Khi Gạo Sống Gặp Cơm Chín

Chương 19

Tam Mộc Mục

03/12/2013

Đây là thẻ phụ của thẻ tín dụng, màu vàng chói mắt của nó đã thể hiện nó không hề tầm thường chút nào, tôi mỉm cười, cầm lấy nó rồi nhìn trái ngắm phải: “Đã là đánh cược, thì đâu cần phải trả lương cho tôi chứ?”: l; `) T' K6 M

& G- o) w; v v1 w" y& S0 p+ G, n

“Đúng vậy, vì là đánh cược, cho nên cái thẻ này không phải là để trả tiền lương cho cô, mà là để cô dùng mua thức ăn, vật dụng hàng ngày. Về sau tôi cần cái gì thì sẽ nói cho cô biết, rồi cô đến siêu thị mua cho tôi. Về sau, bữa tối muốn ăn gì thì cô tự quyết định đi.” Câu trả lời của Thặng Ngưu Bài làm tôi cảm thấy anh ta cũng keo kiệt chẳng khác gì tôi, hơn nữa, còn lười biếng hơn cả tôi.

1 q" @& b% A# ~0 G8 s+ b) z2 N

Tôi lập tức mất đi sự nhiệt tình vừa nãy, không cam tâm hỏi: “Thẻ tín dụng phụ này của anh có thể dùng bao nhiêu tiền? Đừng nói với tôi là lúc tôi giúp anh mua giấy vệ sinh thì đã hết sạch tiền đấy nhé.”

“Mười vạn tệ.”1 \; L# |/ m8 x

“Bao nhiêu cơ?”

2 d. n5 Q( e' K2 _3 \# Z

“Mười vạn.” Thặng Ngưu Bài lặp lại.' _& u- D, z: u$ m

9 ]3 W- O* ~% W7 {3 c; x1 W& ^9 }

Tôi thiếu chút nữa thì sặc khí: “Anh không sợ tôi cầm nó chạy trốn sao?”

“Không sợ.” Thặng Ngưu Bài cực kỳ chắc chắn nói.8 K6 K; [2 |9 ~

“Vậy anh không sợ tôi mang nó đi tiêu lung tung, mỗi ngày đều cho anh ăn tôm hùm sao?”! l ~# R e0 Q6 _& l5 O

* s9 i% q) y+ E

“Nếu cô biết nấu thì tôi cũng không phản đối.”

“Anh không sợ tôi lấy nó ra mua đồ cho mình, sau đó lại nói dối anh sao?”

“Không sao cả.” Thặng Ngưu Bài lập tức khôi phục lại hình tượng hào phóng, hơn nữa vẫn còn mang một chút biểu hiện hời hợt.- T( D# T: P+ ?% A# ^# O

Tôi hơi giận, cất thẻ tín dụng vào trong ví mình: “Hừ, ngày mai việc đầu tiên tôi phải làm là mua lại chỗ thịt bò khô và chocolate đã bị anh lấy mất!”

3 W! g/ H: z9 E+ i# _. D$ W$ N

Thặng Ngưu Bài tiện tay đưa cho tôi một danh sách: “Vậy cô cũng nhớ mua cho tôi mấy thứ này nhé.”. ^- G. F, z7 d, N; \' Y& [& L

Tôi vừa nhìn đến thì đầu váng mắt hoa, trên đó liệt kê đủ thứ, có sữa rửa mặt, bia, đồ uống, hoa quả, sữa tắm, kem đánh răng, khăn tắm, dép lê, thậm chí có cả quần lót nam và “áo mưa” nữa. Trên đó, mỗi loại đồ vật đều liệt kê rõ mùi vị hoặc nhãn hiệu cụ thể. “Này, anh hơi quá đáng rồi nhé, sao tôi lại phải thay anh đi mua cả quần lót với 'áo mưa' chứ. Mấy thứ này anh tự đi mua đi.”4 y- r1 h' K4 {9 z

5 d( a1 `3 u( m

Đối với lời cáu giận của tôi, Thặng Ngưu Bài lại cảm thấy hứng thú với việc khác hơn: “Không phải là cô chưa từng mua quần lót cho đàn ông đấy chứ?”

& S7 t# r: }/ G, R

Tôi đỏ mặt: “Chuyện riêng tư của tôi… không cần nói cho anh biết. Quan hệ của chúng ta chỉ là bằng hữu, cũng không thân mật đến mức có thể mua giúp mấy thứ nhạy cảm thế này.”. N' C6 p* u- r! O; y

Thặng Ngưu Bài vẫn không chịu buông tha cho tôi: “Vậy phiền cô tạm thời bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu trong tháng này nhé. Hy vọng ngày mai khi tôi về nhà sẽ thấy được toàn bộ chỗ đồ đã liệt kê ra kia.”. Z; U7 k0 G% y c# [# @! g

