Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược
Chương 61
Lửng Con
03/09/2016
“Bây giờ điều đầu tiên là cho ông già kia biết tôi có giá trị lợi dụng có
khả năng dắt mũi anh hay nói cách khác chúng ta cùng phối hợp đóng vai
vợ chồng yêu nhau say đắm…” – Thùy Vân nói – “…anh hiểu ý tôi chứ?”
Lý Cảnh đáp lại bằng sự im lặng.
Hắn cứ làm như mình là con tự kỷ ấy. Khốn thật, đáng ra nên cho thằng cha này cosplay Vô diện, con đó nó không biết nói.
Vô diện: nhân vật trong hoạt hình “Spirit Away” từng đoạt Oscar.
“Ok, không nói là đồng ý…” – cô nói tiếp – “Ông già đó không đứng ra làm chủ mà qua anh tôi đoán 1 phần là do ngại cha anh đúng không? Dù gì anh cũng là con cha anh. Danh chính ngôn thuận thừa kế tất cả không gây dị nghị và là cháu ruột của ổng. Thuận cả đôi đường.”
Lý Cảnh không ngờ cô gái này hiểu tình hình nhanh như thế.
“Nếu song hổ tranh đấu thì sao chúng ta không để cho cả hai đánh chết nhau rồi ngồi xem phim hưởng ngư ông đắc lợi…” – cô mỉm cười – “… nếu không chống được thì sao không thuận nước đẩy thuyền phát động chiến tranh sớm hơn.”
Đây cũng là kế sách anh đã nghĩ mấy hôm nay, không ngờ 1 cô gái mới 25 lại có tư tâm như thế… Thùy Vân này đúng là không cần anh bảo vệ mà.
“Hây…” – cô cáu gắt lên – “…anh đừng có im như thế. Tôi tỏ ra nguy hiểm bàn chuyện hại người nãy giờ mà anh không phối hợp gì thế hả?”
Lý Cảnh lạnh lùng nói – “Cô cứ nói tiếp!”
Thùy Vân nói tiếp – “Nếu ông anh muốn có quyền lực thế thì cứ giao cho ông ta, càng cho ông ta bành trướng càng tốt. Coi như đây là món quà thành ý cháu dâu quý này gửi vậy.”
“Cô muốn cảnh sát buông lưới bắt trọn ổ?”
Cô mỉm cười nham hiểm – “Không, chúng ta chỉ cần 1 vật hy sinh cho ông già đó biết ông ta già rồi, nên biết khó mà tự rút. Người hy sinh chúng ta đều có đáp án rồi nhỉ?”
“Vừa gây chiến cha tôi, vừa đối đầu cảnh sát… quả thật đau đầu không ít…” – anh mỉm cười – “Đúng là không gì độc bằng lòng dạ đàn bà mà!”
“Quá khen.” – cô đáp – “Bây giờ anh cần đóng trọn vai Đường Minh Hoàng lụy tình của mình, tôi đóng trọn vai hại dân hại nước của mình. Cùng phối hợp nhé ông xã!”
“Em đúng là 1 phụ nữ quá tàn độc mà.” – Lý Cảnh nghĩ thầm – “… hoàn toàn không thích hợp làm vợ hiền.”
…
Thùy Vân nằm trong phòng cầm điện thoại lên gọi cho Lý Thanh. Người quan trọng nhất hiện giờ đối với cô trong kế hoạch này không phải là Lý Cảnh mà là anh trai hắn. Cô không muốn bản thân có bất kỳ vướng bận nào nên mọi chuyện của chị cô đành giao cho người này. Giả như có gì bất trắc thì cũng không sao… Ngoài ra, tên Lý Thanh này từng lãnh đạo Lai Hoa Bang, lại có nhiều anh em. Dù không còn dính líu gì đến bang hội nhưng sức ảnh hưởng không ít… Có thể lợi dụng được.
…
Mấy hôm nay Lý Thanh thấy Thùy Hân làm việc cứ sai sót, gương mặt không giấu sự không vui. Không phải cô ta sợ thế lực ông già kia đến thế chứ?
“Haiz… đúng là phụ nữ mà… " - anh thở dài.
“A…” – tiếng Thùy Hân vang lên – “Chết tiệt! Ngày cuối mà còn xui thế này…”
Lý Thanh nhìn qua thì thấy cô làm đổ ly nước nóng để pha cà phê lên tay vội chạy tới cầm tay cô xem xét.
“Cô có sao không?”
Cô rút tay lại ngay gắt lên – “Không có gì đâu.”
Anh nhìn ly nước nóng lại nhìn bịch cà phê hòa tan cùng bàn tay nóng do bỏng của Thùy Hân. Cô gái này không phải luôn kiểu cách sao? Không bao giờ uống cà phê hòa tan, làm việc lại luôn cẩn thận tại sao lại như thế chứ?
“Có chuyện gì vậy?” – anh lên tiếng.
Thùy Hân gắt lên – “Không liên quan anh.”
“Có chuyện gì hả?” – Lý Thanh gắt lên.
“Tôi nói không liên quan anh mà…” - cô gắt lên – “Bây giờ là 5h10’, tôi còn là cấp trên của anh thêm 20 phút. Đừng có ra lệnh cho tôi.”
“Có chuyện gì hả?” – Lý Thanh nắm chặt vai Thùy Hân hỏi lại. Bất chợt anh nhìn lên đồng hồ lại nhìn cô –“Không phải giờ này cô nên đi đón con sao?”
Thùy Hân im lặng.
“Có chuyện gì?” – anh hét lên.
Cô nhìn anh, ánh mắt không giấu sự đau buồn – “Tôi quyết định giao thằng bé cho cha nó rồi. Mấy ngày nữa nó sẽ qua Canada định cư cùng cha nó.”
“Chết tiệt!” – Lý Thanh gắt lên – “Cô đừng có làm ba cái thứ dư thừa đó. Chúng tôi nói là bảo vệ 2 mẹ con cô được mà!”
Thùy Hân không nói gì chỉ im lặng. Cô không muốn làm gánh nặng cho em gái mình chi bằng giảm bớt áp lực cho nó.
Khốn thật, cô gái này không phải xem con như sinh mệnh sao giờ lại như thế chứ.
…
“Theo chúng tôi đoán thì có thể đây là bạn cũ của cô Vân.
Lý Cảnh ném xấp hình lên bàn, lạnh lùng ra lệnh.
“Điều tra thằng nhóc đó cho tôi.”
Anh liếc mắt nhìn nụ cười vô tư thoải mái của Thùy Vân không khỏi khó chịu. Cô chưa bao giờ cười hồn nhiên không chút lo lắng gì với anh như thế. Một cô gái toan tính thủ đoạn như thế lại có 1 nụ cười vậy sao? Linh tính cho anh biết đây chính là người cực kỳ quan trọng mà cô từng nói. Cuối cùng thằng nhãi này là ai?
“Chết tiệt, mình tự nói không bao giờ yêu cô ta nữa tại sao lại ghen chứ!”
…
Sau ngày gặp Thành Đạt, Thùy Vân ngoài bày mưu tính kế hại người thì bắt đầu vẽ lại. Giờ có gấp cũng không được, mọi sự chờ 2 anh em kia giải quyết. Còn đồng minh thứ ba cô đang cân nhắc có nên hợp tác không… Chi bằng giờ bắt đầu làm lại, không thì cô chạy tám đời cũng không theo kịp cậu ấy. Giờ level 2 bên quá cách biệt rồi. Người ta phụ tùng Nhật Bản còn cô chỉ là hàng Việt Nam chất lượng có cao mấy thì cũng không bằng.
“Cô ra đây!” – tiếng Lý Cảnh ở ngoài ra lệnh.
Khốn thật, ông chủ lên tiếng không ra bị đuổi việc là chết! Giờ mình cần hắn chứ hắn không cần mình… Nhịn! Cố nhịn. Hết yêu là thế đó. Đàn ông khốn nạn thế đó!
Cô vơ cái mặt nạ Sessomaru trên bàn đeo lên mặt để tránh bị gai mắt lạc đạn. Lý Cảnh này dạo này mặt lạnh thì chắc thích mấy anh mặt lạnh như tiền giống mình.
Sessomaru: một nhân vật nam của bộ Inuyasha.
“Dạ, boss kêu em sao.” – Thùy Vân lên tiếng.
Lý Cảnh lên tiếng – “Ngồi xuống. Chúng ta cần nói chuyện.”
Cô ngoan ngoãn ngồi đối diện anh. Giờ đeo mặt nạ coi như có áo giáp tạm thời, người này bớt ngứa mắt cô rồi.
" Cô làm cái quái gì thế hả ? " - Lý Cảnh nhìn chằm chằm cô nói. Anh không hiểu sao cứ thấy anh là cô gái này lại đeo mấy cái mặt nạ kia. Mà cái mặt thằng nào cũng đen như cái mền.
" À, anh thấy cái mặt mình nó ngứa mắt rồi phải không ? Nói thiệt mấy nhân vật này hàng tuyển cả đó, đúng chuẩn hotboy lạnh lùng đẹp trai giống anh đó " - cô nói – " Mà tôi nói thiệt, mấy anh giai kiểu này chỉ đẹp trong phim thôi chứ ở ngoài đời cái mặt chảnh chó này thì bị mấy thằng khác đánh bỏ mẹ. Đặc biệt là dạo này mấy đứa sửu nhi được thừa kế dòng máu Việt Nam anh hùng cứ hở cái ngứa mắt là đâm chém nhau, may anh là đại ca chứ nếu không chết tám đời rồi. "
" Cô bớt nói nhảm đi. " - anh gắt lên.
Cô đáp - " Dạ boss. "
Được chửi xéo sướng quá ! Cosplay vạn tuế !
" Cô nhớ tôi từng nói chứ ? " - Lý Cảnh lạnh lùng nói – " … khi … đêm cô nấu mì cho tôi. "
" Dạ, anh nói nhiều lắm. Sao tôi nhớ hết ! ". Thùy Vân đang cực kỳ không vui khi đang tập trung vẽ mà bị làm phiền nên không còn kiêng dè.
" Tuy hiện giờ chúng ta đang đóng kịch nhưng cô mà cắm sừng tôi thì tôi không tha đâu. "
Lâu lâu anh mở miệng nói chuyện mà không nói gì hay hơn được hả ? Tôi muốn cắm sừng anh thì lấy đâu ra gian phu mà cắm chứ ? Cái gia tộc nhà anh là hàng để trưng bày không được sờ, sờ đến là đứt tay. Còn xung quanh anh có ai đủ bình thường để tôi thông gian chứ ? Tên nội gián còn nguy hiểm hơn, nửa chính nửa tà quá nguy hiểm. Đám anh em của anh có ai dám đụng đến tôi đâu… Có tiểu thiên thần A Lợi mà tôi thua đứt đuôi con nhóc Tiểu Hoa rồi, chỉ hơn nó được cái tuổi… Thông gian đâu phải chuyện đơn giản. Nhịn ! Không chửi bậy ! May quá có cái mặt nạ này che.
Cô đáp mỉa mai – " Dạ, em lấy thân phận gì mà cắm sừng anh chứ ? Có gì sơ suất anh không tha cho em thì sao ? "
" Cô… " - anh nhìn lên cô gái đối diện không giấu sự bực bội.
" Nếu, boss chỉ dặn dò em thế thôi thì cho phép em đi làm việc tiếp ". Nói xong cô bỏ vào phòng không thèm quay lại.
" Hai hôm nữa là đại thọ ông tôi. Chúng ta cần chuẩn bị đại lễ cho ông ta. " - anh lên tiếng cố nén tức giận lại.
