Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược
Chương 62: Chương 50.2
Lửng Con
03/09/2016
Thùy Hân nhìn bé Hiên đang chơi đùa cùng mấy đứa trẻ khác ở khu vui chơi không giấu được sự
đau lòng. Có thể đây là lần cuối cô được đi chơi cùng thằng bé nhưng vì
tương lai con mình cô chấp nhận hy sinh. Môi trường sống ở Canada tốt
hơn ở đây lại thêm ở đó bé Hiên sẽ không còn bị đe dọa mạng sống như ở
đây nữa. Đây là sự lựa chọn tốt nhất cho tất cả mọi người.
Hoàng Nam nhìn cô mỉm cười mỉa mai.
“Nếu cô biết nhận thức sớm tình hình thì tốt rồi. Lương cô làm có bao nhiêu đâu làm sao mà chu cấp cho thằng bé cuộc sống tốt nhất được chi bằng cứ đưa tôi từ đầu.”
Thùy Hân im lặng. Người này nói không sai.
“Tôi cũng không phải kẻ quá tuyệt tình. Một hai năm tôi sẽ đưa thằng bé về đây du lịch kết hợp thăm cô luôn” – Hoàng Nam cười đắc ý. Hắn còn nhớ giọng điệu của Thùy Hân khi tòa xử giao bé Hiên cho mẹ nên không thể không trả thù – “Cô còn trẻ, cứ hốt đại thằng nào bám víu mà sống đi chứ làm công có mà cả đời…”
Cô mím chặt môi chịu đựng. Nếu không vì em gái và con trai thì tuyệt đối cô không bao giờ nhịn nhục như thế này. Đôi khi từ bỏ chính là tốt nhất.
Hoàng Nam nhìn người phụ nữ kiêu ngạo trước mặt cười khuẩy.
“Tôi muốn mấy hôm nay giữ thằng bé lại được không? Dù sao tuần sau nó cũng đi rồi…”
“Cô níu kéo làm cái quái gì chứ?” – Hoàng Nam lên giọng – “Cô mà làm thế thì mai mốt tôi đưa nó đi khó hơn đó. Có biết tôi dỗ bao lâu nó mới hết đòi mẹ không?”
Thùy Hân nắm chặt bàn tay lại cố nén nộ khí. Thật sự cô cực kỳ muốn tát cho thằng đàn ông này 1 cái thật đau.
“Bốp”
Lý Thanh đánh 1 cú thật mạnh lên mặt Hoàng Nam bất chấp sự bất ngờ của mọi người. Thùy Hân chỉ biết mở to mắt nhìn 2 người đàn ông trước mặt.
“Mày là đàn ông mà nói năng với đàn bà như thế hả? Chưa kể cô ta còn là vợ cũ mày nữa.”
Xong đoạn anh nắm lấy cổ tay Thùy Hân kéo tới chỗ bé Hiên lôi thằng bé đi trước sự ngỡ ngàng của kẻ mới bị đánh cùng mọi người ở khu vui chơi.
“Đi. Tôi nói là bảo vệ được 2 mẹ con cô là làm được. " - anh nói một tay vừa kéo tay cô, tay còn lại vác bé Hiên trên vai.
“Buông tôi ra!” – Thùy Hân kéo tay mình ra.
“Giờ cô từ chức rồi, không còn người huấn luyện tôi cũng không còn là cấp trên tôi nữa. Đừng có mà ra lệnh cho tôi.” – anh gắt lên, tay nhất quyết không bỏ tay Thùy Hân.
“Buông con ra!” – bé Hiên la lên.
" Thằng nhóc này, im đi ! " - Lý Thanh lên tiếng – " Không muốn sống cùng mẹ mà qua Canada xa lơ xa lắc cùng thằng cha khốn nạn của mày hả ? "
" Này " - Thùy Hân cáu lên – " …không được nói bậy trước mặt con tôi. "
" Cô phiền quá ! Giờ mà còn chú ý ba cái tiểu tiết này chứ ? " - Lý Thanh cáu lên. Anh cực kỳ không thích Thùy Hân lúc nào cũng kiểu cách, không bao giờ phân biệt nặng nhẹ như thế này mà chỉ chú ý tiểu tiết. Đúng là đàn bà mà.
Mọi người xung quanh nhìn 3 người với ánh mắt tò mò. Đứa trẻ thì gào lên trên vai người đàn ông, anh ta thì lôi kéo người phụ nữ, hai người đang chửi nhau ỏm tỏi… Thật là quái đản.
Lý Thanh ném 2 mẹ con ồn ào Thùy Hân lên xe rồi ngồi vào vị trí tài xế của mình. Thùy Hân nhìn anh ngạc nhiên.
" Xe mô-tô của anh đâu ? Sao hôm nay đi xe này ? " - cô hỏi quên cả ban nãy đang tức giận người này.
Anh đáp – " Xe mô-tô không tốt cho con nít. "
Cô ngẩn người nhìn anh. Không ngờ người này lại chu đáo như thế dù cư xử hơi cục mịch không như em của hắn luôn dịu dàng cùng phụ nữ nhưng…
" Này " - cô gắt lên – " anh âm mưu bắt cóc 2 mẹ con tôi từ đầu hả ? "
" Cô đừng có tiểu tiết thế được không ? " - Lý Thanh cực kỳ cáu tính cách hay bắt bẻ này của Thùy Hân, ngày xưa làm sếp anh thì anh còn nhịn mà giờ cô ta từ chức mà còn giở giọng này nữa.
" Mai mốt sao tôi gặp thằng bé nữa. Anh làm thế là cha nó cấm tuyệt tôi luôn đó. "
Lý Thanh nói - " Thế thì đừng cho nó theo cha nó qua Canada. Con cô muốn theo mẹ mà cô không nỡ bỏ nó thế quái gì cho nó theo thằng khốn kia hả? Theo mấy loại người đó chỉ tổ dạy hư thằng nhóc thôi.”
“Đã nói là không nói từ tục trước mặt con nít mà”. Thùy Hân luôn dành mọi thứ tốt nhất cho bé Hiên, cô từng sống cảnh gia đình luôn ầm ĩ nên không muốn con mình như thế. Cô muốn giáo dục nó thành 1 quý ông chính hiệu.
Anh cố nén sự giận dữ vì tính cách không phân biệt nặng nhẹ của cô gái này gắt lên – “Cô để tôi nói hết đi” – sau đó anh cố dịu giọng lại – “Đi học nước ngoài có phải là tốt nhất đâu. Cô nhìn đi, ở đây nếu cô muốn tôi giúp cô cho nó học ở mấy trường Quốc tế chứ con cái cần mẹ mà. Thiếu tình thương mà sống chung cùng cái bản tính khốn… à … không tốt của cha nó thì mai mốt thành 1 thằng… người như tên đó thì có gì hay ho. À mà cô nhìn thằng em tôi đi là biết hàng xuất khẩu đó! Tính tình quái gở…”. Anh cố không nói bậy, đúng là quá khó mà.
Thùy Hân im lặng rồi nghĩ lại đúng là Lý Cảnh ngoài phong thái “con nhà người ta” và yêu chiều em gái mình thì đúng là tính cách có vấn đề thật. Thủ đoạn lại khá tàn độc…Xét tính cách khó mà so anh trai mình. Cô ôm bé Hiên dỗ thằng bé ngủ không quan tâm người đàn ông bên cạnh.
Thấy thằng nhóc ngủ, Lý Thanh mới lên tiếng.
“Sao ngày xưa gu của cô tệ quá hả? Yêu được tên đó chứ?”
Thùy Hân đáp tỉnh bơ – “Chả biết… chắc là lúc đó thấy hắn là sự lựa chọn tốt nhất?”
“Hả?” – Lý Thanh quay sang nhìn cô khó hiểu – “Lúc đó hết đàn ông hả?”
Cô bình thản đáp.
“Chắc anh không biết đâu. Từ nhỏ 2 chị em tôi là niềm tự hào của mọi người. Chị gái hoàn hảo. Cô em thiên tài. Mà chả biết năm mười bốn, mười lăm con bé em tôi mắc cái quái gì đổi tính đổi nết bỏ hết cứ nói là có mục tiêu sống rồi không quan tâm mấy thứ khác.”
Lý Thanh bình luận – “Em gái cô đúng là chả giống ai mà.”
“Tự dưng con bé kết quả tuột dốc không phanh mà nó bá nhất ở chỗ năm nào, môn nào cũng cố định con 5 điểm không hơn không kém… Cái này đúng là khó à nha… Thậm chí chơi cờ nó cũng toàn chơi cờ hòa…” – cô bật cười nhớ lại em gái mình – “Cha mẹ tôi nói gì thì nó cũng mặc cứ làm cái mình thích. Vô hình chung tôi phải chịu luôn kỳ vọng của mọi người thay nó… Tôi cứ mặc định là làm tốt nhất rồi lấy 1 anh đại gia là xong 1 cuộc sống. Mới ra trường gặp Hoàng Nam tôi cứ cho là hắn là định mệnh… Sau này mới tỉnh mộng khi hắn ngoại tình rồi kiện cáo tôi… Ngay cả khi tôi tự tử hắn cũng không hề đến thăm 1 lần.”
Anh nhìn cô kinh ngạc – “Cô từng tự tử?”
Thùy Hân cười gượng – “Lúc đó cha mẹ tôi mới mất, tên đó theo người đàn bà khác, bé Hiên lại bị nhà chồng giành… May mà lúc đó Thùy Vân luôn cứng rắn ở bên cạnh tôi” – sau đó cô giơ nơi từng rạch cổ tay lên cười – “Đây là dấu tích làm tôi nhớ mình từng ngu tới mức nào, làm chị gái tệ tới mức nào mà để em gái lo lắng. Chính vì thế, tôi tuyệt đối phải ở bên cạnh nó dù thế nào, không làm nó lo nữa.”
Lý Thanh nhìn bàn tay cô xót xa, anh chưa từng nghĩ Thùy Hân từng chịu nhiều nỗi đau như thế. Cô không giống Thùy Vân bản tính tàn nhẫn mà chỉ là 1 cô gái bình thường, tên Hoàng Nam đó thật khốn nạn. Anh thề không tha cho hắn.
“Cô không hề tệ hay yếu đuối…” – anh lên tiếng – “cô là 1 người rất mạnh mẽ… Nếu không cô không chịu luôn áp lực gánh luôn phần em gái mình đâu chứ? Cô là 1 người chị rất tốt…”
“Cảm ơn” – cô mỉm cười đáp dù biết đây chỉ là 1 lời an ủi thoáng qua.
“Tôi hứa…” – Lý Thanh nói dứt khoát – “Chắc chắn không để ai làm hại mẹ con cô nên đừng làm ba cái hành động tào lao này…”. Anh biết bây giờ cảm xúc anh dành cho cô gái này không còn là cảm giác thấy cô giống mẹ mình mà lớn hơn như thế.
Thùy Hân không nói gì nữa. Không hiểu tại sao ở bên Lý Thanh này cô lại thấy yên tâm như thế này. Hoàn toàn không giống khi ở bên Hoàng Nam.
“À mà ngày mai cô cùng tôi đi dự tiệc ông già kia được không? Thật ra tôi không có người đi cùng. Tôi không muốn đi nhưng cha tôi cứ bắt phải đi nói là mở rộng quan hệ."
Thùy Hân mỉm cười đáp – “Được.”
…
Thùy Vân hắt hơi liên tục, sao cô cứ có cảm giác không lành nhỉ? Không phải chuyện mấy ông già hồ ly nhà họ Lý mà là cái gì đó hơn cả thế. Thôi, khó quá bỏ qua.
“Ông già đó chắc cái quái gì cũng có nhỉ? Tặng cái gì đủ phô trương thanh thế cháu dâu lão lại ngầm ý chấp thuận lời đề nghị đó. Thuận cả đôi đường.”
Cô nhìn lên tờ giấy trước mặt, khóe miệng cong lên. Thùy Vân rút trong tủ mấy cái thẻ của Lý Cảnh ngày xưa cho cô.
“Giờ phải tìm chuyên gia thời trang là chị Hai mới được. Hy vọng hắn chưa khóa tài khoản… Nhìn tên này không giống dạng chia tay đòi quà đâu… Coi như đây là tiền hắn chi mua đạo cụ cho mình.”
Hoàng Nam nhìn cô mỉm cười mỉa mai.
“Nếu cô biết nhận thức sớm tình hình thì tốt rồi. Lương cô làm có bao nhiêu đâu làm sao mà chu cấp cho thằng bé cuộc sống tốt nhất được chi bằng cứ đưa tôi từ đầu.”
Thùy Hân im lặng. Người này nói không sai.
“Tôi cũng không phải kẻ quá tuyệt tình. Một hai năm tôi sẽ đưa thằng bé về đây du lịch kết hợp thăm cô luôn” – Hoàng Nam cười đắc ý. Hắn còn nhớ giọng điệu của Thùy Hân khi tòa xử giao bé Hiên cho mẹ nên không thể không trả thù – “Cô còn trẻ, cứ hốt đại thằng nào bám víu mà sống đi chứ làm công có mà cả đời…”
Cô mím chặt môi chịu đựng. Nếu không vì em gái và con trai thì tuyệt đối cô không bao giờ nhịn nhục như thế này. Đôi khi từ bỏ chính là tốt nhất.
Hoàng Nam nhìn người phụ nữ kiêu ngạo trước mặt cười khuẩy.
“Tôi muốn mấy hôm nay giữ thằng bé lại được không? Dù sao tuần sau nó cũng đi rồi…”
“Cô níu kéo làm cái quái gì chứ?” – Hoàng Nam lên giọng – “Cô mà làm thế thì mai mốt tôi đưa nó đi khó hơn đó. Có biết tôi dỗ bao lâu nó mới hết đòi mẹ không?”
Thùy Hân nắm chặt bàn tay lại cố nén nộ khí. Thật sự cô cực kỳ muốn tát cho thằng đàn ông này 1 cái thật đau.
“Bốp”
Lý Thanh đánh 1 cú thật mạnh lên mặt Hoàng Nam bất chấp sự bất ngờ của mọi người. Thùy Hân chỉ biết mở to mắt nhìn 2 người đàn ông trước mặt.
“Mày là đàn ông mà nói năng với đàn bà như thế hả? Chưa kể cô ta còn là vợ cũ mày nữa.”
Xong đoạn anh nắm lấy cổ tay Thùy Hân kéo tới chỗ bé Hiên lôi thằng bé đi trước sự ngỡ ngàng của kẻ mới bị đánh cùng mọi người ở khu vui chơi.
“Đi. Tôi nói là bảo vệ được 2 mẹ con cô là làm được. " - anh nói một tay vừa kéo tay cô, tay còn lại vác bé Hiên trên vai.
“Buông tôi ra!” – Thùy Hân kéo tay mình ra.
“Giờ cô từ chức rồi, không còn người huấn luyện tôi cũng không còn là cấp trên tôi nữa. Đừng có mà ra lệnh cho tôi.” – anh gắt lên, tay nhất quyết không bỏ tay Thùy Hân.
“Buông con ra!” – bé Hiên la lên.
" Thằng nhóc này, im đi ! " - Lý Thanh lên tiếng – " Không muốn sống cùng mẹ mà qua Canada xa lơ xa lắc cùng thằng cha khốn nạn của mày hả ? "
" Này " - Thùy Hân cáu lên – " …không được nói bậy trước mặt con tôi. "
" Cô phiền quá ! Giờ mà còn chú ý ba cái tiểu tiết này chứ ? " - Lý Thanh cáu lên. Anh cực kỳ không thích Thùy Hân lúc nào cũng kiểu cách, không bao giờ phân biệt nặng nhẹ như thế này mà chỉ chú ý tiểu tiết. Đúng là đàn bà mà.
Mọi người xung quanh nhìn 3 người với ánh mắt tò mò. Đứa trẻ thì gào lên trên vai người đàn ông, anh ta thì lôi kéo người phụ nữ, hai người đang chửi nhau ỏm tỏi… Thật là quái đản.
Lý Thanh ném 2 mẹ con ồn ào Thùy Hân lên xe rồi ngồi vào vị trí tài xế của mình. Thùy Hân nhìn anh ngạc nhiên.
" Xe mô-tô của anh đâu ? Sao hôm nay đi xe này ? " - cô hỏi quên cả ban nãy đang tức giận người này.
Anh đáp – " Xe mô-tô không tốt cho con nít. "
Cô ngẩn người nhìn anh. Không ngờ người này lại chu đáo như thế dù cư xử hơi cục mịch không như em của hắn luôn dịu dàng cùng phụ nữ nhưng…
" Này " - cô gắt lên – " anh âm mưu bắt cóc 2 mẹ con tôi từ đầu hả ? "
" Cô đừng có tiểu tiết thế được không ? " - Lý Thanh cực kỳ cáu tính cách hay bắt bẻ này của Thùy Hân, ngày xưa làm sếp anh thì anh còn nhịn mà giờ cô ta từ chức mà còn giở giọng này nữa.
" Mai mốt sao tôi gặp thằng bé nữa. Anh làm thế là cha nó cấm tuyệt tôi luôn đó. "
Lý Thanh nói - " Thế thì đừng cho nó theo cha nó qua Canada. Con cô muốn theo mẹ mà cô không nỡ bỏ nó thế quái gì cho nó theo thằng khốn kia hả? Theo mấy loại người đó chỉ tổ dạy hư thằng nhóc thôi.”
“Đã nói là không nói từ tục trước mặt con nít mà”. Thùy Hân luôn dành mọi thứ tốt nhất cho bé Hiên, cô từng sống cảnh gia đình luôn ầm ĩ nên không muốn con mình như thế. Cô muốn giáo dục nó thành 1 quý ông chính hiệu.
Anh cố nén sự giận dữ vì tính cách không phân biệt nặng nhẹ của cô gái này gắt lên – “Cô để tôi nói hết đi” – sau đó anh cố dịu giọng lại – “Đi học nước ngoài có phải là tốt nhất đâu. Cô nhìn đi, ở đây nếu cô muốn tôi giúp cô cho nó học ở mấy trường Quốc tế chứ con cái cần mẹ mà. Thiếu tình thương mà sống chung cùng cái bản tính khốn… à … không tốt của cha nó thì mai mốt thành 1 thằng… người như tên đó thì có gì hay ho. À mà cô nhìn thằng em tôi đi là biết hàng xuất khẩu đó! Tính tình quái gở…”. Anh cố không nói bậy, đúng là quá khó mà.
Thùy Hân im lặng rồi nghĩ lại đúng là Lý Cảnh ngoài phong thái “con nhà người ta” và yêu chiều em gái mình thì đúng là tính cách có vấn đề thật. Thủ đoạn lại khá tàn độc…Xét tính cách khó mà so anh trai mình. Cô ôm bé Hiên dỗ thằng bé ngủ không quan tâm người đàn ông bên cạnh.
Thấy thằng nhóc ngủ, Lý Thanh mới lên tiếng.
“Sao ngày xưa gu của cô tệ quá hả? Yêu được tên đó chứ?”
Thùy Hân đáp tỉnh bơ – “Chả biết… chắc là lúc đó thấy hắn là sự lựa chọn tốt nhất?”
“Hả?” – Lý Thanh quay sang nhìn cô khó hiểu – “Lúc đó hết đàn ông hả?”
Cô bình thản đáp.
“Chắc anh không biết đâu. Từ nhỏ 2 chị em tôi là niềm tự hào của mọi người. Chị gái hoàn hảo. Cô em thiên tài. Mà chả biết năm mười bốn, mười lăm con bé em tôi mắc cái quái gì đổi tính đổi nết bỏ hết cứ nói là có mục tiêu sống rồi không quan tâm mấy thứ khác.”
Lý Thanh bình luận – “Em gái cô đúng là chả giống ai mà.”
“Tự dưng con bé kết quả tuột dốc không phanh mà nó bá nhất ở chỗ năm nào, môn nào cũng cố định con 5 điểm không hơn không kém… Cái này đúng là khó à nha… Thậm chí chơi cờ nó cũng toàn chơi cờ hòa…” – cô bật cười nhớ lại em gái mình – “Cha mẹ tôi nói gì thì nó cũng mặc cứ làm cái mình thích. Vô hình chung tôi phải chịu luôn kỳ vọng của mọi người thay nó… Tôi cứ mặc định là làm tốt nhất rồi lấy 1 anh đại gia là xong 1 cuộc sống. Mới ra trường gặp Hoàng Nam tôi cứ cho là hắn là định mệnh… Sau này mới tỉnh mộng khi hắn ngoại tình rồi kiện cáo tôi… Ngay cả khi tôi tự tử hắn cũng không hề đến thăm 1 lần.”
Anh nhìn cô kinh ngạc – “Cô từng tự tử?”
Thùy Hân cười gượng – “Lúc đó cha mẹ tôi mới mất, tên đó theo người đàn bà khác, bé Hiên lại bị nhà chồng giành… May mà lúc đó Thùy Vân luôn cứng rắn ở bên cạnh tôi” – sau đó cô giơ nơi từng rạch cổ tay lên cười – “Đây là dấu tích làm tôi nhớ mình từng ngu tới mức nào, làm chị gái tệ tới mức nào mà để em gái lo lắng. Chính vì thế, tôi tuyệt đối phải ở bên cạnh nó dù thế nào, không làm nó lo nữa.”
Lý Thanh nhìn bàn tay cô xót xa, anh chưa từng nghĩ Thùy Hân từng chịu nhiều nỗi đau như thế. Cô không giống Thùy Vân bản tính tàn nhẫn mà chỉ là 1 cô gái bình thường, tên Hoàng Nam đó thật khốn nạn. Anh thề không tha cho hắn.
“Cô không hề tệ hay yếu đuối…” – anh lên tiếng – “cô là 1 người rất mạnh mẽ… Nếu không cô không chịu luôn áp lực gánh luôn phần em gái mình đâu chứ? Cô là 1 người chị rất tốt…”
“Cảm ơn” – cô mỉm cười đáp dù biết đây chỉ là 1 lời an ủi thoáng qua.
“Tôi hứa…” – Lý Thanh nói dứt khoát – “Chắc chắn không để ai làm hại mẹ con cô nên đừng làm ba cái hành động tào lao này…”. Anh biết bây giờ cảm xúc anh dành cho cô gái này không còn là cảm giác thấy cô giống mẹ mình mà lớn hơn như thế.
Thùy Hân không nói gì nữa. Không hiểu tại sao ở bên Lý Thanh này cô lại thấy yên tâm như thế này. Hoàn toàn không giống khi ở bên Hoàng Nam.
“À mà ngày mai cô cùng tôi đi dự tiệc ông già kia được không? Thật ra tôi không có người đi cùng. Tôi không muốn đi nhưng cha tôi cứ bắt phải đi nói là mở rộng quan hệ."
Thùy Hân mỉm cười đáp – “Được.”
…
Thùy Vân hắt hơi liên tục, sao cô cứ có cảm giác không lành nhỉ? Không phải chuyện mấy ông già hồ ly nhà họ Lý mà là cái gì đó hơn cả thế. Thôi, khó quá bỏ qua.
“Ông già đó chắc cái quái gì cũng có nhỉ? Tặng cái gì đủ phô trương thanh thế cháu dâu lão lại ngầm ý chấp thuận lời đề nghị đó. Thuận cả đôi đường.”
Cô nhìn lên tờ giấy trước mặt, khóe miệng cong lên. Thùy Vân rút trong tủ mấy cái thẻ của Lý Cảnh ngày xưa cho cô.
“Giờ phải tìm chuyên gia thời trang là chị Hai mới được. Hy vọng hắn chưa khóa tài khoản… Nhìn tên này không giống dạng chia tay đòi quà đâu… Coi như đây là tiền hắn chi mua đạo cụ cho mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.