Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 25

Lửng Con

25/08/2016

Thùy Vân mắt nhìn tập bản thảo mới nhận dịch, tay không ngừng ghi chép lia lịa vào tờ giấy trước mặt. Thi thoảng cô đưa mắt ngó cái điện thoại bên cạnh mình thở dài.

“Này em trai, sao cứng thế!”

Giờ đúng 1 tuần rồi kể từ ngày cô đưa lời đề nghị cho A Lợi mà chả thấy tiểu thiên thần này gọi mình. Nếu không phải vì thằng bé quá giống Chen – nhân vật do cô thiết kế - và giọng nói quá đáng yêu tựa như Len Kagamine – một trong các nhân vật vocaloid cô thích nhất thì cô tuyệt không quan tâm. Tình cảm thằng nhóc này với con bé Tiểu Hoa ngốc nghếch kia cứ thế này là xác định thua cmnr.

“Nếu em không gọi chị thì chị tới tìm em vậy!



“Chủ nhật tuần này sao?” – Lý Cảnh hơi kinh ngạc khi Thùy Vân lần đầu tiên liên lạc chủ động mời anh đi – “Tất nhiên là được.”

Trần Hùng đứng ở ngoài cửa nghe thiếu gia nói chuyện điện thoại với cô gái yêu nghiệt kia không khỏi lắc đầu. Một người luôn đứng đắn như cậu ấy sao mỗi tối lại ngồi đọc truyện tranh như thế kia? Lại không cho ông đụng vào nữa. Bên cạnh đó, lần đầu tiên, thiếu gia xin nghỉ 1 ngày chỉ để đi cùng 1 đứa con gái. Còn tên con hoang Lý Thanh, từ bao giờ xây dựng được hình ảnh ở công ty và thế lực thế này? Đôi khi ông tự hỏi có phải cô gái tên Thùy Vân đó do Lý Thanh cài vào không? Nếu như thế thật thì tên này quả là thâm độc.

“Có lẽ phải báo ông chủ biết về cô gái Thùy Vân này.”

Trần Hùng móc điện thoại trong túi ra.



Liếc nhìn Lý Cảnh hôm nay ăn mặc lịch sự không kém phần trẻ trung với quần jean, áo thun và 1 chiếc áo khoác dạng vest bên ngoài, Thùy Vân không thể không tán thưởng.

“Kiểu này mấy em gái mới lớn sao chống nổi. Khá lắm anh trai.” – cô nghĩ thầm.

“Hôm nay em muốn đi đâu?” – Lý Cảnh bắt gặp ánh mắt tán thưởng của Thùy Vân, cười thầm trong lòng.

“À đến tiệm đồ cổ nhà ông Bàng đi.”

“Sao?” – anh hơi khó chịu nhưng nghĩ nếu cô gái này thực sự có tình cảm với ông bác đó thì tuyệt đối không đưa anh đi cùng nên chắc do anh nghĩ quá nhiều – “ừ mà thôi được.”

“Mà anh kiến thức hồi cấp 3 nhớ không?”

“Tất nhiên là còn. Mà có chuyện gì không?” – Lý Cảnh hơi khó hiểu câu hỏi của Thùy Vân.

“À, chỉ là tôi nhớ Tiểu Hoa và A Lợi đang học cấp 3 mà phải làm ở tiệm như thế chắc không có thời gian học hành định nhờ anh nếu chúng nó cần thì anh giúp tụi nó.” – Thùy Vân nói một cách bình thản. Nếu cô giấu thì chút nữa tên này được nhờ sẽ có cảm giác bị lợi dụng sau này không xài được nữa thôi thì nói thật.

“Ừ. Em thật quan tâm chúng.” – Anh càng cảm thấy khó hiểu hơn, cô gái này con người nếu không đụng vào bản thân thì tuyệt đối không bao giờ quan tâm người khác không không như thế.

“À mà anh dừng ở mấy siêu thị dọc đường được không? Tôi muốn mua chút quà cho ông Bàng cho phải phép.”





“Sao? Ông em đi gom hàng nữa rồi sao?” – Thùy Vân thở dài – “chán thật. Chị định tới tham khảo ông em một chút tư liệu lịch sử”. Thật ra ngoài tọc mạch chuyện của A Lợi thì cô cũng có ý định đó thật.

“Đây, anh chị có đem chút quà đến cho mấy ông cháu.” – Thùy Vân đưa mắt liếc nhìn ra hiệu cho Lý Cảnh.

