Khi Bias Là Liều Thuốc Chữa Lành
Chương 2: Giới thiệu
Vân Anh Đặng
28/11/2024
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị tươi mới và trong lành của không khí buổi sáng. Mùi hương của hoa cỏ và đất đai sau cơn mưa đêm qua quyện lại, tạo nên một mùi thơm ngọt ngào và dễ chịu. Những tia nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua tấm kính, chiếu lên khuôn mặt Sa Hạ, làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên và rạng rỡ của cô.
Cảm giác ấm áp từ ánh sáng mặt trời lan tỏa khắp cơ thể, làm tan biến mọi mệt mỏi và lo âu, mang đến cho cô một nguồn năng lượng mới mẻ để bắt đầu ngày mới.
(Sa Hạ vừa vệ sinh cá nhân vừa kể về bản thân và chồng mình)
Tôi tên là Lâm Sa Hạ năm nay 28 tuổi. Hiện tại, tôi đang là chủ sở hữu của chuỗi cửa hàng thịt nướng mang tên Gohan, nổi tiếng với chất lượng và hương vị độc đáo. Ngoài công việc kinh doanh, tôi còn là một nhạc sĩ Piano chuyên nghiệp.
Niềm đam mê âm nhạc đã theo tôi từ khi còn nhỏ, và tiếng đàn Piano đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Mỗi khi ngồi trước cây đàn, tôi như được đắm mình vào thế giới âm nhạc, nơi mọi căng thẳng và mệt mỏi đều tan biến. Chính vì vậy, khi có người hỏi tôi rằng liệu tôi có mở lớp dạy đàn hay không, tôi chỉ cười và vội đáp:
"Dạ không ạ. Bởi vì đối với tôi, đàn Piano như một phần linh hồn của mình. Chơi đàn giúp tôi có những khoảnh khắc thư giãn nhất, cũng như giải tỏa tâm hồn. Tôi không thể vì đồng tiền mà bán đi tâm hồn của mình được. Vậy nên, tôi xin từ chối việc dạy một cách khéo léo"
Bên cạnh đam mê âm nhạc, tôi còn là người sáng lập và điều hành một triển lãm tranh phi lợi nhuận. Những bức tranh tại triển lãm đều mang giá trị nghệ thuật cao và tất cả số tiền thu được từ việc bán tranh đều được đóng góp vào "Quỹ từ thiện Sa Hạ".
Quỹ này được thành lập nhằm mục đích tìm lại tiếng nói do nhiều nguyên nhân khác nhau có thể là bị bệnh dẫn đến mất đi giọng nói chẳng hạn. Việc thành lập quỹ từ thiện này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với tôi. Trước đây, do một vài biến cố trong cuộc sống, tôi đã từng mất đi giọng nói của mình.
Trong những ngày đầu, tôi cảm thấy mọi thứ trở nên vô cùng khó khăn, thậm chí việc giao tiếp với ba mẹ cũng trở nên bất khả thi. Nhưng may mắn thay, tôi đã tìm hy vọng sống và cũng đã tìm lại được giọng nói của chính mình, và phần lớn động lực đó đến từ người chồng hiện tại của tôi.
Anh là người tôi có thể dựa dẫm vào, mang lại cho tôi sức mạnh lớn lao và hạnh phúc một lần nữa. Vì thế, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến ông trời đã mang anh đến bên tôi.
Chồng tôi, năm nay 30 tuổi. Hiện tại, anh ấy là Chủ tịch của công ty giải trí S&V Entertainment, một công ty nổi tiếng trong ngành giải trí.
Xuất phát điểm của anh ấy là một Idol nổi tiếng, và sau nhiều năm nỗ lực không ngừng nghỉ, anh đã xây dựng được một công ty riêng cho mình. Có lẽ mọi người đều biết đến nhóm nhạc HopeLight, anh ấy là một trong những thành viên của nhóm.
Mặc dù nhóm nhạc đã dừng hoạt động để nhường chỗ cho những tài năng trẻ hơn, nhưng lâu lâu, chồng tôi vẫn ra mắt album mới cùng với các thành viên cũ của nhóm, như một cách để giữ lửa đam mê và kỷ niệm thời thanh xuân rực rỡ.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Sa Hạ liền bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng cho cả hai vợ chồng. Ngày thường cả hai đều rất bận rộn với công việc, nên hiếm khi có thời gian cùng nhau thưởng thức bữa sáng.
Vì vậy, họ đã quyết định dành cuối tuần để nghỉ ngơi và tận hưởng thời gian bên nhau, có thể là đi chơi, cắm trại, hoặc đơn giản chỉ là ở nhà thư giãn.
Cảm giác ấm áp từ ánh sáng mặt trời lan tỏa khắp cơ thể, làm tan biến mọi mệt mỏi và lo âu, mang đến cho cô một nguồn năng lượng mới mẻ để bắt đầu ngày mới.
(Sa Hạ vừa vệ sinh cá nhân vừa kể về bản thân và chồng mình)
Tôi tên là Lâm Sa Hạ năm nay 28 tuổi. Hiện tại, tôi đang là chủ sở hữu của chuỗi cửa hàng thịt nướng mang tên Gohan, nổi tiếng với chất lượng và hương vị độc đáo. Ngoài công việc kinh doanh, tôi còn là một nhạc sĩ Piano chuyên nghiệp.
Niềm đam mê âm nhạc đã theo tôi từ khi còn nhỏ, và tiếng đàn Piano đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Mỗi khi ngồi trước cây đàn, tôi như được đắm mình vào thế giới âm nhạc, nơi mọi căng thẳng và mệt mỏi đều tan biến. Chính vì vậy, khi có người hỏi tôi rằng liệu tôi có mở lớp dạy đàn hay không, tôi chỉ cười và vội đáp:
"Dạ không ạ. Bởi vì đối với tôi, đàn Piano như một phần linh hồn của mình. Chơi đàn giúp tôi có những khoảnh khắc thư giãn nhất, cũng như giải tỏa tâm hồn. Tôi không thể vì đồng tiền mà bán đi tâm hồn của mình được. Vậy nên, tôi xin từ chối việc dạy một cách khéo léo"
Bên cạnh đam mê âm nhạc, tôi còn là người sáng lập và điều hành một triển lãm tranh phi lợi nhuận. Những bức tranh tại triển lãm đều mang giá trị nghệ thuật cao và tất cả số tiền thu được từ việc bán tranh đều được đóng góp vào "Quỹ từ thiện Sa Hạ".
Quỹ này được thành lập nhằm mục đích tìm lại tiếng nói do nhiều nguyên nhân khác nhau có thể là bị bệnh dẫn đến mất đi giọng nói chẳng hạn. Việc thành lập quỹ từ thiện này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với tôi. Trước đây, do một vài biến cố trong cuộc sống, tôi đã từng mất đi giọng nói của mình.
Trong những ngày đầu, tôi cảm thấy mọi thứ trở nên vô cùng khó khăn, thậm chí việc giao tiếp với ba mẹ cũng trở nên bất khả thi. Nhưng may mắn thay, tôi đã tìm hy vọng sống và cũng đã tìm lại được giọng nói của chính mình, và phần lớn động lực đó đến từ người chồng hiện tại của tôi.
Anh là người tôi có thể dựa dẫm vào, mang lại cho tôi sức mạnh lớn lao và hạnh phúc một lần nữa. Vì thế, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến ông trời đã mang anh đến bên tôi.
Chồng tôi, năm nay 30 tuổi. Hiện tại, anh ấy là Chủ tịch của công ty giải trí S&V Entertainment, một công ty nổi tiếng trong ngành giải trí.
Xuất phát điểm của anh ấy là một Idol nổi tiếng, và sau nhiều năm nỗ lực không ngừng nghỉ, anh đã xây dựng được một công ty riêng cho mình. Có lẽ mọi người đều biết đến nhóm nhạc HopeLight, anh ấy là một trong những thành viên của nhóm.
Mặc dù nhóm nhạc đã dừng hoạt động để nhường chỗ cho những tài năng trẻ hơn, nhưng lâu lâu, chồng tôi vẫn ra mắt album mới cùng với các thành viên cũ của nhóm, như một cách để giữ lửa đam mê và kỷ niệm thời thanh xuân rực rỡ.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Sa Hạ liền bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng cho cả hai vợ chồng. Ngày thường cả hai đều rất bận rộn với công việc, nên hiếm khi có thời gian cùng nhau thưởng thức bữa sáng.
Vì vậy, họ đã quyết định dành cuối tuần để nghỉ ngơi và tận hưởng thời gian bên nhau, có thể là đi chơi, cắm trại, hoặc đơn giản chỉ là ở nhà thư giãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.