Khi Bias Là Liều Thuốc Chữa Lành
Chương 18: Trở lại trường
Vân Anh Đặng
28/11/2024
Sa Hạ vừa trở lại trường sau một thời gian dài nghỉ ốm, công việc hội học sinh chồng chất khiến cô bận rộn không ngừng nghỉ.
Những xấp giấy tờ, sổ sách cần cô ký đã chất đống như núi, và Sa Hạ không còn cách nào khác ngoài việc dồn hết tâm trí vào giải quyết cho xong. Vừa bước chân ra khỏi lớp, trên tay bê theo một đống hồ sơ nặng trĩu, đi tới phòng giáo viên.
Khi đang đi trên con đường nhỏ đầy nắng dẫn đến phòng giáo viên, bất ngờ từ phía sau, một đôi tay tinh nghịch che lấy mắt cô. Giọng nói quen thuộc vang lên:
"Ú òa! Đố biết là ai?" Giai Ân cười lớn, cố gắng làm Sa Hạ giật mình.
Không hề nao núng, Sa Hạ nhẹ nhàng trả lời, đôi mắt nở nụ cười mỉm: "Cậu không cần phải mất công hù tớ đâu. Chỉ cần nghe hơi thở thôi, mình cũng đã biết là cậu rồi, Giai Ân à."
Giai Ân, gương mặt thoáng nét thất vọng, phụng phịu: "Cậu vô vị quá Sa Hạ! Làm người ta mất công như thế mà chẳng bất ngờ gì cả."
Sa Hạ cười khẽ, đôi mắt dịu dàng, nhìn Giai Ân như thể cô bạn thân là một đứa trẻ nghịch ngợm: "Thế mà cậu vẫn cố thử hù tớ, không phải sao?"
Giai Ân chép miệng, giả vờ ủ rũ: "Không biết mấy đứa con trai trong trường mê cậu cái gì nữa. Thật khó hiểu!" Cô nhấn mạnh câu cuối, nhìn Sa Hạ với ánh mắt tinh nghịch.
Sa Hạ cười phá lên: "Đấy là do cậu không có mắt nhìn thôi."
Giai Ân lập tức trừng mắt, đôi má ửng hồng vì nghịch ngợm: "Cậu bảo ai không có mắt nhìn hả? Phải trừng phạt cậu mới được!" Nói rồi, cô nhanh tay thọc lét vào hông Sa Hạ, khiến cô không kịp trở tay.
Sa Hạ cười khúc khích, cố gắng thoát khỏi đòn thọc lét của Giai Ân nhưng không thể, giọng lúng túng van xin: "Đại nhân, xin tha mạng, xin tha mạng! Tớ không chịu nổi nữa rồi!"
Giai Ân nhìn Sa Hạ với vẻ đắc ý, nhưng vẫn không giấu được nụ cười: "Giờ cậu biết sợ chưa?"
"Sợ rồi, sợ rồi!" Sa Hạ đáp nhanh trong tiếng cười, khuôn mặt đỏ bừng lên vì vui vẻ.
Giai Ân cuối cùng cũng buông tha, vừa buông tay vừa cười: "Được rồi, hôm nay tớ tha cho cậu. Nhưng lần sau mà cậu lại trêu tớ nữa thì biết tay tớ!"
Đôi mắt của Giai Ân bỗng dừng lại trên đống giấy tờ mà Sa Hạ đang bê theo. Sự tò mò nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt cô bạn: "Này, đống giấy tờ này là gì vậy? Cậu bê nhiều thế này định làm gì?"
Sa Hạ nhẹ nhàng đáp, vẫn giữ vẻ bình thản: "À, đống này là giấy tờ cần chữ ký của thầy phụ trách. Tớ định đem xuống phòng giáo viên để ký."
Giai Ân ngay lập tức chìa tay ra, ánh mắt lo lắng: "Đưa đây tớ bê phụ cậu. Cậu mới khỏe lại, đừng cố quá, phải biết quý trọng sức khỏe của mình chứ."
Sa Hạ nhìn Giai Ân, lòng tràn ngập sự ấm áp. Mặc dù Giai Ân hay nghịch ngợm, nhưng cô luôn quan tâm và lo lắng cho Sa Hạ theo cách riêng của mình.
Cô liền nở nụ cười trấn an: "Tớ khỏe rồi mà, cậu nhìn xem!" Nói rồi, Sa Hạ giơ tay lên khoe chút cơ bắp nhỏ xíu trên tay mình, cố gắng làm ra vẻ mạnh mẽ.
Giai Ân nhìn Sa Hạ và không nhịn nổi cười: "Cậu gọi cái này là cơ bắp sao? Trời ơi, tiểu cô nương của tôi ơi, yếu xìu thế này thì sao mà đấu lại tớ được?"
Sa Hạ đáp lại đầy hóm hỉnh: "Ơ, cậu chê tớ à?"
Giai Ân cười khúc khích: "Đâu có, đâu có. Tớ không dám chê cậu đâu. Nhưng cậu phải chăm sóc bản thân hơn đấy."
Cả hai vừa đi vừa cười đùa, cho đến khi một cậu bạn trai từ xa chạy đến. Cậu ta có dáng người hơi gầy, mặc đồng phục gọn gàng, gương mặt đầy vẻ lo lắng xen lẫn chút ngại ngùng.
Khi đến gần, cậu cất giọng ngập ngừng: "Chị Sa Hạ…"
Sa Hạ ngước nhìn cậu ta, nụ cười dịu dàng trên môi: "Em là…?"
Cậu bạn lúng túng gãi đầu: "Em là Kim Hoàng, học lớp 11A5. Em… em có chuyện muốn nói với chị."
Sa Hạ khẽ nghiêng đầu, ngạc nhiên trước vẻ bối rối của cậu học sinh. "Có chuyện gì sao?"
Kim Hoàng đỏ mặt, tay lúng túng móc trong túi quần ra một lá thư, hai tay run rẩy đưa về phía Sa Hạ: "Em thích chị! Đây là… là thư tình của em. Em hy vọng chị có thể nhận nó."
Sa Hạ khẽ sững lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Nhưng trước khi cô kịp nói gì, Kim Hoàng đã nhanh chóng cúi chào rồi quay người chạy đi, để lại cô và Giai Ân đứng đó với lá thư tình trên tay.
Giai Ân bật cười lớn, vẻ mặt đầy tinh nghịch: "Hô hô, là thư tình kìa! Sa Hạ à, cậu đúng là 'Nữ thần' của trường luôn được săn đón đấy nhé!"
Sa Hạ lắc đầu, khẽ cười: "Cậu lại trêu tớ rồi."
Giai Ân nhướn mày, vẻ mặt đầy thích thú: "Vậy cậu tính làm gì với lá thư này?"
Sa Hạ thở dài: "Chắc là… lại phải từ chối thôi. Mình không muốn làm tổn thương ai, nhưng không thể đáp lại tình cảm được."
Giai Ân nhún vai: "Haizz, lại thêm một trái tim tan vỡ vì cậu rồi. Tớ thật không hiểu sao cậu vẫn cứ mãi cô đơn khi bao nhiêu người theo đuổi thế này."
Sa Hạ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Giai Ân: "Có lẽ vì tớ vẫn đang chờ một người đặc biệt, mà chính bản thân tớ cũng chưa tìm ra được người đó."
Giai Ân gật gù, nhưng vẫn không quên chọc ghẹo: "Thôi, tớ nghĩ người đặc biệt đó chắc cũng đang ở đâu đó trong trường này thôi. Chờ đi, rồi cậu sẽ tìm thấy."
Những xấp giấy tờ, sổ sách cần cô ký đã chất đống như núi, và Sa Hạ không còn cách nào khác ngoài việc dồn hết tâm trí vào giải quyết cho xong. Vừa bước chân ra khỏi lớp, trên tay bê theo một đống hồ sơ nặng trĩu, đi tới phòng giáo viên.
Khi đang đi trên con đường nhỏ đầy nắng dẫn đến phòng giáo viên, bất ngờ từ phía sau, một đôi tay tinh nghịch che lấy mắt cô. Giọng nói quen thuộc vang lên:
"Ú òa! Đố biết là ai?" Giai Ân cười lớn, cố gắng làm Sa Hạ giật mình.
Không hề nao núng, Sa Hạ nhẹ nhàng trả lời, đôi mắt nở nụ cười mỉm: "Cậu không cần phải mất công hù tớ đâu. Chỉ cần nghe hơi thở thôi, mình cũng đã biết là cậu rồi, Giai Ân à."
Giai Ân, gương mặt thoáng nét thất vọng, phụng phịu: "Cậu vô vị quá Sa Hạ! Làm người ta mất công như thế mà chẳng bất ngờ gì cả."
Sa Hạ cười khẽ, đôi mắt dịu dàng, nhìn Giai Ân như thể cô bạn thân là một đứa trẻ nghịch ngợm: "Thế mà cậu vẫn cố thử hù tớ, không phải sao?"
Giai Ân chép miệng, giả vờ ủ rũ: "Không biết mấy đứa con trai trong trường mê cậu cái gì nữa. Thật khó hiểu!" Cô nhấn mạnh câu cuối, nhìn Sa Hạ với ánh mắt tinh nghịch.
Sa Hạ cười phá lên: "Đấy là do cậu không có mắt nhìn thôi."
Giai Ân lập tức trừng mắt, đôi má ửng hồng vì nghịch ngợm: "Cậu bảo ai không có mắt nhìn hả? Phải trừng phạt cậu mới được!" Nói rồi, cô nhanh tay thọc lét vào hông Sa Hạ, khiến cô không kịp trở tay.
Sa Hạ cười khúc khích, cố gắng thoát khỏi đòn thọc lét của Giai Ân nhưng không thể, giọng lúng túng van xin: "Đại nhân, xin tha mạng, xin tha mạng! Tớ không chịu nổi nữa rồi!"
Giai Ân nhìn Sa Hạ với vẻ đắc ý, nhưng vẫn không giấu được nụ cười: "Giờ cậu biết sợ chưa?"
"Sợ rồi, sợ rồi!" Sa Hạ đáp nhanh trong tiếng cười, khuôn mặt đỏ bừng lên vì vui vẻ.
Giai Ân cuối cùng cũng buông tha, vừa buông tay vừa cười: "Được rồi, hôm nay tớ tha cho cậu. Nhưng lần sau mà cậu lại trêu tớ nữa thì biết tay tớ!"
Đôi mắt của Giai Ân bỗng dừng lại trên đống giấy tờ mà Sa Hạ đang bê theo. Sự tò mò nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt cô bạn: "Này, đống giấy tờ này là gì vậy? Cậu bê nhiều thế này định làm gì?"
Sa Hạ nhẹ nhàng đáp, vẫn giữ vẻ bình thản: "À, đống này là giấy tờ cần chữ ký của thầy phụ trách. Tớ định đem xuống phòng giáo viên để ký."
Giai Ân ngay lập tức chìa tay ra, ánh mắt lo lắng: "Đưa đây tớ bê phụ cậu. Cậu mới khỏe lại, đừng cố quá, phải biết quý trọng sức khỏe của mình chứ."
Sa Hạ nhìn Giai Ân, lòng tràn ngập sự ấm áp. Mặc dù Giai Ân hay nghịch ngợm, nhưng cô luôn quan tâm và lo lắng cho Sa Hạ theo cách riêng của mình.
Cô liền nở nụ cười trấn an: "Tớ khỏe rồi mà, cậu nhìn xem!" Nói rồi, Sa Hạ giơ tay lên khoe chút cơ bắp nhỏ xíu trên tay mình, cố gắng làm ra vẻ mạnh mẽ.
Giai Ân nhìn Sa Hạ và không nhịn nổi cười: "Cậu gọi cái này là cơ bắp sao? Trời ơi, tiểu cô nương của tôi ơi, yếu xìu thế này thì sao mà đấu lại tớ được?"
Sa Hạ đáp lại đầy hóm hỉnh: "Ơ, cậu chê tớ à?"
Giai Ân cười khúc khích: "Đâu có, đâu có. Tớ không dám chê cậu đâu. Nhưng cậu phải chăm sóc bản thân hơn đấy."
Cả hai vừa đi vừa cười đùa, cho đến khi một cậu bạn trai từ xa chạy đến. Cậu ta có dáng người hơi gầy, mặc đồng phục gọn gàng, gương mặt đầy vẻ lo lắng xen lẫn chút ngại ngùng.
Khi đến gần, cậu cất giọng ngập ngừng: "Chị Sa Hạ…"
Sa Hạ ngước nhìn cậu ta, nụ cười dịu dàng trên môi: "Em là…?"
Cậu bạn lúng túng gãi đầu: "Em là Kim Hoàng, học lớp 11A5. Em… em có chuyện muốn nói với chị."
Sa Hạ khẽ nghiêng đầu, ngạc nhiên trước vẻ bối rối của cậu học sinh. "Có chuyện gì sao?"
Kim Hoàng đỏ mặt, tay lúng túng móc trong túi quần ra một lá thư, hai tay run rẩy đưa về phía Sa Hạ: "Em thích chị! Đây là… là thư tình của em. Em hy vọng chị có thể nhận nó."
Sa Hạ khẽ sững lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Nhưng trước khi cô kịp nói gì, Kim Hoàng đã nhanh chóng cúi chào rồi quay người chạy đi, để lại cô và Giai Ân đứng đó với lá thư tình trên tay.
Giai Ân bật cười lớn, vẻ mặt đầy tinh nghịch: "Hô hô, là thư tình kìa! Sa Hạ à, cậu đúng là 'Nữ thần' của trường luôn được săn đón đấy nhé!"
Sa Hạ lắc đầu, khẽ cười: "Cậu lại trêu tớ rồi."
Giai Ân nhướn mày, vẻ mặt đầy thích thú: "Vậy cậu tính làm gì với lá thư này?"
Sa Hạ thở dài: "Chắc là… lại phải từ chối thôi. Mình không muốn làm tổn thương ai, nhưng không thể đáp lại tình cảm được."
Giai Ân nhún vai: "Haizz, lại thêm một trái tim tan vỡ vì cậu rồi. Tớ thật không hiểu sao cậu vẫn cứ mãi cô đơn khi bao nhiêu người theo đuổi thế này."
Sa Hạ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Giai Ân: "Có lẽ vì tớ vẫn đang chờ một người đặc biệt, mà chính bản thân tớ cũng chưa tìm ra được người đó."
Giai Ân gật gù, nhưng vẫn không quên chọc ghẹo: "Thôi, tớ nghĩ người đặc biệt đó chắc cũng đang ở đâu đó trong trường này thôi. Chờ đi, rồi cậu sẽ tìm thấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.