Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 24

Lửng Con

25/08/2016

“Xin lỗi, loại máy này cũ quá chúng tôi không giúp được.”

“Nếu chọn máy đời sau nó thì tôi có.”

“Nếu là loại này thì tôi e là không có.”

“Xin lỗi cô nhưng tôi nghĩ là không giúp được gì…”



Suốt cả buổi sáng hôm nay, Thùy Vân cô nghe mấy lời này thấy nhàm cả tai. Cô cầm máy chụp hình trên tay, cảm thấy có chút tội cho nó. Sinh ra làm máy chụp hình mà cả đời bám dính trong tủ và sắp tới là cái kệ đồ trong phòng cô. Thôi, cô làm hết sức rồi. Miễn cưỡng không hạnh phúc mà.

“Haiz…” – cô thở dài – “…chúng ta về thôi.”

“Em không đi tìm tiếp sao?” – Lý Cảnh nhìn cô không vui, lòng có chút đau xót.

“Tôi không thuộc type cố chấp. Coi như … Coi chừng…” – cô hét lên.

Phía trước là 1 cô bé học sinh bất chợt băng ngang qua đường. May mắn, Lý Cảnh thắng xe kịp. Vừa dừng lại, anh vội chạy ra ngoài xem xét tình hình. Cô bé té ngã do quá hoảng sợ, tay còn ôm một con mèo con. Ánh mắt chực khóc.

“Cô không sao chứ?” – Lý Cảnh chạy tới chỗ cô bé xem xét.

Cô bé lắc đầu lia lịa, nhìn thấy vẻ ngoài phong độ của anh thì có chút ngượng nghịu đỏ mặt. Con mèo nhảy tọt khỏi tay cô.

“Kịch bản phim truyền hình điển hình đây mà. Một cô gái vì cứu sinh linh bé nhỏ nào ấy nhảy ra đường và được 1 anh soái ca cứu.” – Thùy Vân bước xuống nhìn cảnh slow-motion này nghĩ thầm sau đó liếc mắt nhìn xung quanh, mọi người đã bu lại xem không ít. Ồ đúng ra cảnh này nên được đặt ở khu Phú Mỹ Hưng yên tĩnh mới không có mấy bản mặt nhiều chuyện này. Nghĩ lại dù cô không coi nổi phim cụ Quỳnh Dao nhưng nó thực tế hơn kịch bản mấy ngôn tình hiện tại nhiều. Quần chúng xí xa xí xào everywhere chứ không có cô nam quả nữ hoặc kèm ông tài xế ở mấy cảnh này. Đúng là dân có nghề mà!

Tiếng còi xe phía sau kêu lên inh ỏi. Tiếng gào thét vang lên.

“Này. Có gì đậu xe vào lề rồi tính tiếp được không?” – Thùy Vân nói nhỏ vào tai Lý Cảnh. Người Việt Nam thực tế thật. Trước cảnh tượng này mà có thể chỉ lo ách tách giao thông không đi lại được.

Cô đưa tay đỡ cô bé đưa đi vào trong lề đường. Thật đúng là nữ sinh cấp 3 yếu đuối thật. Đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được, mặt còn trắng bệch.

“Em bình tĩnh lại được chưa?” – Thùy Vân đưa tay lên vai trấn an. Thật ra cô muốn hét vào mặt cô bé này “Vì 1 con mèo mà không tâm mạng sống cha mẹ cho hả con ngu này!” hơn. Thật tế cứu 1 sinh mạng là 1 hành động tốt nhưng phải biết tự lượng sức. Nếu để bản thân bị gì không phải bất hiếu với cha mẹ và làm đau lòng người quan tâm mình hơn sao? Cô thật không thể đồng tình hành động đầy nghĩa cử hy sinh cao thượng này được.

Cô nhóc chỉ gật đầu và ừ nhẹ 1 tiếng.

Thùy Vân quan sát cũng thấy ngoài vết thương nhỏ ở chân do té ngã ban nãy thì không thấy cô nhóc này bị gì cả cũng yên tâm phần nào.

Giờ nam chính mới xuất hiện. Lý Cảnh gương mặt lo lắng hối hả chạy đến.

“Để anh đưa em đi bệnh viện.”

“Em không sao đâu ạ.” – cô bé nhỏ nhẹ nói, mặt cúi gầm xuống không ngừng lắc đầu.

Ồ, giọng ngọt ngào thật! Đến Thùy Vân cũng động lòng.

“Tiểu Hoa, em không có gì chứ?” – một giọng nam cao vang lên.

Crash!

Một cậu bé đồng phục học sinh mồ hôi nhễ nhại chạy đến bên Tiểu Hoa, gương mặt không giấu sự hốt hoảng. Cậu nhìn khắp người Tiểu Hoa và dừng lại ở vết thương ngay chân cô bé, ánh mắt đau lòng. Sau đó quay lên nhìn Lý Cảnh và Thùy Vân giận dữ.

Tại sao lại có một cậu bé đáng yêu thế này. Dù biết hiện giờ không nên nghĩ lung tung nhưng thực sự khi nhìn cậu bé này thì toàn bộ lý trí Thùy Vân như vỡ vụn. Dáng vẻ này cứ như cậu bé cô từng vẽ trong “Journey” bước ra.

“Các người đụng em ấy hả?” – cậu bé tức giận hét lên.



Tại sao khi giận dữ lại cũng đáng yêu như thế? Giọng nói chưa vỡ giọng này chỉ tổ làm người ta kích thích hơn thôi.

“A Lợi… đừng … là lỗi em chạy theo con mèo ra ngoài đường. Họ không có lỗi gì cả.” – Tiểu Hoa lên tiếng.

“Để chúng tôi đưa em ấy đi bệnh viện kiểm tra.” – Lý Cảnh lên tiếng.

“Không cần đâu…” – Tiểu Hoa lí nhí nói, mặt vẫn đỏ như trái cà chua.

Đúng là nữ sinh mơ mộng mà. Haiz!

“Chúng tôi không cần mấy người lo.” – A Lợi nhìn Lý Cảnh đề phòng.

“Không được, để chúng tôi đưa em ấy về.” – Thùy Vân lên tiếng, cô không thể bỏ qua tiểu thiên thần này được mà cô có cảm giác chỉ cần nhìn cậu bé này thì cảm hứng của cô sẽ trở lại – “chúng tôi muốn xin lỗi gia đình Tiểu Hoa. Dù gì cũng một phần lỗi của chúng tôi mà” – cô nở 1 nụ cười ngọt ngào.

Cậu bé nhìn cô khó xử, hơi do dự.

Đáng yêu chết đi được!

“Em đừng làm chúng tôi khó xử mà.” – Thùy Vân thực không muốn cậu bé này từ chối. Sau đó cô nhìn qua Tiểu Hoa – “Thật sự anh ấy lo cho em lắm.” – Thùy Vân tiếp tục nhìn Lý Cảnh.

“Ừm…” – Tiểu Hoa đỏ mặt gật đầu. Tay níu áo A Lợi giật giật.

A Lợi kéo tay Tiểu Hoa quay người lại, cất tiếng nói cao vút – “Thôi được rồi. Nể mặt chị này, tôi mới đồng ý đó.”

Ồ, thì ra tsundere – kun sao? Chết tiệt, thì ra chỉ cần là tsun thì trai gái gì cũng đáng yêu hết. Mà 2 đứa nhỏ này thật quá gây tổn thương tim cho 1 tác giả truyện tranh như cô… Thùy Vân nhìn hành động trẻ con của A Lợi với Tiểu Hoa thì mỉm cười. Hôm nay cũng thu hoạch được không ít đó chứ.

Lý Cảnh nhìn nụ cười ám muội của Thùy Vân thì có chút khó hiểu. Cô gái này có phài người tốt đột xuất như thế đâu. Tự dưng lại quan tâm người khác như thế?

Đi theo A Lợi, Thùy Vân mới biết được khu này lại có 1 nơi ngoằn nghoèo như thế này. Cứ như đi lạc vào một thế giới khác ấy… rất có cảm giác thú vị. Bất ngờ A Lợi dừng lại ở 1 ngôi nhà có kiến trúc cũ như được xây vào thời Pháp. Ở ngoài chỉ ghi vỏn vẹn 2 chữ “Liêu trai ”. Thật sự rất huyền ảo.

“Đẹp quá!” – Thùy Vân buột miệng khen. Cô dần có cảm giác đó rồi…

“Ông ơi, Tiểu Hoa về rồi này.” – A Lợi reo lên.

Thùy Vân nhắm mắt lại. Cô dần cảm nhận được không khí nơi đây… Thật sự đây chính là thứ cô tìm kiếm bấy lâu nay… Đây chính là nơi câu chuyện tiếp theo của cô bắt đầu…

Một người đàn ông nhỏ thó người tầm 60 tuổi ăn vận theo phong cách Trung Hoa bước ra…

“Chào ông, tôi xin lỗi vì ban nãy làm em Tiểu Hoa bị thương.” – Lý Cảnh lịch thiệp nói – “nếu em ấy có chuyện gì thì tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.”

Ông Bàng nhìn Lý Cảnh rồi liếc mắt nhìn chân cô cháu gái đang bị trầy rỉ máu rồi nhìn đôi má đỏ gấc của cô bé thì khẽ lắc đầu – “Không sao đâu, con bé này tháng nào cũng bị thương đôi ba lần cả”. Đúng là cháu gái ông luôn vô ý như thế làm ông là 1 kẻ gần đất xa trời mà vẫn không yên tâm nhắm mắt.

“Dễ thương quá.” – Thùy Vân nhìn cái mặt nạ cũ kỹ sặc mùi Aztez trên tường reo lên. Khi bước vào đây, cô thực quên mất mục đích ban đầu mà bị nơi này cuốn mất hồn…

Lý Cảnh, A Lợi, Tiểu Hoa nhìn chằm chằm cô rồi nhìn cái mặt nạ quái đản… thật không hiểu nổi gu của cô gái này. Nếu là 1 cái mặt nạ hý kịch còn có lý chứ một chiếc mặt nạ Nam Mỹ ở một tiệm đồ cũ kiến trúc Pháp mà sặc mùi Trung Hoa thì thật…Mà sao giữa không khí này lại nói 1 câu như thế được chứ?

“Ha ha ha…” – ông Bàng cười lớn, bước tới bên cạnh Thùy Vân – “cô bé này quả là có mắt nhìn hàng. Cái mặt nạ này lúc trước ông đi Nam Mỹ thấy thú vị nên mua đó” – sau đó ông đưa mắt nhìn A Lợi và Tiểu Hoa lắc đầu – “Thế mà 2 đứa trẻ này cứ chê gu thẩm mỹ của ông.”

“Ồ không, mặt nạ này đúng là càng nhìn càng đáng yêu.” – cô hào hứng reo lên – “mà còn cái gối hình con trăn này nữa. Đúng là đẹp quá.” – Thùy Vân chỉ vào 1 mảnh vải họa tiết con trăn đang hả miệng lớn quấn lại thành 1 cái gối.

“Ha ha… con bé này hợp ý ông rồi đó. Thế mà chả ai nhận ra nó là cái gối cả.” – ông Bàng hào hứng nói vì có người hiểu ý mình. Thật tế trước nay chả ai thấy mấy món đồ ông nhặt nhạnh khắp nơi là đẹp cả mà luôn chê bai gu thẩm mỹ của ông. Đến cả con gái cũng nói cửa tiệm ế chỏng trơ này dẹp tiệm sớm.

Lý Cảnh nhìn những thứ Thùy Vân khen đẹp không giấu sự kinh ngạc. Thật may là chị cô ấy giành quyền trang trí nếu không chắc chắn ngôi nhà tạp nhạp như cái tiệm này. Thật anh chưa bao giờ học kiến trúc nhưng còn thấy nơi này thật quái đản nữa. Bài trí không giống ai. Đúng là “liêu trai” mà.

“Á…” – bất giác Tiểu Hoa rên lên. Vết thương ở chân đang nhói lên.



A Lợi vội chạy vào trong lấy bông băng, còn Lý Cảnh ngồi xuống cúi người nhìn vết thương của Tiểu Hoa, cô bé mặt đỏ rận vì đây là lần đầu tiên có người đàn ông ngoài ông cô và A Lợi ngồi gần mình như thế. Lại thêm người này khá đẹp trai nữa. Cô lắc đầu để không nghĩ lung tung.

“Đây.”

A Lợi cầm bông băng chạy ra thấy Lý Cảnh ngồi dưới chân Tiểu Hoa - ở vị trí phải là cậu ngồi - thì không giấu sự bực bội. Cậu liếc nhìn đôi má đỏ hây của Tiểu Hoa thì khó chịu hơn bội lần. A Lợi liếc nhìn ông Bàng vẫn thao thao bất tuyệt với chị gái đó không quan tâm gì bên này thì không thể nén tiếng thở dài.

“Anh băng cho cậu ấy giúp tôi.”

“Thôi được.” – Lý Cảnh cầm thuốc sát trùng và băng cho cô bé vô cùng chuyên nghiệp. Từ nhỏ anh tập võ bị thương là chuyện thường tình lại làm trong thế giới ngầm nữa nên băng bó vết thương dễ như trở bàn tay.

Tiểu Hoa nhìn thấy hành động băng bó chuyên nghiệp của Lý Cảnh càng nhìn anh ngưỡng mộ hơn. A Lợi nhìn ánh mắt của Tiểu Hoa nhìn người đàn ông kia bất giác tim thấy hơi nhói.

Còn Thùy Vân, cô đang bận tranh luận cùng ông Bàng nét đẹp của mấy món đồ cổ cở đây quên mất cả tiểu mỹ nam – lý do cô đến tận đây. Thật sự Thùy Vân không ưa nổi trẻ con vì chúng quá ồn ào nhưng lại rất thích nói chuyện cùng người lớn tuổi. Ở họ, cô biết được nhiều thứ hơn. Đặc biệt là ông Bàng đây kiến thức uyên bác lại đi nhiều nơi.



“Cảm ơn ông, bữa cơm ngon lắm.” – Thùy Vân hào hứng nói. Lâu rồi cô mới có người nói chuyện hợp ý và vui vẻ thế này.

“Con bé này, có gì thường xuyên tới đây nói chuyện cùng ông nhé.” – ông Bàng vui vẻ. Ông không ngờ 1 cô bé mới 24 tuổi lại có nhiều kiến thức hiểu những điều ông nói như thế, cứ như tìm được tri kỷ.

“Dạ, tất nhiên…” – Thùy Vân mỉm cười.

Lý Cảnh nhìn 2 người không khỏi buồn trong lòng. Mới 8h sáng phục kích nhà Thùy Vân định vừa tìm linh kiện sửa máy ảnh cho cô ấy tranh thủ tình cảm vừa coi như hẹn hò một công đôi việc thế mà từ trưa đến giờ, cô ấy và ông Bàng cứ bám dính nói chuyện. Giờ nghĩ lại anh cứ như nhân vật thừa ấy.

Tiểu Hoa nhìn gương mặt buồn rầu của Lý Cảnh thì lo lắng có phải ông cô quá tự tiện khi giữ ân nhân cô lại không? Làm anh ấy lỡ công việc của mình.

A Lợi nhìn ánh mắt Tiểu Hoa nhìn Lý Cảnh, cơm thật nuốt không vô. Cậu ở bên cạnh cô ấy bấy lâu nay thế mà không bằng tên chỉ có cái mã bên ngoài kia.

Thùy Vân liếc mắt nhìn A Lợi thấy mắt cậu nhìn chằm Tiểu Hoa, gương mặt thật khó coi. Cô lại nhìn Tiểu Hoa thấy con bé gương mặt lo âu nhìn Lý Cảnh. Cô quay qua nhìn Lý Cảnh thì thấy anh đang cố nén tiếng thở dài.

Ồ, diễn biến nhanh vãi. Thế mới thấy biên kịch phim truyền hình đúng là bá đạo kéo được diễn biến này được tầm hơn 10 tập với phim Trung – Hàn, 100 tập với phim Đài Loan và 1000 tập với phim Ấn Độ.

Khóe miệng cô cong lên.



“Hả?” – A Lợi nhìn chữ trên mảnh giấy Thùy Vân đưa kinh ngạc đưa mắt lên nhìn cô.

Thùy Vân đưa ngón tay lên miệng mỉm cười.

“Thôi chị đi đây. Cảm ơn em nhé. Có gì mai mốt chị ghé qua chơi nữa.”

Nói xong Thùy Vân bước lên xe cùng Lý Cảnh để lại A Lợi đứng bần thần nhìn mảnh giấy.

" Nếu muốn giành lại trái tim Tiểu Hoa. Gọi chị : 090x.xxx.xxx "

Lý Cảnh thấy Thùy Vân liếc nhìn A Lợi qua kính chiếu hậu lại thấy tâm trạng cao hứng của cô thì buột miệng hỏi :

" Sao thế ? "

" À không có gì. Chỉ là tôi nghĩ tạm thời ở đây 1 thời gian. "

" Thật sao ? " - anh kinh ngạc nhìn cô. Ngay cả chị gái cô còn không giữ được mà lão già mới gặp mấy tiếng lại khiến cô ở lại. Trước nay Lý Cảnh anh luôn tự hỏi bản thân không thua ai mà tại sao Thùy Vân này không có chút cảm giác nào ? Mà cô còn miễn nhiễm với Lý Thanh và Hoàng Minh nữa. Thực sự đáng báo động !

" Chỉ là có thú vui mới thôi với tôi có cảm hứng mới rồi. " - Thùy Vân không quan tâm sắc mặt khó coi của người đàn ông bên cạnh mà mỉm cười nghĩ về trò chơi sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook