Chương 18
Tam Mộc Mục
03/12/2013
Đêm hôm đó, từ khu du lịch trở về, A Thải mất ngủ, làm cho tôi cũng
không thể nào ngủ được, phải cố giữ tỉnh táo để nghe cô ấy khóc lóc, kể
khổ.
“Sinh Mễ, vì sao chứ? Tôi đối xử với họ tốt như vậy, vậy mà sao họ chẳng thèm để ý đến tôi chút nào?”
Tôi ngáp một cái, nói: “Bọn họ không cần cậu, cậu cũng đừng để ý đến họ là được rồi. Có sao đâu.”
“Tôi thấy mình là một người phụ nữ tràn đầy tình yêu, một lòng muốn đối xử tốt với người khác, nếu không có ai đáp lại, tôi sẽ bị điên mất.” A Thải giàn dụa nước mắt nước mũi thổ lộ rằng cô ấy là người giàu tình yêu, làm cho tôi phải nghiêm túc đưa khăn tay cho cô ấy.
“Nếu thật sự cậu có tình yêu thương bao la, vậy thì đi làm công ích đi, rỗi rãi thì đến cô nhi viện thăm trẻ mồ côi, nếu không thì đến viện dưỡng lão nói chuyện phiếm với mấy cụ già ở đó, hát hò cho họ nghe, bọn họ nhất định sẽ đáp lại gấp đôi tình yêu thương của cậu. Nếu những việc đó vẫn khiến cậu thấy khó xử, thì cậu có thể làm việc khác, như là cho lũ chó hoang ăn, vân vân. Tôi cam đoan bọn động vật bốn chân ấy còn có lương tâm hơn mấy gã đàn ông kia, chúng nó lúc nào cũng sẽ ngóng trông cậu, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ cậu.”
“Cái đó không giống, đó không phải là điều tôi muốn.”
Đúng vậy, tình yêu của A Thải chỉ giới hạn trong phạm vi dâng hiến cho đàn ông thôi, còn những đối tượng khác, hoặc là động vật thì đều ở ngoài phạm vi chú ý của cô ấy hết.
“Sinh Mễ, tôi ghen tị với cậu đấy. Cậu không xinh đẹp bằng tôi, cũng không biết cách ăn mặc như tôi, bằng cấp cũng không cao bằng tôi, càng không có năng lực bằng, cậu mỗi ngày đều mê mẩn với phim thần tượng, đối với đàn ông trong hiện thực thì lại tỏ ra thờ ơ nhạt nhẽo, vì sao bọn họ lại đối xử với cậu tốt như vậy?”
A Thải luôn luôn cho trên phương diện tình yêu thì thủ đoạn của cô ấy cao hơn hẳn tôi, có thể khiến cô ấy nhờ tôi giảng giải về vấn đề này hai lần liên tiếp, thật đúng là kỳ tích không thể gặp nhiều trên đời này, nhưng mà, thật sự là cô ấy đã hỏi sai người rồi. Trên tình trường, tuy rằng cô ấy có thất bại mấy lần, nhưng ít ra còn đã từng trải qua thực chiến, mà cái nhìn của tôi đối với tình yêu thì vẫn chỉ dừng lại ở chỗ xem phim truyền hình mà tưởng tượng, và các luận điệu quái gở khiến người khác bối rối của Thục Phạn mà thôi, không biết nên lấy cái nào bỏ cái nào. Hơn nữa, cá nhân tôi cảm thấy cứ như hiện tại cũng rất tốt, với tôi thì đàn ông cũng như phụ nữ, tôi cũng không nhận ra người đàn ông rất tốt với tôi có động cơ bất lương gì, bọn họ chỉ là đồng nghiệp, bạn bè, nhiều nhất cũng chỉ là có chút giao tình ở một mức độ nào đó, nhưng cũng không liên quan gì đến chuyện nam nữ.
Ví dụ như, một người đàn ông cùng một người phụ nữ cùng cười một kiểu với tôi, tôi nhất định sẽ không cho rằng nụ cười của bọn họ có gì khác nhau.
Nếu ngày nào cũng phải nghiên cứu xem biểu hiện trên mặt người khác có ẩn ý gì, thì không biết sẽ vất vả đến mức nào, mà tôi từ trước đến nay đều lười biếng, cực kỳ cực kỳ lười biếng.
“A Thải, vấn đề này tôi không biết phải trả lời cậu thế nào.” Tôi cố gắng làm ra vẻ mình có thành ý, “So với việc vì đàn ông mà thức trắng đêm không ngủ, không bằng cậu hãy ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai còn phải đi làm nữa. Đối với tôi mà nói, làm thật tốt công việc của mình, thực tế hơn chuyện đối xử tốt với đàn ông nhiều. Cậu chăm chỉ làm việc, công việc sẽ không phụ lòng cậu, còn nếu cậu thật lòng đối tốt với đàn ông, họ có thể sẽ đâm một dao vào tim cậu đấy.”
“Cũng có không ít phụ nữ đâm dao vào tim đàn ông đâu.”
“Cậu cho rằng mình có khả năng đó sao?”
“Không có.”
“Nếu không có thì hãy ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai làm việc cho tốt!” Tôi thật sự mệt chết đi được.
*
Sáng hôm sau, bốn người chúng tôi lại gặp trong thang máy.
Thặng Ngưu Bài hôm nay không xịt nước hoa Cologne, trên người tản ra mùi chanh tự nhiên: “Thân Mê, hôm nay tôi định đi khảo sát hàng mẫu, sẽ không đến công ty.”
“Vâng.” Tôi mệt mỏi trả lời anh ta. Anh ta có đến công ty hay không, tôi cũng không quan tâm.
“Buổi tối tôi sẽ về nhà lúc bảy giờ.”
“Vâng.”
“Tối nay tôi muốn ăn cá.”
“Anh muốn ăn gì buổi tối thì có liên quan gì đến tôi? Ách…A, tôi biết rồi. Vậy là anh muốn cá kho, hay là cá hấp, hoặc cá nấu hay là xào đây?” Tôi biểu hiện ra bộ dáng tiêu chuẩn của người hầu. Cá cược thua thì phải chịu phạt thôi.
“Hóa ra cô có thể nấu nhiều món như vậy sao?” Thặng Ngưu Bài có vẻ rất thích thú.
“Không, tôi chỉ biết nấu cá kho thôi. Nhưng nếu anh muốn làm món khác, tôi có thể lên mạng tìm công thức.”
A Thải cười đến chết: “Lần cậu làm món cá kho, ngay cả mèo hoang cũng còn không chịu ăn, giờ còn muốn thử làm món khác à?”
Tôi chỉ vào Thặng Ngưu Bài, nói: “Anh ta không phải là mèo, mà là chuột, hơn nữa còn là chuột bạch trong phòng thí nghiệm ấy.”
Thặng Ngưu Bài gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, tôi cũng rất muốn biết món cá kho mà ngay cả mèo hoang cũng không chịu ăn thì có mùi vị gì.”
A Thải quay đầu lại hỏi Thục Phạn: “Anh Thư, anh có thích ăn cá không?”
“Tôi thích ăn trứng gà.”
*
Lúc tan tầm, tôi vào nhà Thặng Ngưu Bài, dùng chìa khóa mà anh ta đã đưa tôi để mở cửa phòng, phát hiện cách bày trí bên trong phòng hoàn toàn khác so với những gì tôi tưởng tượng. Tôi đã nghĩ chỗ ở của anh ta chắc cũng hoa lệ như cung điện Versailles, nơi nơi đều tràn ngập hơi thở lãng mạn từ nước Pháp, mà trên thực thế thì căn phòng này được bày trí gọn gàng, sáng sủa, hai màu trắng đen là màu sắc chủ đạo của phòng, cho thấy chủ nhân là người cương nghị, quyết đoán.
Sau cánh cửa có dán một tờ giấy: “Hoan nghênh cô đến đây.” Ở chỗ chữ ký còn có một khuôn mặt tươi cười.
Tới nhà người khác làm việc nhà, dù thế nào cũng đều không phải chuyện gì vui vẻ. Tôi bĩu môi, tìm phòng bếp và bắt đầu công việc.
Bữa tối rất đơn giản, một nồi cá kho, một đĩa cà rốt xào trứng, một đĩa rau xanh. Lúc tôi dọn đồ ăn lên bàn thì Thặng Ngưu Bài về đến nhà, vừa vào cửa, anh ta đã hít một hơi thật sâu, cảm thán: “Có người nấu một bữa cơm ngon chờ mình trở về thật là một chuyện hạnh phúc.”
Tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Mọi việc đã làm xong. Tôi có thể về nhà rồi chứ?”
Thặng Ngưu Bài mời tôi: “Cùng ăn cơm với tôi đi.”
“Không cần khách sáo đâu, tôi về nhà ăn cũng được.”
“Phiền phức như vậy làm gì.” Thặng Ngưu Bài dọn thêm một bộ bát đũa nữa, “Quan trọng là, ăn cơm xong, cô còn phải rửa chén bát nữa.”
“Không phải chứ?”
“Đây là điều kiện lúc trước chúng ta đã thỏa thuận rồi. Hơn nữa, hiện tại mà nói ‘mọi việc đã làm xong’ là còn quá sớm, trong toilet còn có quần áo bẩn tôi vừa thay chưa giặt, sàn nhà chưa lau, cửa sổ…A, cái này để đến cuối tuần rồi làm đi.”
“Này, anh không cần phải sai bảo tôi nhiều việc như vậy chứ?”
“Tôi đang giúp cô trở thành người phụ nữ biết giữ chữ tín đấy.”
Quả báo đến thật là nhanh. Nếu sớm biết hôm nay sẽ phải nhận quả đắng như thế này, thì đêm đó tôi đã ngủ trên bệ cửa sổ, nhường cho anh ta cái giường rồi.
*
Sau bữa cơm, khi tôi vẫn còn đang rửa bát trong bếp, thì Thặng Ngưu Bài lại ngồi xem tivi ở kia, khi tôi khổ khổ sở sở quỳ rạp trên mặt đất lau sàn nhà (chết tiệt, trong nhà ngay cả cây lau nhà cũng không có, chỉ có thể dùng tay để lau), Thặng Ngưu Bài lại ngồi nghe nhạc của Bach, khi tôi lấy quần áo trong máy giặt ra để phơi, Thặng Ngưu Bài đã nằm trên ghế salon ngủ có vẻ rất thỏa mãn.
Tôi nhổ vào, tưởng rằng anh ta lúc nào cũng ra cái dáng vẻ đào hoa như vậy, không ngờ lại cũng là ác bá địa chủ thích áp bức người khác, chỉ mong anh ta gặp ác mộng.
Rốt cuộc tôi cũng xong hết mọi việc, nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị trốn về, lại bị Thặng Ngưu Bài gọi lại: “Chờ một chút.”
“Còn chuyện gì nữa?” Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, khổ không thể tả: “Hơn mười giờ rồi, chắc tôi có thể về được rồi chứ?”
Thặng Ngưu Bài móc từ trong ví ra một vật, ném lên bàn trà: “Cô cầm đi!”
“Sinh Mễ, vì sao chứ? Tôi đối xử với họ tốt như vậy, vậy mà sao họ chẳng thèm để ý đến tôi chút nào?”
Tôi ngáp một cái, nói: “Bọn họ không cần cậu, cậu cũng đừng để ý đến họ là được rồi. Có sao đâu.”
“Tôi thấy mình là một người phụ nữ tràn đầy tình yêu, một lòng muốn đối xử tốt với người khác, nếu không có ai đáp lại, tôi sẽ bị điên mất.” A Thải giàn dụa nước mắt nước mũi thổ lộ rằng cô ấy là người giàu tình yêu, làm cho tôi phải nghiêm túc đưa khăn tay cho cô ấy.
“Nếu thật sự cậu có tình yêu thương bao la, vậy thì đi làm công ích đi, rỗi rãi thì đến cô nhi viện thăm trẻ mồ côi, nếu không thì đến viện dưỡng lão nói chuyện phiếm với mấy cụ già ở đó, hát hò cho họ nghe, bọn họ nhất định sẽ đáp lại gấp đôi tình yêu thương của cậu. Nếu những việc đó vẫn khiến cậu thấy khó xử, thì cậu có thể làm việc khác, như là cho lũ chó hoang ăn, vân vân. Tôi cam đoan bọn động vật bốn chân ấy còn có lương tâm hơn mấy gã đàn ông kia, chúng nó lúc nào cũng sẽ ngóng trông cậu, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ cậu.”
“Cái đó không giống, đó không phải là điều tôi muốn.”
Đúng vậy, tình yêu của A Thải chỉ giới hạn trong phạm vi dâng hiến cho đàn ông thôi, còn những đối tượng khác, hoặc là động vật thì đều ở ngoài phạm vi chú ý của cô ấy hết.
“Sinh Mễ, tôi ghen tị với cậu đấy. Cậu không xinh đẹp bằng tôi, cũng không biết cách ăn mặc như tôi, bằng cấp cũng không cao bằng tôi, càng không có năng lực bằng, cậu mỗi ngày đều mê mẩn với phim thần tượng, đối với đàn ông trong hiện thực thì lại tỏ ra thờ ơ nhạt nhẽo, vì sao bọn họ lại đối xử với cậu tốt như vậy?”
A Thải luôn luôn cho trên phương diện tình yêu thì thủ đoạn của cô ấy cao hơn hẳn tôi, có thể khiến cô ấy nhờ tôi giảng giải về vấn đề này hai lần liên tiếp, thật đúng là kỳ tích không thể gặp nhiều trên đời này, nhưng mà, thật sự là cô ấy đã hỏi sai người rồi. Trên tình trường, tuy rằng cô ấy có thất bại mấy lần, nhưng ít ra còn đã từng trải qua thực chiến, mà cái nhìn của tôi đối với tình yêu thì vẫn chỉ dừng lại ở chỗ xem phim truyền hình mà tưởng tượng, và các luận điệu quái gở khiến người khác bối rối của Thục Phạn mà thôi, không biết nên lấy cái nào bỏ cái nào. Hơn nữa, cá nhân tôi cảm thấy cứ như hiện tại cũng rất tốt, với tôi thì đàn ông cũng như phụ nữ, tôi cũng không nhận ra người đàn ông rất tốt với tôi có động cơ bất lương gì, bọn họ chỉ là đồng nghiệp, bạn bè, nhiều nhất cũng chỉ là có chút giao tình ở một mức độ nào đó, nhưng cũng không liên quan gì đến chuyện nam nữ.
Ví dụ như, một người đàn ông cùng một người phụ nữ cùng cười một kiểu với tôi, tôi nhất định sẽ không cho rằng nụ cười của bọn họ có gì khác nhau.
Nếu ngày nào cũng phải nghiên cứu xem biểu hiện trên mặt người khác có ẩn ý gì, thì không biết sẽ vất vả đến mức nào, mà tôi từ trước đến nay đều lười biếng, cực kỳ cực kỳ lười biếng.
“A Thải, vấn đề này tôi không biết phải trả lời cậu thế nào.” Tôi cố gắng làm ra vẻ mình có thành ý, “So với việc vì đàn ông mà thức trắng đêm không ngủ, không bằng cậu hãy ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai còn phải đi làm nữa. Đối với tôi mà nói, làm thật tốt công việc của mình, thực tế hơn chuyện đối xử tốt với đàn ông nhiều. Cậu chăm chỉ làm việc, công việc sẽ không phụ lòng cậu, còn nếu cậu thật lòng đối tốt với đàn ông, họ có thể sẽ đâm một dao vào tim cậu đấy.”
“Cũng có không ít phụ nữ đâm dao vào tim đàn ông đâu.”
“Cậu cho rằng mình có khả năng đó sao?”
“Không có.”
“Nếu không có thì hãy ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai làm việc cho tốt!” Tôi thật sự mệt chết đi được.
*
Sáng hôm sau, bốn người chúng tôi lại gặp trong thang máy.
Thặng Ngưu Bài hôm nay không xịt nước hoa Cologne, trên người tản ra mùi chanh tự nhiên: “Thân Mê, hôm nay tôi định đi khảo sát hàng mẫu, sẽ không đến công ty.”
“Vâng.” Tôi mệt mỏi trả lời anh ta. Anh ta có đến công ty hay không, tôi cũng không quan tâm.
“Buổi tối tôi sẽ về nhà lúc bảy giờ.”
“Vâng.”
“Tối nay tôi muốn ăn cá.”
“Anh muốn ăn gì buổi tối thì có liên quan gì đến tôi? Ách…A, tôi biết rồi. Vậy là anh muốn cá kho, hay là cá hấp, hoặc cá nấu hay là xào đây?” Tôi biểu hiện ra bộ dáng tiêu chuẩn của người hầu. Cá cược thua thì phải chịu phạt thôi.
“Hóa ra cô có thể nấu nhiều món như vậy sao?” Thặng Ngưu Bài có vẻ rất thích thú.
“Không, tôi chỉ biết nấu cá kho thôi. Nhưng nếu anh muốn làm món khác, tôi có thể lên mạng tìm công thức.”
A Thải cười đến chết: “Lần cậu làm món cá kho, ngay cả mèo hoang cũng còn không chịu ăn, giờ còn muốn thử làm món khác à?”
Tôi chỉ vào Thặng Ngưu Bài, nói: “Anh ta không phải là mèo, mà là chuột, hơn nữa còn là chuột bạch trong phòng thí nghiệm ấy.”
Thặng Ngưu Bài gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, tôi cũng rất muốn biết món cá kho mà ngay cả mèo hoang cũng không chịu ăn thì có mùi vị gì.”
A Thải quay đầu lại hỏi Thục Phạn: “Anh Thư, anh có thích ăn cá không?”
“Tôi thích ăn trứng gà.”
*
Lúc tan tầm, tôi vào nhà Thặng Ngưu Bài, dùng chìa khóa mà anh ta đã đưa tôi để mở cửa phòng, phát hiện cách bày trí bên trong phòng hoàn toàn khác so với những gì tôi tưởng tượng. Tôi đã nghĩ chỗ ở của anh ta chắc cũng hoa lệ như cung điện Versailles, nơi nơi đều tràn ngập hơi thở lãng mạn từ nước Pháp, mà trên thực thế thì căn phòng này được bày trí gọn gàng, sáng sủa, hai màu trắng đen là màu sắc chủ đạo của phòng, cho thấy chủ nhân là người cương nghị, quyết đoán.
Sau cánh cửa có dán một tờ giấy: “Hoan nghênh cô đến đây.” Ở chỗ chữ ký còn có một khuôn mặt tươi cười.
Tới nhà người khác làm việc nhà, dù thế nào cũng đều không phải chuyện gì vui vẻ. Tôi bĩu môi, tìm phòng bếp và bắt đầu công việc.
Bữa tối rất đơn giản, một nồi cá kho, một đĩa cà rốt xào trứng, một đĩa rau xanh. Lúc tôi dọn đồ ăn lên bàn thì Thặng Ngưu Bài về đến nhà, vừa vào cửa, anh ta đã hít một hơi thật sâu, cảm thán: “Có người nấu một bữa cơm ngon chờ mình trở về thật là một chuyện hạnh phúc.”
Tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Mọi việc đã làm xong. Tôi có thể về nhà rồi chứ?”
Thặng Ngưu Bài mời tôi: “Cùng ăn cơm với tôi đi.”
“Không cần khách sáo đâu, tôi về nhà ăn cũng được.”
“Phiền phức như vậy làm gì.” Thặng Ngưu Bài dọn thêm một bộ bát đũa nữa, “Quan trọng là, ăn cơm xong, cô còn phải rửa chén bát nữa.”
“Không phải chứ?”
“Đây là điều kiện lúc trước chúng ta đã thỏa thuận rồi. Hơn nữa, hiện tại mà nói ‘mọi việc đã làm xong’ là còn quá sớm, trong toilet còn có quần áo bẩn tôi vừa thay chưa giặt, sàn nhà chưa lau, cửa sổ…A, cái này để đến cuối tuần rồi làm đi.”
“Này, anh không cần phải sai bảo tôi nhiều việc như vậy chứ?”
“Tôi đang giúp cô trở thành người phụ nữ biết giữ chữ tín đấy.”
Quả báo đến thật là nhanh. Nếu sớm biết hôm nay sẽ phải nhận quả đắng như thế này, thì đêm đó tôi đã ngủ trên bệ cửa sổ, nhường cho anh ta cái giường rồi.
*
Sau bữa cơm, khi tôi vẫn còn đang rửa bát trong bếp, thì Thặng Ngưu Bài lại ngồi xem tivi ở kia, khi tôi khổ khổ sở sở quỳ rạp trên mặt đất lau sàn nhà (chết tiệt, trong nhà ngay cả cây lau nhà cũng không có, chỉ có thể dùng tay để lau), Thặng Ngưu Bài lại ngồi nghe nhạc của Bach, khi tôi lấy quần áo trong máy giặt ra để phơi, Thặng Ngưu Bài đã nằm trên ghế salon ngủ có vẻ rất thỏa mãn.
Tôi nhổ vào, tưởng rằng anh ta lúc nào cũng ra cái dáng vẻ đào hoa như vậy, không ngờ lại cũng là ác bá địa chủ thích áp bức người khác, chỉ mong anh ta gặp ác mộng.
Rốt cuộc tôi cũng xong hết mọi việc, nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị trốn về, lại bị Thặng Ngưu Bài gọi lại: “Chờ một chút.”
“Còn chuyện gì nữa?” Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, khổ không thể tả: “Hơn mười giờ rồi, chắc tôi có thể về được rồi chứ?”
Thặng Ngưu Bài móc từ trong ví ra một vật, ném lên bàn trà: “Cô cầm đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.