" À, nhanh thế ! " - cô bình thản đáp. Không ngờ mọi chuyện nhanh như thế !
Lý Cảnh đáp lại bằng sự im lặng.
Hắn cứ làm như mình là con tự kỷ ấy. Khốn thật, đáng ra nên cho thằng cha này cosplay Vô diện, con đó nó không biết nói.
Vô diện: nhân vật trong hoạt hình “Spirit Away” từng đoạt Oscar.
“Ok, không nói là đồng ý…” – cô nói tiếp – “Ông già đó không đứng ra làm chủ mà qua anh tôi đoán 1 phần là do ngại cha anh đúng không? Dù gì anh cũng là con cha anh. Danh chính ngôn thuận thừa kế tất cả không gây dị nghị và là cháu ruột của ổng. Thuận cả đôi đường.”
Lý Cảnh không ngờ cô gái này hiểu tình hình nhanh như thế.
“Nếu song hổ tranh đấu thì sao chúng ta không để cho cả hai đánh chết nhau rồi ngồi xem phim hưởng ngư ông đắc lợi…” – cô mỉm cười – “… nếu không chống được thì sao không thuận nước đẩy thuyền phát động chiến tranh sớm hơn.”
Đây cũng là kế sách anh đã nghĩ mấy hôm nay, không ngờ 1 cô gái mới 25 lại có tư tâm như thế… Thùy Vân này đúng là không cần anh bảo vệ mà.
“Hây…” – cô cáu gắt lên – “…anh đừng có im như thế. Tôi tỏ ra nguy hiểm bàn chuyện hại người nãy giờ mà anh không phối hợp gì thế hả?”
Lý Cảnh lạnh lùng nói – “Cô cứ nói tiếp!”
Thùy Vân nói tiếp – “Nếu ông anh muốn có quyền lực thế thì cứ giao cho ông ta, càng cho ông ta bành trướng càng tốt. Coi như đây là món quà thành ý cháu dâu quý này gửi vậy.”
“Cô muốn cảnh sát buông lưới bắt trọn ổ?”
Cô mỉm cười nham hiểm – “Không, chúng ta chỉ cần 1 vật hy sinh cho ông già đó biết ông ta già rồi, nên biết khó mà tự rút. Người hy sinh chúng ta đều có đáp án rồi nhỉ?”
“Vừa gây chiến cha tôi, vừa đối đầu cảnh sát… quả thật đau đầu không ít…” – anh mỉm cười – “Đúng là không gì độc bằng lòng dạ đàn bà mà!”
“Quá khen.” – cô đáp – “Bây giờ anh cần đóng trọn vai Đường Minh Hoàng lụy tình của mình, tôi đóng trọn vai hại dân hại nước của mình. Cùng phối hợp nhé ông xã!”
“Em đúng là 1 phụ nữ quá tàn độc mà.” – Lý Cảnh nghĩ thầm – “… hoàn toàn không thích hợp làm vợ hiền.”
…
Thùy Vân nằm trong phòng cầm điện thoại lên gọi cho Lý Thanh. Người quan trọng nhất hiện giờ đối với cô trong kế hoạch này không phải là Lý Cảnh mà là anh trai hắn. Cô không muốn bản thân có bất kỳ vướng bận nào nên mọi chuyện của chị cô đành giao cho người này. Giả như có gì bất trắc thì cũng không sao… Ngoài ra, tên Lý Thanh này từng lãnh đạo Lai Hoa Bang, lại có nhiều anh em. Dù không còn dính líu gì đến bang hội nhưng sức ảnh hưởng không ít… Có thể lợi dụng được.
…
Mấy hôm nay Lý Thanh thấy Thùy Hân làm việc cứ sai sót, gương mặt không giấu sự không vui. Không phải cô ta sợ thế lực ông già kia đến thế chứ?
“Haiz… đúng là phụ nữ mà… " - anh thở dài.
“A…” – tiếng Thùy Hân vang lên – “Chết tiệt! Ngày cuối mà còn xui thế này…”
Lý Thanh nhìn qua thì thấy cô làm đổ ly nước nóng để pha cà phê lên tay vội chạy tới cầm tay cô xem xét.
“Cô có sao không?”
Cô rút tay lại ngay gắt lên – “Không có gì đâu.”
Anh nhìn ly nước nóng lại nhìn bịch cà phê hòa tan cùng bàn tay nóng do bỏng của Thùy Hân. Cô gái này không phải luôn kiểu cách sao? Không bao giờ uống cà phê hòa tan, làm việc lại luôn cẩn thận tại sao lại như thế chứ?
“Có chuyện gì vậy?” – anh lên tiếng.
Thùy Hân gắt lên – “Không liên quan anh.”
“Có chuyện gì hả?” – Lý Thanh gắt lên.
“Tôi nói không liên quan anh mà…” - cô gắt lên – “Bây giờ là 5h10’, tôi còn là cấp trên của anh thêm 20 phút. Đừng có ra lệnh cho tôi.”
“Có chuyện gì hả?” – Lý Thanh nắm chặt vai Thùy Hân hỏi lại. Bất chợt anh nhìn lên đồng hồ lại nhìn cô –“Không phải giờ này cô nên đi đón con sao?”
Thùy Hân im lặng.
“Có chuyện gì?” – anh hét lên.
Cô nhìn anh, ánh mắt không giấu sự đau buồn – “Tôi quyết định giao thằng bé cho cha nó rồi. Mấy ngày nữa nó sẽ qua Canada định cư cùng cha nó.”
“Chết tiệt!” – Lý Thanh gắt lên – “Cô đừng có làm ba cái thứ dư thừa đó. Chúng tôi nói là bảo vệ 2 mẹ con cô được mà!”
Thùy Hân không nói gì chỉ im lặng. Cô không muốn làm gánh nặng cho em gái mình chi bằng giảm bớt áp lực cho nó.
Khốn thật, cô gái này không phải xem con như sinh mệnh sao giờ lại như thế chứ.
…
“Theo chúng tôi đoán thì có thể đây là bạn cũ của cô Vân.
Lý Cảnh ném xấp hình lên bàn, lạnh lùng ra lệnh.
“Điều tra thằng nhóc đó cho tôi.”
Anh liếc mắt nhìn nụ cười vô tư thoải mái của Thùy Vân không khỏi khó chịu. Cô chưa bao giờ cười hồn nhiên không chút lo lắng gì với anh như thế. Một cô gái toan tính thủ đoạn như thế lại có 1 nụ cười vậy sao? Linh tính cho anh biết đây chính là người cực kỳ quan trọng mà cô từng nói. Cuối cùng thằng nhãi này là ai?
“Chết tiệt, mình tự nói không bao giờ yêu cô ta nữa tại sao lại ghen chứ!”
…
Sau ngày gặp Thành Đạt, Thùy Vân ngoài bày mưu tính kế hại người thì bắt đầu vẽ lại. Giờ có gấp cũng không được, mọi sự chờ 2 anh em kia giải quyết. Còn đồng minh thứ ba cô đang cân nhắc có nên hợp tác không… Chi bằng giờ bắt đầu làm lại, không thì cô chạy tám đời cũng không theo kịp cậu ấy. Giờ level 2 bên quá cách biệt rồi. Người ta phụ tùng Nhật Bản còn cô chỉ là hàng Việt Nam chất lượng có cao mấy thì cũng không bằng.
“Cô ra đây!” – tiếng Lý Cảnh ở ngoài ra lệnh.
Khốn thật, ông chủ lên tiếng không ra bị đuổi việc là chết! Giờ mình cần hắn chứ hắn không cần mình… Nhịn! Cố nhịn. Hết yêu là thế đó. Đàn ông khốn nạn thế đó!
Cô vơ cái mặt nạ Sessomaru trên bàn đeo lên mặt để tránh bị gai mắt lạc đạn. Lý Cảnh này dạo này mặt lạnh thì chắc thích mấy anh mặt lạnh như tiền giống mình.
Sessomaru: một nhân vật nam của bộ Inuyasha.
“Dạ, boss kêu em sao.” – Thùy Vân lên tiếng.
Lý Cảnh lên tiếng – “Ngồi xuống. Chúng ta cần nói chuyện.”
Cô ngoan ngoãn ngồi đối diện anh. Giờ đeo mặt nạ coi như có áo giáp tạm thời, người này bớt ngứa mắt cô rồi.
" Cô làm cái quái gì thế hả ? " - Lý Cảnh nhìn chằm chằm cô nói. Anh không hiểu sao cứ thấy anh là cô gái này lại đeo mấy cái mặt nạ kia. Mà cái mặt thằng nào cũng đen như cái mền.
" À, anh thấy cái mặt mình nó ngứa mắt rồi phải không ? Nói thiệt mấy nhân vật này hàng tuyển cả đó, đúng chuẩn hotboy lạnh lùng đẹp trai giống anh đó " - cô nói – " Mà tôi nói thiệt, mấy anh giai kiểu này chỉ đẹp trong phim thôi chứ ở ngoài đời cái mặt chảnh chó này thì bị mấy thằng khác đánh bỏ mẹ. Đặc biệt là dạo này mấy đứa sửu nhi được thừa kế dòng máu Việt Nam anh hùng cứ hở cái ngứa mắt là đâm chém nhau, may anh là đại ca chứ nếu không chết tám đời rồi. "
" Cô bớt nói nhảm đi. " - anh gắt lên.
Cô đáp - " Dạ boss. "
Được chửi xéo sướng quá ! Cosplay vạn tuế !
" Cô nhớ tôi từng nói chứ ? " - Lý Cảnh lạnh lùng nói – " … khi … đêm cô nấu mì cho tôi. "
" Dạ, anh nói nhiều lắm. Sao tôi nhớ hết ! ". Thùy Vân đang cực kỳ không vui khi đang tập trung vẽ mà bị làm phiền nên không còn kiêng dè.
" Tuy hiện giờ chúng ta đang đóng kịch nhưng cô mà cắm sừng tôi thì tôi không tha đâu. "
Lâu lâu anh mở miệng nói chuyện mà không nói gì hay hơn được hả ? Tôi muốn cắm sừng anh thì lấy đâu ra gian phu mà cắm chứ ? Cái gia tộc nhà anh là hàng để trưng bày không được sờ, sờ đến là đứt tay. Còn xung quanh anh có ai đủ bình thường để tôi thông gian chứ ? Tên nội gián còn nguy hiểm hơn, nửa chính nửa tà quá nguy hiểm. Đám anh em của anh có ai dám đụng đến tôi đâu… Có tiểu thiên thần A Lợi mà tôi thua đứt đuôi con nhóc Tiểu Hoa rồi, chỉ hơn nó được cái tuổi… Thông gian đâu phải chuyện đơn giản. Nhịn ! Không chửi bậy ! May quá có cái mặt nạ này che.
Cô đáp mỉa mai – " Dạ, em lấy thân phận gì mà cắm sừng anh chứ ? Có gì sơ suất anh không tha cho em thì sao ? "
" Cô… " - anh nhìn lên cô gái đối diện không giấu sự bực bội.
" Nếu, boss chỉ dặn dò em thế thôi thì cho phép em đi làm việc tiếp ". Nói xong cô bỏ vào phòng không thèm quay lại.
" Hai hôm nữa là đại thọ ông tôi. Chúng ta cần chuẩn bị đại lễ cho ông ta. " - anh lên tiếng cố nén tức giận lại.
" À, nhanh thế ! " - cô bình thản đáp. Không ngờ mọi chuyện nhanh như thế !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.