Khi Bias Là Liều Thuốc Chữa Lành
Chương 20: Đối đầu thú vị
Vân Anh Đặng
28/11/2024
Buổi sáng hôm ấy, lớp học rộn ràng như thường lệ với tiếng xôn xao của các học sinh vừa mới quay lại sau kỳ nghỉ lễ.
Không khí trong lớp đầy năng lượng, và học sinh mới, Nam Tuấn, đã gây được khá nhiều sự chú ý. Vẻ ngoài điển trai, chiều cao nổi bật, và ánh mắt đầy bí ẩn của cậu khiến nhiều bạn nữ tò mò.
Không biết có phải là định mệnh hay không, mà Nam Tuấn trở thành bạn cùng bàn với Sa Hạ. Cậu cảm thấy có chút thú vị, liền đi tới chỗ ngồi
Nam Tuấn vừa bước đến chỗ ngồi thì bắt gặp ánh mắt của Sa Hạ. Cậu cười nhẹ, khẽ chào: “Xin chào, lại gặp nhau rồi.”
Thế nhưng, Sa Hạ chẳng mấy bận tâm. Cô chỉ khẽ liếc qua rồi lập tức quay đi, không thèm đáp lại. Sự lạnh lùng của cô khiến Nam Tuấn có chút bối rối.
Anh chàng cất giọng với chút hài hước: “Sao vậy, chẳng lẽ cậu vẫn còn giận chuyện ban sáng à?”
Sa Hạ quay lại, giọng nói lạnh lùng: “Tôi chẳng phải người rảnh rỗi gì, mà bận tâm đến mấy chuyện của cậu.”
“Nếu cậu còn giận thì cho tôi xin lỗi.” Cậu nói tiếp, nở nụ cười nhẹ: “Dù sao cũng là bạn cùng bàn rồi, sau này mong cậu giúp đỡ.”
Sa Hạ im lặng, không nói gì thêm. Nhưng vẻ mặt cô có chút giãn ra, không còn quá căng thẳng như trước.
Có lẽ, sự chân thành trong lời xin lỗi của Nam Tuấn
đã làm dịu lại tâm trạng cô. Tuy vậy, Sa Hạ vẫn giữ khoảng cách, không muốn tỏ ra quá dễ dãi.
Cô thầm nghĩ rằng cậu bạn này, dù sao cũng là học sinh cuối cấp, chắc sẽ chăm chỉ học tập để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng.
Nhưng mọi tưởng tượng của cô ngay lập tức bị thực tế phá vỡ. Chỉ mới nói vài câu xã giao, Nam Tuấn đã gục xuống bàn, chìm vào giấc ngủ.
Hơn thế nữa, cậu không chỉ ngủ gục trên bàn của mình mà còn vô tư dựa cả sang bàn của cô.
Cô cảm thấy khó chịu khi Nam Tuấn vô tư chiếm một phần không gian của mình. Đưa tay đẩy nhẹ vai cậu “Này, cậu ngủ thì cứ ngủ, sao lại còn lấn sang cả bàn của tôi vậy?”
Nam Tuấn chẳng có chút phản ứng nào, vẫn nằm im bất động như thể chưa nghe thấy gì. Sa Hạ nhướng mày, cảm thấy bất lực.
Sau một vài phút nhẫn nhịn, cô quyết định dùng biện pháp mạnh hơn. Cô đứng dậy, nhìn lên bàn giáo viên “Thưa Thầy, có bạn ngủ trong lớp ạ.”
Cả lớp ngay lập tức xôn xao. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Sa Hạ và Nam Tuấn. Một số học sinh nhìn nhau cười khúc khích, trong khi thầy giáo, người vừa đang giảng bài, cau mày khó chịu.
Thầy nhìn quanh lớp một lượt, giọng nghiêm nghị: “Ai? Là ai dám ngủ trong giờ dạy của tôi?”
Sa Hạ bình thản chỉ tay về phía anh, không chút do dự: “Dạ, là Nam Tuấn ạ.”
Thầy giáo nhìn thấy cảnh Nam Tuấn đang say ngủ, liền nhanh tay nhặt viên phấn trắng trên bàn và ném thẳng vào đầu học sinh mới.
Viên phấn trúng đích, khiến Nam Tuấn giật mình tỉnh giấc. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu, vẫn còn mơ màng: “Là ai? Là ai?”
Cả lớp bật cười, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của thầy giáo khiến tất cả nhanh chóng im bặt. Thầy nghiêm khắc nhìn Nam Tuấn: “Là tôi. Gan cậu lớn lắm nhỉ, dám ngủ trong giờ dạy của tôi?”
Nam Tuấn gãi đầu, cố gắng thanh minh một cách lúng túng: “Dạ... đâu có đâu thầy, em có ngủ đâu thầy…”
Thầy giáo không để cậu kịp giải thích thêm, giọng càng nghiêm nghị hơn: “Cậu còn dám chối? Xuống sân thể dục chạy 50 vòng cho tôi, ngay lập tức!”
Lúc này, Nam Tuấn nhận ra không thể tránh được hình phạt. Cậu quay sang nhìn Sa Hạ, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng.
Giọng nói đầy ẩn ý của Nam Tuấn vang lên: “Cậu được lắm, cậu chờ đấy.”
Cô mỉm cười khiêu khích: “Tôi ngồi đây, chờ cậu.” Cô không chút sợ hãi trước sự thách thức của Nam Tuấn.
Thầy giáo không cho Nam Tuấn cơ hội tranh cãi thêm. Ông vỗ tay lên bàn: “Cậu còn đứng đó làm gì? Muốn chạy thêm 50 vòng nữa à?”
Nam Tuấn không còn lựa chọn nào khác. Cậu cúi đầu: “Dạ, dạ, em chạy liền…”
Khi Nam Tuấn bước ra khỏi lớp, cả lớp cười rúc rích sau lưng cậu. Sa Hạ ngồi lại ghế, cô cảm thấy như vừa giành được một chiến thắng nho nhỏ, như thể vừa giành được phần thưởng sau một trận đấu.
Không khí trong lớp đầy năng lượng, và học sinh mới, Nam Tuấn, đã gây được khá nhiều sự chú ý. Vẻ ngoài điển trai, chiều cao nổi bật, và ánh mắt đầy bí ẩn của cậu khiến nhiều bạn nữ tò mò.
Không biết có phải là định mệnh hay không, mà Nam Tuấn trở thành bạn cùng bàn với Sa Hạ. Cậu cảm thấy có chút thú vị, liền đi tới chỗ ngồi
Nam Tuấn vừa bước đến chỗ ngồi thì bắt gặp ánh mắt của Sa Hạ. Cậu cười nhẹ, khẽ chào: “Xin chào, lại gặp nhau rồi.”
Thế nhưng, Sa Hạ chẳng mấy bận tâm. Cô chỉ khẽ liếc qua rồi lập tức quay đi, không thèm đáp lại. Sự lạnh lùng của cô khiến Nam Tuấn có chút bối rối.
Anh chàng cất giọng với chút hài hước: “Sao vậy, chẳng lẽ cậu vẫn còn giận chuyện ban sáng à?”
Sa Hạ quay lại, giọng nói lạnh lùng: “Tôi chẳng phải người rảnh rỗi gì, mà bận tâm đến mấy chuyện của cậu.”
“Nếu cậu còn giận thì cho tôi xin lỗi.” Cậu nói tiếp, nở nụ cười nhẹ: “Dù sao cũng là bạn cùng bàn rồi, sau này mong cậu giúp đỡ.”
Sa Hạ im lặng, không nói gì thêm. Nhưng vẻ mặt cô có chút giãn ra, không còn quá căng thẳng như trước.
Có lẽ, sự chân thành trong lời xin lỗi của Nam Tuấn
đã làm dịu lại tâm trạng cô. Tuy vậy, Sa Hạ vẫn giữ khoảng cách, không muốn tỏ ra quá dễ dãi.