" X1 A, I1 @& _" H9 j0 }3 l



Tôi bỗng hiểu được vì sao Thặng Ngưu Bài có thể trở thành người quản lý, bởi vì một khi anh ta đã quyết định chuyện gì, thì sẽ không để cho đối phương một con đường sống nào cả, không đạt được mục đích thì sẽ không thôi, trông có vẻ dịu dàng, hiền từ, nhưng thật ra lại kiên định, không thể đàm phán.$ ]. M% S: ~- H5 f# p3 ^

" I3 g2 s8 b) E! b) A! g

Tôi thực sự nổi giận.- F, T; }/ h3 q8 ]0 A3 e9 V

1 [: k) d- W6 O1 f. q8 W

*! P" r# H# H5 c1 A& V0 V

Sau đó tôi phát hiện ra, trong ví có một cái thẻ tín dụng hơn mười vạn tệ cũng không phải là chuyện tốt gì. Điều này làm cho tôi khi ra đường càng thêm cẩn thận, chỉ sợ sơ sẩy một chút là bị lấy trộm mất, lo trước lo sau không có phút nào yên lòng.

) F& u/ Z) D. a4 ~" |& M& c

Chỗ tiền này chỉ khi nào hoàn toàn thuộc về mình thì mới có thể yên tâm được, muốn tiêu thế nào thì tiêu, nếu không, mặc dù chủ nhân của nó có đồng ý, thì tôi cũng không thể chiếm làm của riêng được, làm vậy trong lòng tôi sẽ thấy cắn rứt. Tuy rằng có vô số lần tôi đã ảo tưởng dùng thẻ phụ này của Thặng Ngưu Bài để tiêu tiền lung tung, tốt nhất là tiêu hết sạch luôn, khiến anh ta giận điên lên nhận được hóa đơn của ngân hàng, để xả mối hận trong lòng mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm như vậy được.

" T9 y0 }0 h: F$ I

Thặng Ngưu Bài muốn tôi mua đồ, thì tôi phải đi mua, nhưng mà hai thứ đồ đặc biệt kia làm cho tôi không thể mặt dày mà đi mua được. Dưới tình thế cấp bách, tôi nghĩ tới Thục Phạn, quyết định gọi điện thoại cầu cứu anh ta.7 c5 I" K& |- C% ]

Thục Phạn quả nhiên rất nghĩa khí, nhanh chóng chạy tới cửa siêu thị, đầu đầy mồ hôi: “Làm sao vậy? Có chuyện phiền phức gì thế? Vì sao không thể nói được trong điện thoại?”, S9 K8 y/ P( s! e( @

Tôi đưa danh sách cho Thục Phạn, sau đó dùng ngữ điệu vô cùng chờ mong nói: “Anh có thể giúp tôi đi siêu thị mua mấy thứ này được không? Tối nay tôi mời anh ăn cơm, à, không được, tôi sẽ mời anh ăn khuya.” c0 B1 @" ~$ D: p2 o# }4 j8 ]

* V; {- q# B- y) c/ x: S

Thục Phạn cau mày: “Mễ, danh sách này toàn là đồ dành cho đàn ông. Có phải anh chàng tầng mười tám kia bảo em đi mua không?”

“Phải”, tôi vội giải thích, “Hôm đó, tôi cùng anh ta...” Tôi nên nói thế nào đây? Nói tôi cùng Thặng Ngưu Bài lấy Thục Phạn ra đánh cuộc rồi thua, nên mới tạm thời đi làm người hầu của người trên tầng mười tám sao? Có vẻ không ổn lắm. Chẳng lẽ nói tôi học mưa học gió, học được cách bao hết toàn bộ sinh hoạt hàng ngày của người ta? Căn bản là không được rồi. Nếu không nữa thì lại nói tôi thiếu tiền tiêu, nên phải đến nhà người khác làm cu li? Chắc là Thục Phạn cũng sẽ không tin.3 _" E, ]) B0 D, R' @$ t3 u3 y( `

' d4 R/ B+ t* r- O J# Z

Thục Phạn cũng không thực sự quan tâm vì sao tôi lại thay Thặng Ngưu Bài đi mua mấy thứ này, xoay người bước vào siêu thị: “Buổi tối em mang nhiều tiền một chút, tôi sẽ không khách sáo đâu.”5 {2 O) H6 G0 Q" Q) H3 B6 \

! R7 D) ]+ j9 }9 D% d! u( e$ V* }

Tôi nhanh chóng đáp ứng: “Nhất định nhất định. Anh muốn ăn gì thì cứ nói.”

9 m$ s' ^$ R1 c% w

** T( T3 S- P" o: Q) W. V- r2 @1 |3 C: ~

Thủ pháp chọn đồ của Thục Phạn rất thành thạo, ánh mắt của anh ta tinh tường hơn tôi nhiều, tôi đi phía sau trông không khác gì người hầu, anh ta nói gì thì nghe nấy.: R# \8 I+ A; v4 \7 h* I( K0 h

* a8 J$ M9 a# ?) W6 N7 w, C, m, \

“Mễ, tôi thực sự rất nghi ngờ chất lượng sinh hoạt của em trong những năm qua.” Không biết những lời này của Thục Phạn là châm chọc hay đồng tình.) n) G2 M5 `' B- K

0 u% h% D2 [2 K! g4 q5 |

“Cuộc sống của tôi thật sự rất thoải mái dễ chịu.”& I2 R) O; r0 b4 E* k



“Ừ, người ngốc đều rất dễ hạnh phúc.”1 @$ t/ \" ?- ]$ a' Y& c# `9 {

Tôi sửa lại cách nói của anh ta: “Không phải là tôi ngốc, mà là thấy thế là đủ rồi.”

“Ngốc vẫn hoàn ngốc. Cũng giống như khi mua nho. Nho em chọn vài ngày sẽ bị rụng quả, mà nho tôi chọn có thể bảo quản trong tủ lạnh nửa tháng, em thấy thế nào thì tốt hơn?”

5 f' K9 m8 z' g

“Sau khi tôi mua hoa quả về thì sẽ ăn sạch chúng trong vòng ba ngày, cần gì phải lo lắng nhiều như vậy.” Tôi nói dối.

“Mễ, khiêm tốn là đức tính tốt đấy.”$ x0 {. Y, A4 N8 w) N

Tôi phản ứng gay gắt: “Để ý đến lòng tự trọng của người khác cũng là một đức tính tốt, vậy nên anh bảo tôi ngốc cũng là không đúng.”- x s4 @ \* j+ R

Có vẻ như Thục Phạn đang muốn bóp chết tôi luôn.

Tới quầy bán đồ lót nam, tôi không đi cùng mà chỉ đứng ở một bên chờ, Thục Phạn cố ý chọn thật chậm rãi, đứng đó lề mà lề mề. Bỗng nhiên anh ta hỏi: “Mễ, em xem màu trắng đẹp hơn hay là hoa văn đẹp hơn?”2 f' [- I& S+ Z' q

Giọng nói rất lớn, khiến nhiều người quay ra nhìn, tôi lúng túng nhưng không có chỗ nào để trốn: “Trên danh sách không phải đã viết rõ rồi sao, chọn nhanh rồi về đi thôi!”2 q& j( z, K( A4 b+ u1 G

% r1 G& i$ e' N

“Quần đùi hay quần tam giác thì hơn nhỉ?” Người này nhất định là cố ý, bởi vì tiếng nói của anh ta càng lúc càng lớn, một nửa số người trong siêu thị đã quay lại nhìn chúng tôi, cười trộm. Tôi đứng đó, cảm thấy như mình sắp hóa đá.

" x$ x4 c2 I$ ^& u% H1 }

Bộ dạng của Thục Phạn giống như là mưu kế được thực hiện thành công vậy, anh ta quay ra phía tôi, nhăn mặt một cái.( X$ ~0 {! [9 i/ A0 Z7 A

+ [+ r! N) {3 E; o3 |. h1 S+ i

Giờ thì đến lượt tôi muốn bóp chết anh ta.

Có lẽ là đã trêu đùa tôi đủ rồi, lúc mua “áo mưa”, Thục Phạn cũng không cố làm tôi khó xử nữa, mua theo danh sách, nhưng lại gặp phải một cô gái bán hàng muốn tận lực với công việc, nâng cao doanh số, lôi kéo Thục Phạn rồi thao thao bất tuyệt: “Chào anh, loại sản phẩm anh vừa chọn gây tổn hại rất lớn đến thân thể phụ nữ, hay là đổi loại khác đi. Ở đây chúng tôi có loại sản phẩm mới vừa phát hành, có thể lựa chọn theo sở thích cá nhân cũng được, chẳng những màu sắc phong phú đa dạng...”! y4 f5 z- O! }7 H

y- N( d( F c$ t( F

“Không cần, tôi sẽ lấy loại này.” Thục Phạn có vẻ muốn nhanh chóng thoát khỏi cô nàng dài dòng này.# ?/ }! \6 ]; a( j y' I: Y) J/ |+ H

& R. d1 S/ n. a# {( e

“Anh à, làm đàn ông chắc hẳn anh muốn bảo vệ người phụ nữ của mình, có phải là anh nên hỏi ý kiến bạn gái một chút không, sau đó rồi hãy quyết định sau?”

& e8 o$ }& V9 ^* ?5 i/ S+ d8 C

“Không cần đâu.” Thục Phạn quay về phía tôi, cười khổ.

Cô gái bán hàng phát hiện ra tôi đứng cách đó ba mét, lập tức nhiệt tình quay về phía tôi chào hỏi: “Chào chị, mời chị lại đây xem qua một chút. Đừng xấu hổ, mua thứ này cũng giống như đi chợ mua đồ ăn thôi, đều là mấy thứ cần thiết cho cuộc sống. Lại đây đi!”

Tôi và Thục Phạn đồng thời cùng muốn bóp chết cô gái nói nhiều trước mắt này.; R/ N7 K& n: N! P& n, X9 c9 ]

* \0 t+ P! I* w$ M7 `& b! u

***

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Gạo Sống Gặp Cơm Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook