Khi Bias Là Liều Thuốc Chữa Lành
Chương 3: Vị ngọt buổi sáng!
Vân Anh Đặng
28/11/2024
Cô mở tủ lạnh và tự nhủ, "Để xem trong tủ lạnh có gì nào. À, còn một ít thịt xông khói, rau xà lách... Ừm, biết hôm nay phải nấu món gì rồi." Cô mỉm cười khi suy nghĩ về bữa sáng sẽ chuẩn bị.
Không biết từ lúc nào, chồng cô đã đứng ở cửa phòng ngủ, ngắm nhìn cô với ánh mắt trìu mến. "Em đã suy nghĩ xong bữa sáng phải ăn gì rồi sao?" anh hỏi, giọng đầy sự âu yếm.
Sa Hạ giật mình, ngạc nhiên quay lại nhìn anh, "Ơ, anh dậy từ lúc nào vậy? Không ngủ thêm chút nữa hay anh mệt ở đâu sao?" Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ lo lắng.
Anh mỉm cười, trấn an cô, "Anh không mệt ở đâu cả, em đừng lo. Chỉ là không có em bên cạnh nên anh không ngủ được."
Chồng cô tiến đến gần, vòng tay ôm cô từ phía sau. Với chiều cao 1m85, anh ôm trọn cô vào lòng, tạo cảm giác ấm áp và an toàn. Anh thủ thỉ vào tai cô, "Anh yêu em, Sa Hạ à."
Nói xong, anh đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi cô, và Sa Hạ cũng đáp lại bằng một nụ hôn dịu dàng buổi sáng.
"Được rồi, em còn phải chuẩn bị đồ ăn sáng nữa, không là bữa sáng sẽ thành buổi trưa mất," cô cười nhẹ, khẽ đẩy anh ra.
"Tuân lệnh, chủ nhân!" anh đáp với giọng đùa cợt, kèm theo một cái cúi đầu như thể hiện sự kính trọng.
Sa Hạ bật cười, "Hừm, từ lúc nào em thành chủ nhân của anh rồi?"
Anh nháy mắt, "Từ lần đầu tiên anh gặp em thì em đã trở thành chủ nhân của cuộc đời anh rồi."
"Cái miệng dẻo quẹo!" cô vừa nói vừa cười, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì anh đã hôn cô thêm một cái nữa, lần này khiến cô thật sự bất ngờ.
"Cái này là nụ hôn đáp lại lúc sáng của em nhé!" anh cười lớn, rồi chạy vào phòng tắm.
"Chào buổi sáng, vợ yêu của anh!" anh nói vọng ra từ phòng tắm.
Sa Hạ cười nhẹ, cảm thấy hạnh phúc lan tỏa khắp người. "Haizz, thật là..." cô thầm nghĩ, lòng ngập tràn niềm vui và tình yêu.
Những khoảnh khắc bình dị như thế này làm cho cuộc sống của cô thêm phần ý nghĩa, khiến cô cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất trên đời.
Cô tiếp tục chuẩn bị bữa sáng với tâm trạng phấn khởi, cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp từ người chồng yêu dấu.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm của thịt xông khói và bánh mì nướng lan tỏa khắp căn bếp, khiến không gian trở nên ấm cúng và đầy sức sống.
Sa Hạ nhìn quanh, thấy căn bếp nhỏ của mình bỗng chốc trở nên rạng rỡ hơn, và cô biết rằng những giây phút đơn giản này chính là những viên ngọc quý giá trong cuộc sống của cô và chồng.
Khoảng 20 phút sau, Sa Hạ đã hoàn tất bữa sáng cho cả hai. Cô vui vẻ gọi anh, "Anh à, vào ăn sáng thôi nào!"
Tuy nhiên, không thấy chồng trả lời, cô bước ra phòng khách để xem. Trước mắt cô là hình ảnh anh đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm cuốn album của hai người, lưu giữ những khoảnh khắc đáng nhớ từ khi họ chưa biết đến nhau, đến lúc yêu nhau và cuối cùng trở thành vợ chồng.
Cô nhẹ nhàng tiến tới, sà vào lòng anh, hỏi với giọng tò mò, "Sao hôm nay anh lại muốn xem album vậy?"
Anh ngước lên, mỉm cười dịu dàng, "Chỉ là lâu rồi anh không xem lại nó nên hôm nay muốn ôn lại chút kỷ niệm mà thôi."
Cả hai cùng nhau lật từng trang album, ngắm nhìn từng tấm ảnh một cách chậm rãi và đầy trân trọng. Mỗi bức ảnh đều mang theo những ký ức ngọt ngào và cảm xúc không thể nào quên.
Những nụ cười, những cái nắm tay, những khoảnh khắc ngọt ngào và cả những thử thách mà họ đã cùng nhau vượt qua. Một cảm giác ấm áp và xúc động tràn ngập trong tâm hồn cả hai.
Bỗng nhiên, Sa Hạ thốt lên với niềm vui rạng rỡ, "A, đây là tấm hình lần đầu tiên mà tụi mình gặp nhau mà, thời điểm lúc đó là..."
Cô dừng lại, như thể để nhớ lại khoảnh khắc ấy, đôi mắt sáng lên với ký ức ngọt ngào.
Không biết từ lúc nào, chồng cô đã đứng ở cửa phòng ngủ, ngắm nhìn cô với ánh mắt trìu mến. "Em đã suy nghĩ xong bữa sáng phải ăn gì rồi sao?" anh hỏi, giọng đầy sự âu yếm.
Sa Hạ giật mình, ngạc nhiên quay lại nhìn anh, "Ơ, anh dậy từ lúc nào vậy? Không ngủ thêm chút nữa hay anh mệt ở đâu sao?" Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ lo lắng.
Anh mỉm cười, trấn an cô, "Anh không mệt ở đâu cả, em đừng lo. Chỉ là không có em bên cạnh nên anh không ngủ được."
Chồng cô tiến đến gần, vòng tay ôm cô từ phía sau. Với chiều cao 1m85, anh ôm trọn cô vào lòng, tạo cảm giác ấm áp và an toàn. Anh thủ thỉ vào tai cô, "Anh yêu em, Sa Hạ à."
Nói xong, anh đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi cô, và Sa Hạ cũng đáp lại bằng một nụ hôn dịu dàng buổi sáng.
"Được rồi, em còn phải chuẩn bị đồ ăn sáng nữa, không là bữa sáng sẽ thành buổi trưa mất," cô cười nhẹ, khẽ đẩy anh ra.
"Tuân lệnh, chủ nhân!" anh đáp với giọng đùa cợt, kèm theo một cái cúi đầu như thể hiện sự kính trọng.
Sa Hạ bật cười, "Hừm, từ lúc nào em thành chủ nhân của anh rồi?"
Anh nháy mắt, "Từ lần đầu tiên anh gặp em thì em đã trở thành chủ nhân của cuộc đời anh rồi."
"Cái miệng dẻo quẹo!" cô vừa nói vừa cười, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì anh đã hôn cô thêm một cái nữa, lần này khiến cô thật sự bất ngờ.
"Cái này là nụ hôn đáp lại lúc sáng của em nhé!" anh cười lớn, rồi chạy vào phòng tắm.
"Chào buổi sáng, vợ yêu của anh!" anh nói vọng ra từ phòng tắm.
Sa Hạ cười nhẹ, cảm thấy hạnh phúc lan tỏa khắp người. "Haizz, thật là..." cô thầm nghĩ, lòng ngập tràn niềm vui và tình yêu.
Những khoảnh khắc bình dị như thế này làm cho cuộc sống của cô thêm phần ý nghĩa, khiến cô cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất trên đời.
Cô tiếp tục chuẩn bị bữa sáng với tâm trạng phấn khởi, cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp từ người chồng yêu dấu.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm của thịt xông khói và bánh mì nướng lan tỏa khắp căn bếp, khiến không gian trở nên ấm cúng và đầy sức sống.
Sa Hạ nhìn quanh, thấy căn bếp nhỏ của mình bỗng chốc trở nên rạng rỡ hơn, và cô biết rằng những giây phút đơn giản này chính là những viên ngọc quý giá trong cuộc sống của cô và chồng.
Khoảng 20 phút sau, Sa Hạ đã hoàn tất bữa sáng cho cả hai. Cô vui vẻ gọi anh, "Anh à, vào ăn sáng thôi nào!"
Tuy nhiên, không thấy chồng trả lời, cô bước ra phòng khách để xem. Trước mắt cô là hình ảnh anh đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm cuốn album của hai người, lưu giữ những khoảnh khắc đáng nhớ từ khi họ chưa biết đến nhau, đến lúc yêu nhau và cuối cùng trở thành vợ chồng.
Cô nhẹ nhàng tiến tới, sà vào lòng anh, hỏi với giọng tò mò, "Sao hôm nay anh lại muốn xem album vậy?"
Anh ngước lên, mỉm cười dịu dàng, "Chỉ là lâu rồi anh không xem lại nó nên hôm nay muốn ôn lại chút kỷ niệm mà thôi."
Cả hai cùng nhau lật từng trang album, ngắm nhìn từng tấm ảnh một cách chậm rãi và đầy trân trọng. Mỗi bức ảnh đều mang theo những ký ức ngọt ngào và cảm xúc không thể nào quên.
Những nụ cười, những cái nắm tay, những khoảnh khắc ngọt ngào và cả những thử thách mà họ đã cùng nhau vượt qua. Một cảm giác ấm áp và xúc động tràn ngập trong tâm hồn cả hai.
Bỗng nhiên, Sa Hạ thốt lên với niềm vui rạng rỡ, "A, đây là tấm hình lần đầu tiên mà tụi mình gặp nhau mà, thời điểm lúc đó là..."
Cô dừng lại, như thể để nhớ lại khoảnh khắc ấy, đôi mắt sáng lên với ký ức ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.