Tiểu Hoa cúi đầu không dám ngẩng lên nhận giỏ trái cây từ tay Lý Cảnh mặt đỏ rận. Cô không muốn anh thấy gương mặt xấu hổ này của cô. Đáng ghét, sao tay cô run thế này!

“Này, em không sao chứ?” – Lý Cảnh đưa tay chụp lại giỏ trái cây chút nữa rớt từ tay Tiểu Hoa, vô tình chạm phải tay cô bé.

Thùy Vân liếc thấy đôi tai đỏ lên của cô bé ngây thơ thuần khuyết kia thầm tán thưởng diễn xuất sinh động tài tình của cặp đôi này.

“Tiếp tục phát huy đi nhé” – Thùy Vân lén nhìn Lý Cảnh tán thưởng.

Sau đó cô đảo mắt nhìn A Lợi. Cậu bé không thèm nhìn 3 người mà chỉ cắm cúi cầm cây chổi lông đưa tay quét bụi lung tung. Chốc chốc lại làm bụi bay khắp nơi.

Đáng yêu quá đi mất. Ngay cả ghen cũng có cần dễ thương như thế không, tiểu thiên thần!

“Này, anh đừng có làm lung tung cả nơi này lên hết chứ?” – giọng Tiểu Hoa hơi trách móc. Thật tình không hiểu A Lợi này, có khách sao lại hành xử như thế chứ.

“Không sao đâu. Mà chị ở đây xem vài món đồ cổ được không?” – Thùy Vân mỉm cười thâ thiện với Tiểu Hoa.

“Dạ, được ạ. Mà chị và anh Cảnh ở đây dùng cơm không? Có gì để em chuẩn bị.” – Tiểu Hoa quay lên hồn nhiên hỏi cô.

“Nếu thế không phiền em chứ?” – cô đưa gương mặt giả vờ ái ngại nhìn cô bé.

Tiểu Hoa liếc nhìn Lý Cảnh rồi quay sang Thùy Vân lắc đầu – “Dạ, không đâu.”

Lý Cảnh thấy thái độ Tiểu Hoa này nhìn anh rồi nhớ lại đôi tai đỏ ngừ của cô bé ban nãy chợt ngờ ngợ ra điều gì. Anh xâu chuỗi lại mọi hành động của Thùy Vân tự dưng thấy nóng cả mặt. Ngay từ đầu, cô gái này đã có ý lợi dụng anh…

“Anh Cảnh có tiện ở đây dùng cơm không?” – Tiểu Hoa sợ mình lại thất lễ như ông hôm trước, miễn cưỡng giữ ân nhân lại mà không quan tâm anh có thời gian không.

“Anh rảnh mà đúng không?” – Thùy Vân quay qua nhìn anh mỉm cười hỏi.

Thấy gương mặt đáng yêu của Tiểu Hoa chờ đợi câu trả lời của mình, Lý Cảnh dù không vui đến đâu cũng phải mỉm cười đáp lại.

“Ừ, bữa cơm hôm nay nhờ Tiểu Hoa nhé!”

Cô bé nhìn thấy anh như thế lại càng xấu hổ hơn. Trước nay, cô chưa từng gặp người đàn ông nào có nụ cười đẹp như thế, lại rất đàn ông nữa. Chốc chốc lại lấy tay nắm vạt váy phía sau.

Đệch, em gái này sao chỉ 1 hành động ngượng ngùng mà lại sức công phá lớn thế chứ? Chỉ một chút nữa thủng tim chị rồi này.

A Lợi nhìn hành động xấu hổ đáng yêu này của Tiểu Hoa với người đàn ông kia càng ra sức quơ chổi nhanh hơn. Cậu mím chặt môi lại.

Nhóc con à, đừng có ngốc như thế. Chơi trò tình đơn phương à, nếu nó có quả thì chả quái nào có cả 1 lốc bài hát hay thơ ca về nó đâu. Em cứ im ru thế này không chỉ một tên Lý Cảnh này mà còn tên Lý Cảnh thứ hai, thứ ba khác nữa cuỗm cô bé này mất đó. Mà làm ơn chọn cách thể hiện nào không hại phổi hơn đi em trai. Thùy Vân ho sặc sụa.