Cô thầm nghĩ rằng cậu bạn này, dù sao cũng là học sinh cuối cấp, chắc sẽ chăm chỉ học tập để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng.
Nhưng mọi tưởng tượng của cô ngay lập tức bị thực tế phá vỡ. Chỉ mới nói vài câu xã giao, Nam Tuấn đã gục xuống bàn, chìm vào giấc ngủ.
Hơn thế nữa, cậu không chỉ ngủ gục trên bàn của mình mà còn vô tư dựa cả sang bàn của cô.
Cô cảm thấy khó chịu khi Nam Tuấn vô tư chiếm một phần không gian của mình. Đưa tay đẩy nhẹ vai cậu “Này, cậu ngủ thì cứ ngủ, sao lại còn lấn sang cả bàn của tôi vậy?”
Nam Tuấn chẳng có chút phản ứng nào, vẫn nằm im bất động như thể chưa nghe thấy gì. Sa Hạ nhướng mày, cảm thấy bất lực.
Sau một vài phút nhẫn nhịn, cô quyết định dùng biện pháp mạnh hơn. Cô đứng dậy, nhìn lên bàn giáo viên “Thưa Thầy, có bạn ngủ trong lớp ạ.”
Cả lớp ngay lập tức xôn xao. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Sa Hạ và Nam Tuấn. Một số học sinh nhìn nhau cười khúc khích, trong khi thầy giáo, người vừa đang giảng bài, cau mày khó chịu.
Thầy nhìn quanh lớp một lượt, giọng nghiêm nghị: “Ai? Là ai dám ngủ trong giờ dạy của tôi?”
Sa Hạ bình thản chỉ tay về phía anh, không chút do dự: “Dạ, là Nam Tuấn ạ.”
Thầy giáo nhìn thấy cảnh Nam Tuấn đang say ngủ, liền nhanh tay nhặt viên phấn trắng trên bàn và ném thẳng vào đầu học sinh mới.
Viên phấn trúng đích, khiến Nam Tuấn giật mình tỉnh giấc. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu, vẫn còn mơ màng: “Là ai? Là ai?”
Cả lớp bật cười, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của thầy giáo khiến tất cả nhanh chóng im bặt. Thầy nghiêm khắc nhìn Nam Tuấn: “Là tôi. Gan cậu lớn lắm nhỉ, dám ngủ trong giờ dạy của tôi?”
Nam Tuấn gãi đầu, cố gắng thanh minh một cách lúng túng: “Dạ... đâu có đâu thầy, em có ngủ đâu thầy…”
Thầy giáo không để cậu kịp giải thích thêm, giọng càng nghiêm nghị hơn: “Cậu còn dám chối? Xuống sân thể dục chạy 50 vòng cho tôi, ngay lập tức!”
Lúc này, Nam Tuấn nhận ra không thể tránh được hình phạt. Cậu quay sang nhìn Sa Hạ, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng.
Giọng nói đầy ẩn ý của Nam Tuấn vang lên: “Cậu được lắm, cậu chờ đấy.”
Cô mỉm cười khiêu khích: “Tôi ngồi đây, chờ cậu.” Cô không chút sợ hãi trước sự thách thức của Nam Tuấn.
Thầy giáo không cho Nam Tuấn cơ hội tranh cãi thêm. Ông vỗ tay lên bàn: “Cậu còn đứng đó làm gì? Muốn chạy thêm 50 vòng nữa à?”
Nam Tuấn không còn lựa chọn nào khác. Cậu cúi đầu: “Dạ, dạ, em chạy liền…”
Khi Nam Tuấn bước ra khỏi lớp, cả lớp cười rúc rích sau lưng cậu. Sa Hạ ngồi lại ghế, cô cảm thấy như vừa giành được một chiến thắng nho nhỏ, như thể vừa giành được phần thưởng sau một trận đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.