ nói bằng thủ ngữ đó.”
Đôi mắt Giai Ân mở to, đầy ngạc nhiên. “Thật sao? Là ai vậy? Kể tớ nghe đi.”
Sa Hạ chỉ nháy mắt tinh nghịch rồi lắc đầu. “Bí mật nhé! Nếu cậu thực sự muốn biết, thì phải bắt được tớ trước đã!” cô quay người chạy đi.
Giai Ân không ngờ Sa Hạ lại thách thức như vậy, liền hô to: “Sa Hạ, cậu đứng lại ngay! Nếu cậu không nói, tối nay tớ sẽ không chở cậu về nhà đâu đấy!”
Suốt quãng đường từ fanmeeting về nhà, Sa Hạ và Giai Ân đuổi bắt nhau trên con phố dài. Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp con đường, hòa lẫn với gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.
Giai Ân cố gắng bắt lấy Sa Hạ, nhưng dù có nắm tay cô lại, Giai Ân vẫn không thể moi ra được tên người bí ẩn mà Sa Hạ nhắc đến.
“Thôi nào, Sa Hạ! Cậu không định để tớ tò mò cả đêm đấy chứ?” Giai Ân thở dốc, hai tay chống đầu gối, mắt tròn xoe nhìn Sa Hạ.
Sa Hạ mỉm cười tinh nghịch, giơ tay lên như đầu hàng. “Được rồi, nhưng hôm nay tớ vẫn chưa thể tiết lộ được. Coi như đây là một bí mật nho nhỏ của riêng tớ nhé.”
Dù Giai Ân có cố gắng năn nỉ, Sa Hạ chỉ cười bí ẩn mà không nói thêm gì. Thật ra, trong lòng cô vẫn còn đọng lại hình ảnh nụ cười dịu dàng của Nguyên Vũ khi được anh ấy giúp đỡ.
Đêm hôm ấy, khi về đến nhà, Sa Hạ vẫn không thể ngừng nghĩ về khoảnh khắc ấy. Có lẽ, hôm nay là ngày mà Sa Hạ sẽ nhớ mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.