“Em khéo tay thật đấy Tiểu Hoa” - Thùy Vân đưa miếng cá được kho cực kỳ vừa miệng lên môi, không ngừng tấm tắc. Cô và chị Hân đều là dạng ăn hại chỉ biết ăn không biết nấu nên chả biết từ bao lâu cô chưa có bữa ăn ra hồn. Tiểu Hoa này ngoài quá nhút nhát và vụng về thì đúng chuẩn nữ chính ngôn tình rồi.

“Dạ, cảm ơn chị.” – Tiểu Hoa lễ phép nói.

Đúng là con nhà gia giáo mà. Ông Bàng nuôi hay thật.

“Đúng là ngon thật.” – Lý Cảnh tán thưởng cô bé. Đúng là nhớ lại bữa cơm hôm ấy cũng rất ngon nhưng do tâm trạng không tốt nên anh không nhận ra.

“Dạ, anh chị quá khen rồi.” – Tiểu Hoa nghe ân nhân tán thưởng càng đỏ mặt hơn, chỉ biết gấp cơm lia lịa đưa vào miệng.

“…” – A Lợi không nói gì chỉ biết gắp đồ ăn lia lịa, mạnh tay gõ đũa vào bát kêu lạch cạch.

Tiểu Hoa nhìn người anh này thật không hiểu nổi. Từ khi nào anh ấy lại không biết phép tắc như thế chứ?

“Ăn xong rồi!” – A Lợi cộc lốc cầm chén cất vào trong. Cậu liếc nhìn má đỏ hây của cô bé ngốc kia không nén được tiếng thở dài.

“Mà Tiểu Hoa, em phải làm việc nhà lại phải phụ tiệm, không biết thời gian đâu học hành nhỉ?” – Thùy Vân ngó bộ dạng tiểu thiên thần kia đoán chắc cô cần chơi cú chót nữa mới đủ sức công phá – “dù sao cũng cấp 3 sắp thi đại học rồi đúng không?”

“Dạ, thường em tranh thủ học buổi tối và Chủ nhật.”

“Ồ, hôm nay thật sự tụi chị phiền em rồi.” – Thùy Vân đưa tay lên che miệng, đôi mắt tỏ vẻ hối hận. Dù cô không phải dạng diễn xuất tốt nhưng mấy cái biểu cảm bình thường này tạm được.

Lý Cảnh ngó bộ dạng giả tạo của cô gái bên cạnh, cố nén tiếng thở dài. Sắp tới là vai của anh rồi. Tại sao cô làm thế thì anh cũng chả đoán được.

“Dạ, không có đâu.” – Tiểu Hoa đưa tay xua xua, lắc đầu lia lịa.

“Không, tụi chị phải đền bù mới được.” – cô hất đầu về phía Lý Cảnh – “anh Cảnh đây từng là thủ khoa đại học đó. Có gì hôm nay để anh ấy giúp em nhé chứ nếu không chị hối hận chết mất.”

Lý Cảnh mở to mắt nhìn Thùy Vân, cô gái này chém quá thật. Đúng là hồi cấp 3 đến đại học, thành tích anh cao thật nhưng đó là chương trình của Anh quốc, có phải Việt Nam đâu. Nói thật cái giáo trình phổ thông nước mình anh còn chả biết mô tê mặt mũi thế nào.

“Ừ” – Lý Cảnh gật đầu cười, đâm lao thì theo lao thôi – “anh sẽ cố gắng.”

Tiểu Hoa quay qua nhìn Lý Cảnh kinh ngạc. Anh ấy không chỉ tháo vát mà còn rất giỏi nữa. Thật sự…thật sự rất ngầu. Cô bất giác gật đầu và nhanh chóng thu dọn bát dĩa lại đem vào trong, nếu không mọi người sẽ thấy bộ dạng xấu hổ này của cô mất thôi.



A Lợi sau khi dọn dẹp cửa tiệm lại thì quay vào trong lấy tập vở kèm Tiểu Hoa. Em ấy khá chậm môn Toán, học ở trường dù không điểm liệt thì cũng chỉ vừa đủ qua môn. Đi vào phía trong, thấy nơi 2 người hay ngồi học giờ không còn cậu mà là người đàn ông khác. Tiểu Hoa ngốc mặt mày đỏ ngây thế kia sao mà học vô cơ chứ? Mà tên kia kỹ năng dạy cứ gà mờ thế nào ấy kẻo làm em ấy rớt thì chết.

Cậu nắm chặt bàn tay lại. Thật sự không thể cứ để thế này được. Liếc nhìn chị gái này đang liếc qua nhìn cậu mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook